Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con

Chương 33:

Nguyệt Nghê de Mang Quả

22/11/2024

Úc Tiểu Mễ ngủ trông cũng rất ngoan, trừ việc cứ thích để tay ra ngoài chăn, cũng không nghịch ngợm, Cố Tự Bắc không cảm thấy việc để con bé tự ngủ ở trong phòng một lúc sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu như Úc Tinh Ngữ đã nói như thế rồi thì anh quyết định: “Vậy em đi xuống ăn đi, tôi ở đây trông con bé.”

“Buổi chiều tôi lắp camera ở trong phòng, có việc mà không ở trong phòng thì cũng có thể trông con bé.” Chỉ có một mình anh nên không thể lúc nào cũng trông được. Cõng để con bé ngủ thì Cố Tự Bắc cứ cảm thấy như thế sẽ không mấy thoải mái.

Úc Tinh Ngữ nói: “Lúc anh không rảnh thì để tôi trông cho, cái khác tôi không biết làm nhưng trông cục cưng thì tôi biết.”

Còn biết quát Cố Tự Bắc.

Nhưng mà câu nói sau đó, Úc Tinh Ngữ không dám nói ra.

Nói ra thì hiển nhiên là cô rất ngốc.

Trong nhà thật ra cũng có camera, bởi vì trước kia có lúc cần mua đồ ăn, anh lo cô sẽ có chuyện, Úc Tinh Ngữ ngại việc trong nhà có người, nhưng không từ chối camera.

Nhưng mà trong phòng của anh không có.

Bây giờ Úc Tiểu Mễ cần anh chăm sóc, cũng cần phải lắp một cái mới ổn.

Nhưng Úc Tinh Ngữ nói cô có thể chăm sóc cục cưng.

Cuối cùng Úc Tinh Ngữ có thể xuống ăn rồi, lúc đi xuống, cô dè dặt, nhìn thấy dưới lầu không có ai, cô mới thào phào một hơi và yên tâm ăn cơm.

Ăn vội vàng cho xong rồi lên trên lầu, đến lầu trên, phát hiện Cố Tự Bắc đem cục cưng đến phòng của anh rồi. Tiểu cục cưng đang chơi bắt những quả bóng lông.

Nhìn thấy cô lên nhanh như thế, Cố Tự Bắc ngồi bên cạnh giường cau mày hỏi: “Sao em ăn nhanh thế?”



Nhìn thấy cô, anh bất giác nhớ đến con mèo hồi nhỏ mà được bà nội nuôi trong nhà. Lúc chưa sinh cục cưng, nó như một vị đại thiên kim tiểu thư cao quý, đi đường đều là dáng vẻ ngạo mạn, gặp người sẽ không bao giờ nhường đường mà mọi người phải nhường nó.

Sau này sau khi nó có cục cưng rồi thì ăn lúc nào cũng vội vội vàng vàng, có một lần bị sặc.

Lúc đó anh còn nhỏ nên không hiểu, hỏi bà nội tại sao nó không ăn chậm lại. Bà nội nói với anh, đó là bản năng làm mẹ của mèo cái, có cục cưng rồi, trong mắt nó đều là cục cưng thôi.

Úc Tinh Ngư thì sao? Cũng như vậy sao? Cố Tự Bắc xoa xoa lông mày, hỏi lại một lần nữa: “Em ăn no chưa?”

Vốn dĩ Úc Tinh Ngữ ăn chưa đủ, ban nãy quả thật là ăn rất nhanh, nghe thấy lời của anh, gật đầu: “Ừm.”

Cố Tự Bắc không làm được gì cô: “Lần sau tôi sang mang cơm lên cho em, thể chất em không tốt, không ăn đàng hoàng dinh dưỡng không hấp thụ được.”

Dinh dưỡng không hấp thụ được thì thể chất sẽ không tốt nên rất dễ ốm, một khi ốm, Cố Tự Bắc có thể sẽ phải chăm sóc hai người. Úc Tinh Ngữ vừa nghĩ như thế thì cảm thấy Cố Tự Bắc thật thảm.

Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, cô muốn cùng anh chăm sóc tốt cho cục cưng, khiến Úc Tiểu Mễ có thể vui vẻ lớn lên, đáp lại một cách phối hợp: “Biết rồi.”

Sau đó Cố Tự Bắc đi xuống ăn cơm, cô ở lại trong phòng cùng con bé. Lúc mà bạn nhỏ chơi bóng, cô không ngủ được.

Bạn nhỏ không chơi nữa mà đi ngủ rồi, cô cũng không ngủ được, cứ mở mắt như thế nhìn đứa bé đáng yêu này.

Mũi, mặt mày, khuôn mặt nhỏ đều đáng yêu.

Càng nhìn càng thích, dường như nhìn không chán vậy.

Có lẽ không quay lại được thì chuyện này cũng không đáng ghét đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook