Chương 12
Phạm Phạm Thanh Mai
12/11/2024
Chu Vũ nghe tôi nói thế, lập tức mềm lòng.
"Vợ ơi, anh không có ý đó, anh chỉ sợ xảy ra chuyện."
"Sẽ không có chuyện gì đâu, việc chính của anh bây giờ là trông chừng Nhã Nhã, cô ấy rất quan trọng với chúng ta, phải an ủi tâm trạng của cô ấy."
Chu Vũ vội gật đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, ánh mắt tôi dần lạnh lẽo.
13
Chưa đầy một tháng sau, Triệu Tân bắt đầu hành động.
Phần công việc mà Chu Vũ phụ trách trong công ty liên tiếp gặp sự cố, tổng công ty cho vài lãnh đạo cấp cao xuống danh nghĩa là điều tra công việc, nhưng thực tế là kết bè phái để cô lập Chu Vũ.
Chu Vũ bận rộn đến không còn thời gian, ngày nào về nhà cũng than phiền.
Tôi dùng biện pháp mạnh để dập tắt chuyện này, nhưng chưa được mấy ngày, tin tức anh ta bao nuôi sinh viên nữ dẫn đến việc nữ sinh mang thai đã lan truyền.
Ngày hôm sau tin này đã lên trang nhất của báo địa phương, náo động cả thành phố, bàn tán xôn xao.
Tiêu đề của các báo cũng khá châm chọc, nói rằng anh ta là kẻ ăn bám số một của thành phố M.
Chu Vũ nổi giận đùng đùng ở nhà, một cơn phẫn nộ vô dụng.
"Chắc chắn là có người nhắm vào tôi, có người muốn hại tôi!"
Tôi chủ động đưa anh ta một lối thoát: "Chồng ơi, hay là anh đi lánh mặt một thời gian."
Chu Vũ không có tài cán gì, nhưng anh ta chưa bao giờ thừa nhận sự vô dụng của mình.
Giờ tôi chủ động đề nghị anh ta đi lánh nạn, chẳng khác nào đưa gối cho người buồn ngủ.
Anh ta vui mừng khôn xiết trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn muốn lấy tình cảm ra để nói: "Không được đâu, để em một mình xử lý mớ hỗn độn này, anh thấy áy náy."
"Đều là người trong nhà, nói lời này thấy khách sáo quá."
Anh ta mỉm cười hài lòng, nhìn tôi, hôn lên trán tôi.
"Được rồi vợ ơi, đợi khi mọi chuyện lắng xuống, em bảo anh làm gì anh cũng sẽ làm."
Tôi mỉm cười, nâng mặt anh ta đầy nếp nhăn, dịu dàng hiếm thấy.
"Thật sự sẽ làm bất cứ điều gì, nếu em bảo anh c.h.ế.t vì em, anh có sẵn lòng không?"
Anh ta khựng lại một chút, sau đó hứa với tôi: "Anh đương nhiên sẵn lòng."
Đây là câu nói hay nhất mà tôi từng nghe suốt những năm qua.
Tôi vui mừng: "Tuyệt quá, chồng yêu, có câu nói này của anh, em yên tâm rồi."
Tôi nắm lấy tay anh ta, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn: "Hôm nay đi ngay, đi xe của em đến sân bay cho an toàn, xe của anh đám chó săn đều nhận ra rồi."
Nghĩ một chút, tôi lại nói: "Cẩn thận thêm, khoác áo khoác của em vào, vậy sẽ không ai nghi ngờ."
Anh ta vui vẻ ra mặt: "Ừ, anh sẽ quay về sớm thôi, chuyện Nhã Nhã nhờ em chăm sóc rồi."
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo, trong bụng cô ấy còn là con của nhà mình mà."
"Vậy anh đi đây, vợ yêu."
"Ừ, đi đi."
Anh ta khoác áo khoác của tôi, đội mũ che mặt.
Từng bước từng bước đi ra khỏi cuộc đời tôi.
14
Chu Vũ đã chết.
Một vụ tai nạn liên hoàn do tài xế xe tải quá mệt mỏi gây ra, cảnh sát kết luận vụ tai nạn này là ngoài ý muốn.
Triệu Tân có mối quan hệ rộng trong suốt nhiều năm, nền móng sâu xa, muốn làm mọi việc không ai biết không phải là điều khó.
Nếu không có người báo trước cho tôi, người c.h.ế.t sẽ là tôi.
Truyền thông đưa ra nhiều tiêu đề về nguyên nhân cái c.h.ế.t của Chu Vũ, trong đó giả thuyết lớn nhất là vì tội lỗi mà bỏ trốn.
Ngày hôm sau khi Chu Vũ chết, vài giám đốc chi nhánh từ chức, kế toán thậm chí còn tự thú giao bằng chứng Chu Vũ làm giả sổ sách, trốn thuế cho cảnh sát.
Các trưởng bối trong gia tộc ra lệnh cho tôi trong ba ngày phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Giữa mớ hỗn độn, Triệu Tân nhắn lại cho tôi: "Kịp thời thu tay, tôi sẽ chừa cho cô một con đường sống."
Buồn cười c.h.ế.t mất, đường sống gì, chẳng phải vì không g.i.ế.c được tôi sao, nói cứ như ban phát cho tôi vậy.
Nhưng mạng của tôi không phải là thứ ông ta muốn lấy là có thể lấy được.
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Một số trưởng bối từng qua lại với tôi trước đây thấy tình hình không ổn liền trở mặt, một số còn lại lén đến thăm dò xem tôi có chiêu gì không.
Con gái tôi vô cùng phẫn nộ: "Trước đó đã cho họ nhiều lợi ích như vậy, nói trở mặt là trở mặt, đúng là đồ chó sói mắt trắng!"
