Chương 13
Phạm Phạm Thanh Mai
12/11/2024
Tôi rất điềm tĩnh, tôi quá hiểu nhóm người này.
Trong gia tộc, những người có chút địa vị đều là cao thủ.
Đều đứng chênh vênh, trở thành cây cỏ hai bên tường, xem bên nào có thể trồi lên.
"Linh Linh, con chưa học cấp ba sao, trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn."
Con gái phẫn nộ: "Con biết, chỉ là thấy những kẻ như vậy thay lòng đổi dạ, đáng ghét, không xứng đáng để chúng ta hợp tác."
Tôi lắc đầu: "Con sai rồi, những người như thế mới dễ hợp tác, chỉ cần con đủ mạnh, nắm được điểm yếu của họ thì họ không thể lật lại được."
Con gái gật đầu vẻ suy nghĩ.
"Không sao, chúng ta sẽ sớm phản công."
Tôi bảo trợ lý tung tin, tôi sẽ nhận phỏng vấn báo chí tại lễ truy điệu của Chu Vũ.
Chuyện cười của cả gia tộc luôn thu hút nhiều người.
Ngày diễn ra lễ truy điệu, cả hội trường đông nghịt các phóng viên thành phố M chờ đợi bên ngoài, sẵn sàng nhấn chìm tôi trong nước bọt.
Tôi nhìn t.h.i t.h.ể của Chu Vũ trong quan tài, thầm nghĩ.
Làm ầm lên, càng lớn càng tốt, tốt nhất là cả thế giới đến xem trò vui.
15
Buổi sáng ngày diễn ra lễ truy điệu, rất đông người đến.
Một vài đứa cháu nhà họ Triệu và mấy anh chị họ của tôi cũng có mặt.
Anh họ tôi, Triệu Sâm: "Em gái, xin chia buồn."
Ánh mắt lại đầy mỉa mai: "Anh đã nói với em, thứ không thuộc về mình thì đừng tranh giành, giờ thì tốt rồi, thành góa phụ rồi, sao em cứ không nghe lời khuyên vậy?"
Tôi điềm tĩnh: "Anh chưa từng nghe một câu à, kẻ cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng."
"Hừ, xem em cứng miệng được bao lâu!"
Tôi lắc đầu, anh ta đúng là không kiềm chế được, bao năm rồi vẫn chẳng tiến bộ, chẳng làm nên trò trống gì.
Tôi và con gái mặc đồ tang, ánh đèn flash từ bốn phương tám hướng sáng chói đến mức khiến người ta gần như không mở mắt được.
"Xin hỏi bà Triệu Cẩn, bà có gì muốn nói về chuyện chồng bà Chu Vũ ngoại tình với nữ sinh viên, và nữ sinh đó còn đang mang thai?"
Vẻ mặt tôi đau khổ, dùng khăn tay đã thấm nước ớt lau khóe mắt.
Hiệu quả rất tốt, nước mắt tôi lập tức tuôn ra.
"Không có chuyện đó, chồng tôi chưa từng ngoại tình, luôn có trách nhiệm với gia đình."
Phóng viên tấn công tới tấp: "Bà Triệu nghĩ kỹ rồi hãy nói nhé, chúng tôi có ảnh ông Chu cùng cô Kiều Nhã đi ra vào cùng một tòa nhà."
Tôi đã chuẩn bị sẵn lời đáp: "Tôi và chồng tôi đã lập quỹ trợ giúp sinh viên vùng núi nghèo từ tám năm trước, Kiều Nhã là sinh viên chúng tôi giúp đỡ, cũng là bạn của con gái tôi, chồng tôi rất quan tâm đến cô ấy, sao có thể là mối quan hệ đó, mọi người chắc là hiểu lầm rồi."
Phóng viên bật cười nhạo: "Trước khi ông Chu gặp tai nạn, ông ta còn đến gặp cô Kiều, nói là tình cảm trưởng bối với hậu bối, bà cũng tin được sao?"
