Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 35:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
23/11/2024
Lục Cẩm nghĩ là phải nói cái gì đó nhưng bởi vì biết quá nhiều, vậy nên nhất thời không biết nên nói gì để miêu tả tâm trạng của bản thân.
Qua một lúc anh ấy mới nói: “Vậy anh cũng không cần hy sinh lớn thế chứ, chỉ bởi vì một người vợ, một đứa trẻ mà anh bỏ qua cả tiền đồ của bản thân, lý chí của anh đâu rồi? Khát vọng của anh thì sao? Anh có nhiều tiền như thế mà vì sao không mời người về chăm sóc họ? Anh thiếu số tiền đấy à?”
Ngữ khí của Lục Cẩm hơi kích động, hận không thể gõ vào đầu anh để đánh thức bộ não yêu đương chết tiệt này, anh ấy cảm thấy người này cũng quá là vô lý rồi.
Sao anh có thể vì đứa trẻ mà vứt bỏ công việc? Đây là việc mà một người có cuồng công việc có thể làm ra hay sao?
Trên thực tế, Cố Tự Bắc và Úc Tinh Ngữ chưa tái hôn nên cô không phải vợ của anh.
Bây giờ anh cũng không nghĩ nhiều như thế, cô khỏe mạnh, đứa trẻ khỏe mạnh, đã là chuyện khiến anh cảm thấy rất ấm áp rồi.
“Tình cảnh hơi phức tạp, anh cũng không nói rõ với em được, chỉ là kiếm ít tiền hơn thôi mà.”
Cố Tự Bắc biết nhiều thứ, cổ phiếu cũng có chơi, bình thường sẽ đi đầu tư, công ty đứng tên anh cũng có mấy cái, thêm vào đó là bây giờ anh đang bắt đầu hướng tới đầu tư sản phẩm của thiếu nhi, chứ không phải là sau khi chăm sóc bọn họ mà anh không có thu nhập. Chỉ là trên phương diện sự nghiệp, so với trước kia thì không khớp lắm.
Anh không cảm thấy bản thân hi sinh gì nhiều, hai người thì sẽ luôn có một người phải hy sinh, anh là đàn ông, hy sinh nhiều thêm một chút thì có tính là gì.
Lục Cẩm không còn lời nào để nói.
Anh ấy cảm thấy bất lực, giọng nói bi thảm: “Vậy bao giờ anh quay lại? Anh trai à, nhà chúng ta không thể không có anh.”
Trước kia có Cố Tự Bắc anh ấy không cảm thấy có gì, hàng ngày sống phung phí vô cùng, bây giờ tự nhiên người đi mất, toàn độ đẩy lên người anh ấy, Lục Cẩm đã sắp sụp đổ rồi.
Bản thân Cố Tự Bắc cũng không biết, dù sao thì nửa năm tới có lẽ là không đi được: “Sau khi đứa trẻ biết đi, nói không chừng anh lại có thời gian để xử lý công việc.”
Lớn một tẹo? Bây giờ mới sinh được một tháng, muốn đi thì phải còn tám chín tháng. Thật sự Lục Cầm ước con gái rượu của anh là một thiên tài, lập tức biết đi luôn.
Hơn nữa còn biết nói luôn cũng không chừng?
Nói đi nói lại chính là không thể!
“Vậy bây giờ mọi người sống ở đâu?”
Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng khóc của bạn nhỏ, Cố Tự Bắc nói: “Anh phải đi dỗ đứa trẻ rồi, cứ như vậy đi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới tìm anh.”
Lục Cẩm: “Tìm anh thì em cũng phải biết anh ở đâu chứ!”
Bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Lục Cẩm ngồi trên bàn trong phòng làm việc phiền muộn không làm được gì, ngay lúc này, ngoài cửa có người gửi tài liệu tới, anh ấy lại phải đầu tư vào một chiến dịch cô độc mà không có Cố Tự Bắc. Những ngày tháng này thật sự rất khó khăn.