"Vợ ơi, anh không có ý đó, anh chỉ sợ xảy ra chuyện."
"Sẽ không có chuyện gì đâu, việc chính của anh bây giờ là trông chừng Nhã Nhã, cô ấy rất quan trọng với chúng ta, phải an ủi tâm trạng của cô ấy."
Chu Vũ vội gật đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, ánh mắt tôi dần lạnh lẽo.
13
Chưa đầy một tháng sau, Triệu Tân bắt đầu hành động.
Phần công việc mà Chu Vũ phụ trách trong công ty liên tiếp gặp sự cố, tổng công ty cho vài lãnh đạo cấp cao xuống danh nghĩa là điều tra công việc, nhưng thực tế là kết bè phái để cô lập Chu Vũ.
Chu Vũ bận rộn đến không còn thời gian, ngày nào về nhà cũng than phiền.
Tôi dùng biện pháp mạnh để dập tắt chuyện này, nhưng chưa được mấy ngày, tin tức anh ta bao nuôi sinh viên nữ dẫn đến việc nữ sinh mang thai đã lan truyền.
Ngày hôm sau tin này đã lên trang nhất của báo địa phương, náo động cả thành phố, bàn tán xôn xao.
Tiêu đề của các báo cũng khá châm chọc, nói rằng anh ta là kẻ ăn bám số một của thành phố M.
Chu Vũ nổi giận đùng đùng ở nhà, một cơn phẫn nộ vô dụng.
"Chắc chắn là có người nhắm vào tôi, có người muốn hại tôi!"
Tôi chủ động đưa anh ta một lối thoát: "Chồng ơi, hay là anh đi lánh mặt một thời gian."
Chu Vũ không có tài cán gì, nhưng anh ta chưa bao giờ thừa nhận sự vô dụng của mình.
Giờ tôi chủ động đề nghị anh ta đi lánh nạn, chẳng khác nào đưa gối cho người buồn ngủ.
Anh ta vui mừng khôn xiết trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn muốn lấy tình cảm ra để nói: "Không được đâu, để em một mình xử lý mớ hỗn độn này, anh thấy áy náy."
"Đều là người trong nhà, nói lời này thấy khách sáo quá."
Anh ta mỉm cười hài lòng, nhìn tôi, hôn lên trán tôi.
"Được rồi vợ ơi, đợi khi mọi chuyện lắng xuống, em bảo anh làm gì anh cũng sẽ làm."
Tôi mỉm cười, nâng mặt anh ta đầy nếp nhăn, dịu dàng hiếm thấy.
"Thật sự sẽ làm bất cứ điều gì, nếu em bảo anh c.h.ế.t vì em, anh có sẵn lòng không?"
Anh ta khựng lại một chút, sau đó hứa với tôi: "Anh đương nhiên sẵn lòng."
Đây là câu nói hay nhất mà tôi từng nghe suốt những năm qua.
Tôi vui mừng: "Tuyệt quá, chồng yêu, có câu nói này của anh, em yên tâm rồi."
Tôi nắm lấy tay anh ta, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn: "Hôm nay đi ngay, đi xe của em đến sân bay cho an toàn, xe của anh đám chó săn đều nhận ra rồi."
Nghĩ một chút, tôi lại nói: "Cẩn thận thêm, khoác áo khoác của em vào, vậy sẽ không ai nghi ngờ."
Anh ta vui vẻ ra mặt: "Ừ, anh sẽ quay về sớm thôi, chuyện Nhã Nhã nhờ em chăm sóc rồi."
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo, trong bụng cô ấy còn là con của nhà mình mà."
"Vậy anh đi đây, vợ yêu."
"Ừ, đi đi."
Anh ta khoác áo khoác của tôi, đội mũ che mặt.
Từng bước từng bước đi ra khỏi cuộc đời tôi.
14
Chu Vũ đã chết.
Một vụ tai nạn liên hoàn do tài xế xe tải quá mệt mỏi gây ra, cảnh sát kết luận vụ tai nạn này là ngoài ý muốn.
Triệu Tân có mối quan hệ rộng trong suốt nhiều năm, nền móng sâu xa, muốn làm mọi việc không ai biết không phải là điều khó.
Nếu không có người báo trước cho tôi, người c.h.ế.t sẽ là tôi.
Truyền thông đưa ra nhiều tiêu đề về nguyên nhân cái c.h.ế.t của Chu Vũ, trong đó giả thuyết lớn nhất là vì tội lỗi mà bỏ trốn.
Ngày hôm sau khi Chu Vũ chết, vài giám đốc chi nhánh từ chức, kế toán thậm chí còn tự thú giao bằng chứng Chu Vũ làm giả sổ sách, trốn thuế cho cảnh sát.
Các trưởng bối trong gia tộc ra lệnh cho tôi trong ba ngày phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Giữa mớ hỗn độn, Triệu Tân nhắn lại cho tôi: "Kịp thời thu tay, tôi sẽ chừa cho cô một con đường sống."
Buồn cười c.h.ế.t mất, đường sống gì, chẳng phải vì không g.i.ế.c được tôi sao, nói cứ như ban phát cho tôi vậy.
Nhưng mạng của tôi không phải là thứ ông ta muốn lấy là có thể lấy được.
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Một số trưởng bối từng qua lại với tôi trước đây thấy tình hình không ổn liền trở mặt, một số còn lại lén đến thăm dò xem tôi có chiêu gì không.
Con gái tôi vô cùng phẫn nộ: "Trước đó đã cho họ nhiều lợi ích như vậy, nói trở mặt là trở mặt, đúng là đồ chó sói mắt trắng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.