Sau Khi Có Được Năng Lực Tạm Ngừng Thời Gian, Tôi Hài Hòa Cùng Đối Tượng Thầm Mến
Chương 4: Thời gian tạm ngừng lần thứ 4
Trần Tam Gia
24/07/2022
Editor: Nkoc
Ngụy Tuấn Khải sinh ra trong một gia đình tốt đẹp, từ nhỏ anh đã được hoan nghênh, không bởi vì vậy mà học cái xấu, nhưng ít nhiều cũng có chút thần tượng, rất chú ý ngoại hình của mình.
Từ nhỏ đã bị vô số bạn nữ tỏ tình, nhưng anh chưa một lần đáp lại, chịu ảnh hưởng đằm thắm của ba mẹ, cảm thấy quan hệ với đối tượng nên là người trong lòng mình, anh cũng muốn giống ba mẹ, có thể cùng một người yêu thương nhau cả đời, dù kết hôn nhiều năm, có sinh đứa nhỏ thì cũng như cũ ngọt ngọt ngào ngào mỗi ngày.
Đương nhiên, đối tượng quan hệ lần đầu tiên cũng chưa chắc là vợ tương lai của mình, mà cho dù muốn quan hệ cũng phải tìm người anh thích, mới có thể tiến một bước ở chung, nếu chung sống được thì có thể suy xét đến chuyện kết hôn, vĩnh viễn sống chung một chỗ.
Nhưng mấu chốt đến bây giờ, anh vẫn như cũ không va chạm hay thích một cô gái nào, nên anh vẫn như cũ kiên quyết từ chối những người tỏ tình.
Anh cho rằng ở cấp 3 cứ như vậy qua đi, dù sao anh cũng không vội tìm bạn gái, thật cũng không có gì tiếc nuối.
Ít nhiều chịu ảnh hưởng từ ba mẹ, anh thấy người phải ngay thẳng, nghiêm túc, không lỗ mảng, nên mới dứt khoát từ chối.
So với việc để tim các cô nuôi hi vọng, còn không bằng trực tiếp chặt đứt sự nhớ nhung của các cô.
Nhưng không ai biết Ngụy Tuấn Khải rất phức tạp.
Tính cách cho phép, anh sẽ không làm gì với bạn học nữ, cũng không muốn qua lại với những cô gái không phải vợ tương lai của mình, tư tưởng anh có chút quá mức truyền thống, hy vọng lần đầu tiên của mình chính ngay sau khi kết hôn, tặng mình rồi thân thiết với vợ.
Nhưng giờ đã có vấn đề rất lớn — Ngụy Tuấn Khải anh thật ra là người có tính dục rất lớn.
Anh mỗi khi về nhà đều ở trong phòng lén lút cầm súng lục để giảm bớt ham muốn, đi đến trường học vừa muốn giữ gìn hình tượng, bởi vậy không không phát hiện một người ngay thẳng như anh luôn bị tình dục quấy nhiễu.
Nhưng một ngày kia ở lớp 11, chuyện kỳ lạ đã xảy ra!
Hắn đột nhiên phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích, trên gương mặt có cái gì đó nóng nóng, mềm mại.
Thậm chí mắt anh cũng không thể chuyển động, vì vậy cũng không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng không bao lâu, anh liền nghe một âm thanh mềm mại của cô gái: “Wow! Làn da thật tốt…”
Sau đó tay đối phương rất nhanh rời khỏi, giác quan của anh cũng bị cướp đoạt, nhưng không bao lâu đã khôi phục bình thường.
Trên bục giảng là âm thanh giảng bài của giáo viên, anh nhịn không được giật giật cơ thể, xác định cơ thể đã hoạt động, lại cúi đầu nhìn ngón tay đong đưa linh hoạt…
Vừa rồi, không phải là ảo giác chứ…?
Ngụy Tuấn Khải có chút không xác định được.
+
Lần thứ hai cảm giác không động đậy được chính là kỳ phụ đạo.
Ngụy Tuấn Khải biết không chỉ anh, chỉ sợ tất cả mọi người đều ở trong trạng thái này, không biết vì sao anh có thể cảm giác được, nguyên nhân rất lớn chắc do anh duy trì vận động, nữ sinh lại lén lút mò mình.