Cửa phòng của Úc Tinh Ngữ vốn không đóng, tiếng khóc của cục cưng cũng to, âm thanh chắc chắn truyền đến bên phía Cố Tự Bắc.
Qua một lúc anh ấy mới nói: “Vậy anh cũng không cần hy sinh lớn thế chứ, chỉ bởi vì một người vợ, một đứa trẻ mà anh bỏ qua cả tiền đồ của bản thân, lý chí của anh đâu rồi? Khát vọng của anh thì sao? Anh có nhiều tiền như thế mà vì sao không mời người về chăm sóc họ? Anh thiếu số tiền đấy à?”
Ngữ khí của Lục Cẩm hơi kích động, hận không thể gõ vào đầu anh để đánh thức bộ não yêu đương chết tiệt này, anh ấy cảm thấy người này cũng quá là vô lý rồi.
Sao anh có thể vì đứa trẻ mà vứt bỏ công việc? Đây là việc mà một người có cuồng công việc có thể làm ra hay sao?
Trên thực tế, Cố Tự Bắc và Úc Tinh Ngữ chưa tái hôn nên cô không phải vợ của anh.
Bây giờ anh cũng không nghĩ nhiều như thế, cô khỏe mạnh, đứa trẻ khỏe mạnh, đã là chuyện khiến anh cảm thấy rất ấm áp rồi.
“Tình cảnh hơi phức tạp, anh cũng không nói rõ với em được, chỉ là kiếm ít tiền hơn thôi mà.”
Cố Tự Bắc biết nhiều thứ, cổ phiếu cũng có chơi, bình thường sẽ đi đầu tư, công ty đứng tên anh cũng có mấy cái, thêm vào đó là bây giờ anh đang bắt đầu hướng tới đầu tư sản phẩm của thiếu nhi, chứ không phải là sau khi chăm sóc bọn họ mà anh không có thu nhập. Chỉ là trên phương diện sự nghiệp, so với trước kia thì không khớp lắm.
Anh không cảm thấy bản thân hi sinh gì nhiều, hai người thì sẽ luôn có một người phải hy sinh, anh là đàn ông, hy sinh nhiều thêm một chút thì có tính là gì.
Lục Cẩm không còn lời nào để nói.
Anh ấy cảm thấy bất lực, giọng nói bi thảm: “Vậy bao giờ anh quay lại? Anh trai à, nhà chúng ta không thể không có anh.”
Trước kia có Cố Tự Bắc anh ấy không cảm thấy có gì, hàng ngày sống phung phí vô cùng, bây giờ tự nhiên người đi mất, toàn độ đẩy lên người anh ấy, Lục Cẩm đã sắp sụp đổ rồi.
Bản thân Cố Tự Bắc cũng không biết, dù sao thì nửa năm tới có lẽ là không đi được: “Sau khi đứa trẻ biết đi, nói không chừng anh lại có thời gian để xử lý công việc.”
Lớn một tẹo? Bây giờ mới sinh được một tháng, muốn đi thì phải còn tám chín tháng. Thật sự Lục Cầm ước con gái rượu của anh là một thiên tài, lập tức biết đi luôn.
Hơn nữa còn biết nói luôn cũng không chừng?
Nói đi nói lại chính là không thể!
“Vậy bây giờ mọi người sống ở đâu?”
Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng khóc của bạn nhỏ, Cố Tự Bắc nói: “Anh phải đi dỗ đứa trẻ rồi, cứ như vậy đi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới tìm anh.”
Lục Cẩm: “Tìm anh thì em cũng phải biết anh ở đâu chứ!”
Bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Lục Cẩm ngồi trên bàn trong phòng làm việc phiền muộn không làm được gì, ngay lúc này, ngoài cửa có người gửi tài liệu tới, anh ấy lại phải đầu tư vào một chiến dịch cô độc mà không có Cố Tự Bắc. Những ngày tháng này thật sự rất khó khăn.
Cửa phòng của Úc Tinh Ngữ vốn không đóng, tiếng khóc của cục cưng cũng to, âm thanh chắc chắn truyền đến bên phía Cố Tự Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.