Chương 11
Phạm Phạm Thanh Mai
12/11/2024
10
Đám người bước ra từ từ đường, chị gái tôi và con gái tôi đang chờ bên ngoài.
Vài bậc trưởng bối cười đùa với con gái tôi.
"Linh Linh, mẹ cháu vì cháu mà vất vả lắm đấy, chuẩn bị cho cháu đi du học vào cuối năm nay rồi đấy!"
Ánh mắt con gái sáng lên, cười đi đến đỡ vài vị.
"Đều nhờ các bác chú giúp đỡ ạ."
"Chú Ba, chú Sáu, cháu tiễn các chú lên xe nhé, cháu đã nhờ tài xế chở các chú về."
"Không cần đâu, Linh Linh, chúng ta có tài xế rồi."
"Các chú đừng từ chối mà, trong xe có chút 'đặc sản' mẹ cháu chuẩn bị cho các bác chú, chút tấm lòng, mong các bác chú nhận cho ạ."
Mấy người ngẫm nghĩ, rồi đồng ý: "Nhờ cháu cảm ơn mẹ cháu nhé."
Nhìn mấy vị trưởng bối vui vẻ lên xe rời đi, chị gái tôi mỉm cười nói.
"Em đã nuôi dạy Linh Linh rất tốt, con bé xứng đáng với những tâm huyết em bỏ ra."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y chị, vẻ mặt trước giờ chưa từng nghiêm túc như vậy.
"Chị à, em chỉ có một đứa con gái, nếu em xảy ra chuyện nhờ chị chăm sóc nó giúp em."
Chị tôi kinh ngạc: "Em đang nói gì thế, mọi chuyện đã giải quyết rồi mà, Linh Linh đã vào gia phả, thừa kế cổ phần của em."
"Thừa kế cổ phần của em, đi du học, đường đường chính chính vào công ty, rồi lại giống như em, tìm một rể, cố gắng trăn trở cho thế hệ tiếp theo sao?"
Tôi lắc đầu: "Em không muốn con bé phải đi con đường trắc trở như em."
Chị tôi ngây ngốc nhìn tôi: "Vậy em định làm gì?"
Tôi nhìn tòa từ đường uy nghiêm trước mặt.
"Em muốn lật đổ bàn cờ này, em muốn quy định con gái họ Triệu không được vào gia phả, không có quyền thừa kế bị bãi bỏ hoàn toàn."
"Để mỗi cô gái đều có thể ngẩng cao đầu làm người, có thể xông pha trong lĩnh vực mà mình yêu thích."
Chị tôi hít sâu một hơi.
Chị tôi rất giỏi vẽ, năm tám tuổi đã được danh sư nổi tiếng trong nước nhận làm học trò.
Cô chị họ mà tôi không hợp, dáng người uyển chuyển, rất giỏi múa, từng một thời muốn theo con đường nghệ thuật, nhưng lại bị chê là phô trương, bại hoại gia phong.
Gia đình tôi có rất nhiều cô gái tài năng, nhưng đều bị những quy định vô nghĩa này trói buộc, chưa kịp phát huy tài năng đã bị đóng gói gả đi.
Tôi biết rất khó, nhưng tôi muốn làm.
Giống như mẹ tôi, đi phá bỏ quy tắc này.
11
Tôi dặn chị: "Nếu em thắng, Linh Linh không cần ra nước ngoài nữa cũng không sao, em sẽ tự tay bãi bỏ quy định 'có bằng tốt nghiệp nước ngoài mới được vào công ty' này."
"Còn nếu em thua, làm phiền chị cho con bé ra nước ngoài, tránh đầu sóng ngọn gió, chờ lấy bằng rồi về nước, những gì em để lại đủ để nó gây dựng lại từ đầu."
"Cố Nam không có nền tảng, không có tham vọng, lại có điểm yếu trong tay em nên dễ kiểm soát, tuy ngu ngốc nhưng hiện tại cậu ta là lựa chọn tốt nhất."
Tôi dừng lại một chút: "Chỉ là sẽ làm ủy khuất Linh Linh."
Chị tôi ấp úng: "Hay là..."
Tôi lắc đầu: "Đã giương cung không thể quay đầu lại, hôm nay tất cả là lá thư chiến em đã gửi đi."
Tôi không thể chờ đợi được nữa, tôi năm nay bốn mươi lăm tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ.
Tôi đã có kinh nghiệm, có quan hệ, có thời cơ, tôi muốn thử một lần.
Nếu thua, xuống gặp mẹ tôi tôi không ân hận.
Nếu thắng, thì sẽ hoàn toàn viết lại lịch sử.
Dù xét ở góc độ nào, tôi cũng không thua thiệt.
12
Dặn dò mọi chuyện xong, tôi trở về nhà.
Chu Vũ ở nhà sốt ruột đến mức tóc gần như bị giật hết, nghe tôi nói Linh Linh đã vào gia phả thì nổi giận.
"Em nói là dẫn Nhã Nhã về nhận họ, sao lại để Linh Linh vào gia phả?"
"Nó chỉ là con gái, vào gia phả có ích gì?"
"Đợi tốt nghiệp đại học tìm ai đó gả đi là xong, có cần phải phí công thế không?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, cuối cùng thì anh ta cũng nói ra suy nghĩ thật trong lòng.
Anh ta sốt ruột nhảy cẫng lên, tôi an ủi anh ta.
"Mọi chuyện phải từ từ, chịu để Linh Linh vào gia phả cũng là một bước nhượng bộ, đợi đứa bé sinh ra, nhận làm con nuôi của em, bọn họ sẽ thả lỏng thôi."
Tôi nhấc tách trà nóng trên bàn: "Hay là, anh không tin em?"