Tôi tỏ vẻ lạnh lùng, lộ khí chất của một người vợ: "Tại sao tôi lại không tin, chẳng lẽ tôi không tin chồng mình mà tin lời các anh nhà báo nói bừa sao?"
"Các anh nói rằng chồng tôi đã gặp cô Triệu trước khi qua đời, hôm nay tôi cũng mời cô ấy đến đây, tôi tin cô ấy sẽ cho tôi câu trả lời thỏa đáng."
Dứt lời, trợ lý đỡ bụng bầu Kiều Nhã vào.
"Các vị tắt đèn flash đi, chú ý đến phụ nữ có thai."
Tôi đưa micro cho cô ấy: "Được rồi, các vị cứ hỏi đi."
"Cô Triệu, mối quan hệ của cô với ông Chu là gì? Tại sao trước khi qua đời ông ấy lại tìm cô?"
"Cái c.h.ế.t của ông ấy có liên quan gì đến cô không?"
"Đứa con trong bụng cô là của ai? Tại sao ông Chu chăm sóc cô, thuê nhà cho cô?"
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của phóng viên, cô ta lúng túng, tay chân luống cuống.
Tôi bước tới, vỗ nhẹ vai cô ta để trấn an: "Các vị hãy hỏi lần lượt thôi, cô Kiều không phải người của công chúng, cô ấy khó tránh khỏi hồi hộp."
Rồi nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Em biết phải nói gì mà, thành công rồi chị sẽ làm theo như đã hứa."
Kiều Nhã khẽ gật đầu, co rúm lại.
Cô ta nhìn xung quanh, đọc theo kịch bản tôi đã dạy.
"Tôi không thể nói nhiều, nói nhiều thì tính mạng của tôi cũng không còn."
"Ý cô là cái c.h.ế.t của ông Chu có uẩn khúc?"
"Tôi cũng không rõ, nhưng ngày ông ấy gặp tai nạn, ông ấy đã biết trước mình gặp nguy hiểm, đến gặp tôi rồi rời đi vội vã."
Trong gia tộc, những người có chút địa vị đều là cao thủ.
Đều đứng chênh vênh, trở thành cây cỏ hai bên tường, xem bên nào có thể trồi lên.
"Linh Linh, con chưa học cấp ba sao, trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn."
Con gái phẫn nộ: "Con biết, chỉ là thấy những kẻ như vậy thay lòng đổi dạ, đáng ghét, không xứng đáng để chúng ta hợp tác."
Tôi lắc đầu: "Con sai rồi, những người như thế mới dễ hợp tác, chỉ cần con đủ mạnh, nắm được điểm yếu của họ thì họ không thể lật lại được."
Con gái gật đầu vẻ suy nghĩ.
"Không sao, chúng ta sẽ sớm phản công."
Tôi bảo trợ lý tung tin, tôi sẽ nhận phỏng vấn báo chí tại lễ truy điệu của Chu Vũ.
Chuyện cười của cả gia tộc luôn thu hút nhiều người.
Ngày diễn ra lễ truy điệu, cả hội trường đông nghịt các phóng viên thành phố M chờ đợi bên ngoài, sẵn sàng nhấn chìm tôi trong nước bọt.
Tôi nhìn t.h.i t.h.ể của Chu Vũ trong quan tài, thầm nghĩ.
Làm ầm lên, càng lớn càng tốt, tốt nhất là cả thế giới đến xem trò vui.
15
Buổi sáng ngày diễn ra lễ truy điệu, rất đông người đến.
Một vài đứa cháu nhà họ Triệu và mấy anh chị họ của tôi cũng có mặt.
Anh họ tôi, Triệu Sâm: "Em gái, xin chia buồn."
Ánh mắt lại đầy mỉa mai: "Anh đã nói với em, thứ không thuộc về mình thì đừng tranh giành, giờ thì tốt rồi, thành góa phụ rồi, sao em cứ không nghe lời khuyên vậy?"
