Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 36:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
23/11/2024
Trong chốc lát Úc Tinh Ngữ bị nhóc con của nhà này làm cho tỉnh ngủ, nghe thấy tiếng con bé khóc, cô có phần luống cuống. Nhìn thời gian dường như cũng chưa có lâu, bạn nhỏ này là đói rồi sao? Chắc là đói rồi?
Úc Tinh Ngữ không chắc chắn lắm, cầm bình sữa giữ nhiệt mà không biết Cố Tự Bắc đã để trên bàn từ lúc nào rồi ghé vào miệng của nhóc con. Quả nhiên là đói rồi, vừa nhìn thấy sữa lập tức mở miệng, uống rất vui sướng.
Úc Tinh Ngữ cảm thấy nằm uống sữa như thế này sẽ không thoải mái, hồi tưởng lại hành động mà bình thường Cố Tự Bắc bế đứa trẻ, đầu tiên là bỏ bình sữa ra, dùng tay nhẹ nhàng nâng đầu của con bé lên.
Bạn nhỏ vừa cảm thấy không còn bình sữa đã lập tức khóc lớn, dọa cho Úc Tinh Ngữ bị hoảng, nâng được đầu của con bé lên rồi cô lập tức dúi bình sữa lại.
Bạn nhỏ lại vui vẻ mà uống ừng ực ừng ực, nhắm nghiền mắt, lông mi đen nhánh mảnh khảnh như chiếc bàn chải nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, nhìn là khiến cho người ta muốn hôn cho một cái.
Lúc Cố Tự Bắc qua thì thấy cô đang cho cục cưng ăn, tư thế ôm đứa trẻ hơi cứng nhắc, nhưng anh cảm thấy cô đã cố gắng làm rất tốt rồi.
Nhìn thấy Cố Tự Bắc đến, sự lo lắng của Úc Tinh Ngữ mới bớt được một chút, cô bối rối hỏi Cố Tự Bắc: “Sao cục cưng lại nhanh đói như vậy?”
Cố Tự Bắc không qua giúp một tay, mà có ý bảo cô là đi xem thời gian: “Em xem mấy giờ rồi?”
Đã hơn hai giờ chiều rồi, bữa ăn trước của cục cưng tầm khoảng buổi trưa.
Trẻ con cứ cách tầm hai tiếng là phải cho ăn một lần.
Úc Tinh Ngữ vẫn là cảm thấy cho ăn quá dồn dập, đương nhiên, cô cũng không hiểu.
“Sao con bé cần phải ăn nhiều lần như thế?”
Cô nhớ lại thời gian trước kia ở bệnh viện có bảo mẫu, Cố Tự Bắc và hộ lý cho cục cưng ăn... trong ánh mắt có sự bối rối. Hình như một ngày thật sự phải cho ăn nhiều lần, nhưng lúc đó cô hết sức ngó lơ con bé, tất nhiên là không nhớ những chuyện này.
“Vậy mỗi ngày con bé phải cách một lúc cho ăn một lần sao? Úc Tinh Ngữ biết bản thân ngốc, nhưng vẫn muốn nỗ lực nên hỏi cho rõ ràng, không biết Cố Tự Bắc có chê cười cô không.
Mặt của cô không được tự nhiên mà đỏ lên rồi.
Cố Tự Bắc giải thích với cô: “Bây giờ con còn nhỏ nên mỗi bữa đều ăn ít, nếu ăn nhiềuhơn chút thì không cần cho ăn nhiều lần như thế.”
“Được.”
Cảm thấy tốc độ bú sữa trong miệng con bé chậm dần, Úc Tinh Ngữ bỏ bình sữa ra, con bé cũng không khóc nữa, chiếc lưỡi nhỏ liếm đôi môi hồng, lập tức lại ngủ say.
Cô để bình sữa sang một bên, đặt đầu của con bé xuống, đặt con bé quay trở lại với chiếc gối màu hồng cánh sen.
Nhìn thấy Cố Tự Bắc vẫn ở bên cạnh, cô cảm thấy bối rối lên tiếng: “Con bé ngủ rồi.”
“Ừ, vậy tôi ra ngoài.”
“Được.”
Cố Tự Bắc đi rồi.