Đám người bước ra từ từ đường, chị gái tôi và con gái tôi đang chờ bên ngoài.
Vài bậc trưởng bối cười đùa với con gái tôi.
"Linh Linh, mẹ cháu vì cháu mà vất vả lắm đấy, chuẩn bị cho cháu đi du học vào cuối năm nay rồi đấy!"
Ánh mắt con gái sáng lên, cười đi đến đỡ vài vị.
"Đều nhờ các bác chú giúp đỡ ạ."
"Chú Ba, chú Sáu, cháu tiễn các chú lên xe nhé, cháu đã nhờ tài xế chở các chú về."
"Không cần đâu, Linh Linh, chúng ta có tài xế rồi."
"Các chú đừng từ chối mà, trong xe có chút 'đặc sản' mẹ cháu chuẩn bị cho các bác chú, chút tấm lòng, mong các bác chú nhận cho ạ."
Mấy người ngẫm nghĩ, rồi đồng ý: "Nhờ cháu cảm ơn mẹ cháu nhé."
Nhìn mấy vị trưởng bối vui vẻ lên xe rời đi, chị gái tôi mỉm cười nói.
"Em đã nuôi dạy Linh Linh rất tốt, con bé xứng đáng với những tâm huyết em bỏ ra."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y chị, vẻ mặt trước giờ chưa từng nghiêm túc như vậy.
"Chị à, em chỉ có một đứa con gái, nếu em xảy ra chuyện nhờ chị chăm sóc nó giúp em."
Chị tôi kinh ngạc: "Em đang nói gì thế, mọi chuyện đã giải quyết rồi mà, Linh Linh đã vào gia phả, thừa kế cổ phần của em."
"Thừa kế cổ phần của em, đi du học, đường đường chính chính vào công ty, rồi lại giống như em, tìm một rể, cố gắng trăn trở cho thế hệ tiếp theo sao?"
Tôi lắc đầu: "Em không muốn con bé phải đi con đường trắc trở như em."
Chị tôi ngây ngốc nhìn tôi: "Vậy em định làm gì?"
Tôi nhìn tòa từ đường uy nghiêm trước mặt.
"Em muốn lật đổ bàn cờ này, em muốn quy định con gái họ Triệu không được vào gia phả, không có quyền thừa kế bị bãi bỏ hoàn toàn."
"Để mỗi cô gái đều có thể ngẩng cao đầu làm người, có thể xông pha trong lĩnh vực mà mình yêu thích."
Chị tôi hít sâu một hơi.
Chị tôi rất giỏi vẽ, năm tám tuổi đã được danh sư nổi tiếng trong nước nhận làm học trò.
Cô chị họ mà tôi không hợp, dáng người uyển chuyển, rất giỏi múa, từng một thời muốn theo con đường nghệ thuật, nhưng lại bị chê là phô trương, bại hoại gia phong.
Gia đình tôi có rất nhiều cô gái tài năng, nhưng đều bị những quy định vô nghĩa này trói buộc, chưa kịp phát huy tài năng đã bị đóng gói gả đi.
Tôi biết rất khó, nhưng tôi muốn làm.
Giống như mẹ tôi, đi phá bỏ quy tắc này.
11
Tôi dặn chị: "Nếu em thắng, Linh Linh không cần ra nước ngoài nữa cũng không sao, em sẽ tự tay bãi bỏ quy định 'có bằng tốt nghiệp nước ngoài mới được vào công ty' này."
"Còn nếu em thua, làm phiền chị cho con bé ra nước ngoài, tránh đầu sóng ngọn gió, chờ lấy bằng rồi về nước, những gì em để lại đủ để nó gây dựng lại từ đầu."
"Cố Nam không có nền tảng, không có tham vọng, lại có điểm yếu trong tay em nên dễ kiểm soát, tuy ngu ngốc nhưng hiện tại cậu ta là lựa chọn tốt nhất."
Tôi dừng lại một chút: "Chỉ là sẽ làm ủy khuất Linh Linh."
Chị tôi ấp úng: "Hay là..."
Tôi lắc đầu: "Đã giương cung không thể quay đầu lại, hôm nay tất cả là lá thư chiến em đã gửi đi."
Tôi không thể chờ đợi được nữa, tôi năm nay bốn mươi lăm tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ.
Tôi đã có kinh nghiệm, có quan hệ, có thời cơ, tôi muốn thử một lần.
Nếu thua, xuống gặp mẹ tôi tôi không ân hận.
Nếu thắng, thì sẽ hoàn toàn viết lại lịch sử.
Dù xét ở góc độ nào, tôi cũng không thua thiệt.
12
Dặn dò mọi chuyện xong, tôi trở về nhà.
Chu Vũ ở nhà sốt ruột đến mức tóc gần như bị giật hết, nghe tôi nói Linh Linh đã vào gia phả thì nổi giận.
"Em nói là dẫn Nhã Nhã về nhận họ, sao lại để Linh Linh vào gia phả?"
"Nó chỉ là con gái, vào gia phả có ích gì?"
"Đợi tốt nghiệp đại học tìm ai đó gả đi là xong, có cần phải phí công thế không?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, cuối cùng thì anh ta cũng nói ra suy nghĩ thật trong lòng.
Anh ta sốt ruột nhảy cẫng lên, tôi an ủi anh ta.
"Mọi chuyện phải từ từ, chịu để Linh Linh vào gia phả cũng là một bước nhượng bộ, đợi đứa bé sinh ra, nhận làm con nuôi của em, bọn họ sẽ thả lỏng thôi."
Tôi nhấc tách trà nóng trên bàn: "Hay là, anh không tin em?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.