Tôi điềm tĩnh: "Anh chưa từng nghe một câu à, kẻ cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng."
"Hừ, xem em cứng miệng được bao lâu!"
Tôi lắc đầu, anh ta đúng là không kiềm chế được, bao năm rồi vẫn chẳng tiến bộ, chẳng làm nên trò trống gì.
Tôi và con gái mặc đồ tang, ánh đèn flash từ bốn phương tám hướng sáng chói đến mức khiến người ta gần như không mở mắt được.
"Xin hỏi bà Triệu Cẩn, bà có gì muốn nói về chuyện chồng bà Chu Vũ ngoại tình với nữ sinh viên, và nữ sinh đó còn đang mang thai?"
Vẻ mặt tôi đau khổ, dùng khăn tay đã thấm nước ớt lau khóe mắt.
Hiệu quả rất tốt, nước mắt tôi lập tức tuôn ra.
"Không có chuyện đó, chồng tôi chưa từng ngoại tình, luôn có trách nhiệm với gia đình."
Phóng viên tấn công tới tấp: "Bà Triệu nghĩ kỹ rồi hãy nói nhé, chúng tôi có ảnh ông Chu cùng cô Kiều Nhã đi ra vào cùng một tòa nhà."
Tôi đã chuẩn bị sẵn lời đáp: "Tôi và chồng tôi đã lập quỹ trợ giúp sinh viên vùng núi nghèo từ tám năm trước, Kiều Nhã là sinh viên chúng tôi giúp đỡ, cũng là bạn của con gái tôi, chồng tôi rất quan tâm đến cô ấy, sao có thể là mối quan hệ đó, mọi người chắc là hiểu lầm rồi."
Phóng viên bật cười nhạo: "Trước khi ông Chu gặp tai nạn, ông ta còn đến gặp cô Kiều, nói là tình cảm trưởng bối với hậu bối, bà cũng tin được sao?"
Tôi tỏ vẻ lạnh lùng, lộ khí chất của một người vợ: "Tại sao tôi lại không tin, chẳng lẽ tôi không tin chồng mình mà tin lời các anh nhà báo nói bừa sao?"
"Các anh nói rằng chồng tôi đã gặp cô Triệu trước khi qua đời, hôm nay tôi cũng mời cô ấy đến đây, tôi tin cô ấy sẽ cho tôi câu trả lời thỏa đáng."
Dứt lời, trợ lý đỡ bụng bầu Kiều Nhã vào.
"Các vị tắt đèn flash đi, chú ý đến phụ nữ có thai."
Tôi đưa micro cho cô ấy: "Được rồi, các vị cứ hỏi đi."
"Cô Triệu, mối quan hệ của cô với ông Chu là gì? Tại sao trước khi qua đời ông ấy lại tìm cô?"
"Cái c.h.ế.t của ông ấy có liên quan gì đến cô không?"
"Đứa con trong bụng cô là của ai? Tại sao ông Chu chăm sóc cô, thuê nhà cho cô?"
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của phóng viên, cô ta lúng túng, tay chân luống cuống.
Tôi bước tới, vỗ nhẹ vai cô ta để trấn an: "Các vị hãy hỏi lần lượt thôi, cô Kiều không phải người của công chúng, cô ấy khó tránh khỏi hồi hộp."
Rồi nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Em biết phải nói gì mà, thành công rồi chị sẽ làm theo như đã hứa."
Kiều Nhã khẽ gật đầu, co rúm lại.
Cô ta nhìn xung quanh, đọc theo kịch bản tôi đã dạy.
"Tôi không thể nói nhiều, nói nhiều thì tính mạng của tôi cũng không còn."
"Ý cô là cái c.h.ế.t của ông Chu có uẩn khúc?"
"Tôi cũng không rõ, nhưng ngày ông ấy gặp tai nạn, ông ấy đã biết trước mình gặp nguy hiểm, đến gặp tôi rồi rời đi vội vã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.