Sau đó Úc Tinh Ngữ cũng dần dần thành thục việc cho ăn sữa rồi, cũng học được cách bế cục cưng. Nhưng mà cục cưng phải đi nặng, cô lại bó tay bất lực, chỉ có thể gọi Cố Tự Bắc đến.
Úc Tinh Ngữ không chắc chắn lắm, cầm bình sữa giữ nhiệt mà không biết Cố Tự Bắc đã để trên bàn từ lúc nào rồi ghé vào miệng của nhóc con. Quả nhiên là đói rồi, vừa nhìn thấy sữa lập tức mở miệng, uống rất vui sướng.
Úc Tinh Ngữ cảm thấy nằm uống sữa như thế này sẽ không thoải mái, hồi tưởng lại hành động mà bình thường Cố Tự Bắc bế đứa trẻ, đầu tiên là bỏ bình sữa ra, dùng tay nhẹ nhàng nâng đầu của con bé lên.
Bạn nhỏ vừa cảm thấy không còn bình sữa đã lập tức khóc lớn, dọa cho Úc Tinh Ngữ bị hoảng, nâng được đầu của con bé lên rồi cô lập tức dúi bình sữa lại.
Bạn nhỏ lại vui vẻ mà uống ừng ực ừng ực, nhắm nghiền mắt, lông mi đen nhánh mảnh khảnh như chiếc bàn chải nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, nhìn là khiến cho người ta muốn hôn cho một cái.
Lúc Cố Tự Bắc qua thì thấy cô đang cho cục cưng ăn, tư thế ôm đứa trẻ hơi cứng nhắc, nhưng anh cảm thấy cô đã cố gắng làm rất tốt rồi.
Nhìn thấy Cố Tự Bắc đến, sự lo lắng của Úc Tinh Ngữ mới bớt được một chút, cô bối rối hỏi Cố Tự Bắc: “Sao cục cưng lại nhanh đói như vậy?”
Cố Tự Bắc không qua giúp một tay, mà có ý bảo cô là đi xem thời gian: “Em xem mấy giờ rồi?”
Đã hơn hai giờ chiều rồi, bữa ăn trước của cục cưng tầm khoảng buổi trưa.
Trẻ con cứ cách tầm hai tiếng là phải cho ăn một lần.
Úc Tinh Ngữ vẫn là cảm thấy cho ăn quá dồn dập, đương nhiên, cô cũng không hiểu.
“Sao con bé cần phải ăn nhiều lần như thế?”
Cô nhớ lại thời gian trước kia ở bệnh viện có bảo mẫu, Cố Tự Bắc và hộ lý cho cục cưng ăn... trong ánh mắt có sự bối rối. Hình như một ngày thật sự phải cho ăn nhiều lần, nhưng lúc đó cô hết sức ngó lơ con bé, tất nhiên là không nhớ những chuyện này.
“Vậy mỗi ngày con bé phải cách một lúc cho ăn một lần sao? Úc Tinh Ngữ biết bản thân ngốc, nhưng vẫn muốn nỗ lực nên hỏi cho rõ ràng, không biết Cố Tự Bắc có chê cười cô không.
Mặt của cô không được tự nhiên mà đỏ lên rồi.
Cố Tự Bắc giải thích với cô: “Bây giờ con còn nhỏ nên mỗi bữa đều ăn ít, nếu ăn nhiềuhơn chút thì không cần cho ăn nhiều lần như thế.”
“Được.”
Cảm thấy tốc độ bú sữa trong miệng con bé chậm dần, Úc Tinh Ngữ bỏ bình sữa ra, con bé cũng không khóc nữa, chiếc lưỡi nhỏ liếm đôi môi hồng, lập tức lại ngủ say.
Cô để bình sữa sang một bên, đặt đầu của con bé xuống, đặt con bé quay trở lại với chiếc gối màu hồng cánh sen.
Nhìn thấy Cố Tự Bắc vẫn ở bên cạnh, cô cảm thấy bối rối lên tiếng: “Con bé ngủ rồi.”
“Ừ, vậy tôi ra ngoài.”
“Được.”
Cố Tự Bắc đi rồi.
Sau đó Úc Tinh Ngữ cũng dần dần thành thục việc cho ăn sữa rồi, cũng học được cách bế cục cưng. Nhưng mà cục cưng phải đi nặng, cô lại bó tay bất lực, chỉ có thể gọi Cố Tự Bắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.