Anh thông minh vậy rất nhanh đã hiểu rõ, đoán được tình huống này rất lớn là khả năng tạm ngừng thời gian.
Nói cách khác, cô gái này có năng lực thần kỳ lợi dụng năng lực này giở trò lưu manh với mình?
Ngụy Tuấn Khải rất không muốn thừa nhận sự thật này.
Cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói thì thầm của cô gái: “Thật sự, rất thích anh…”
Được, một nữ sinh thích mình, có được năng lực này rồi sử dụng để giở trò với mình?
Ngụy Tuấn Khải rất nhanh liền cảm nhận được tay kia rời đi, anh lại không có cảm giác, nhưng giống như rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Người nọ lại khôi phục lại thời gian tạm ngừng.
Anh nhớ là rất nhát gan, chỉ sờ sờ anh.
Vừa mới bắt đầu nữ sinh kia không có nhiều động tác kỳ lạ gì, nhiều lắm chỉ sờ mặt, tóc, coi như chơi đùa với món đồ chơi, Ngụy Tuấn Khải cũng không quá tức giận.
Nhưng lần này cô gái thật sự lớn mật.
Bởi vì cơ thể thậm chí ánh mắt không thể nhúc nhích, nên cô gái đứng bên phải anh, anh không nhìn được đối phương là ai.
Giọng nói cũng không quen thuộc, điều này làm cho anh có chút kỳ lạ, lớp học vậy mà có người như thế?
Nhưng số lần càng nhiều, Ngụy Tuấn Khải ngạc nhiên phát hiện cô gái càng ngày càng lớn mật, tay vậy mà dần dần mò mẫn cơ thể anh.
Bắt đầu là cổ, anh thậm chí có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mại ở đầu ngón tay cô gái, nhẹ nhàng vuốt hầu kết của mình.
Nếu có thể động, anh chỉ sợ nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Cũng bởi vì cô gái này có hành động lớn mật, anh rốt cuộc cũng may mắn nhìn thấy vị luôn lợi dụng năng lực tạm ngừng thời gian để quấy rầy mình là ai rồi.
— Phương Tích Bình.
Ngụy Tuấn Khải biết người này, ngồi bên phải phía trước anh, nhưng cũng không quen.
Duy nhất là lần đụng ngã chai nước của cô, anh giúp cô nhặt lại cũng vì nhận lỗi với cô, cô lại ngây ngốc nhìn chằm chằm mình.
Thật đúng là chưa từng nghe cô mở miệng nói chuyện, cũng khó trách mình không thể đoán được ai.
Ngụy Tuấn Khải cũng không chạm qua nữ sinh, nếu Phương Tích Bình không có năng lực này thì thật đúng là không có biện pháp để anh cảm nhận được sự khác biệt giữa con trai và con gái.
Ngón tay mềm mại, mang theo mùi hương thoang thoảng.
Ngụy Tuấn Khải thậm chí bởi vì cái tay kia của cô, từ một ngày kia bắt đầu, không biết được chủ nhân bàn tay là ai, bàn tay đó đã ở trong mộng làm vô số thứ khiến anh mộng xuân, điều này làm cho anh cảm thấy mấy ngày nay đều khô nóng.
Hiện giờ rốt cuộc cũng biết mặt chủ nhân, cứ việc cô gái không tỏ tình anh cũng không trong nhóm người đẹp, nhưng anh phát hiện mình vậy mà không có gì bất mãn, thậm chí sâu trong đáy lòng có chút vui vẻ.
Rốt cục nhìn được ai.
Thì ra là cô.
Ngụy Tuấn Khải muốn, tương lai có một ngày, anh nhất định phải đòi lại đối phương những thứ này mới được.
Dù sao cảm giác cơ thể không thể nhúc nhích thân cận thực sự không tốt.
Anh cũng biết rõ sự nổi tiếng của mình, cũng biết mình đột nhiên nói chuyện với cô sẽ mang đến cho đối phương sự quấy nhiễu rất lớn, đây cũng là lý do vì sao đối phương sử dụng nó lên người mình.
Dù sao chỉ là người nhát gan, xem ra vì cô thích mình rồi.
Nếu cô bị nhóm người thích mình theo dõi, tám phần sẽ bị khi dễ đến xương cốt cũng không còn.
Chỉ cần hành động không vượt quá giới hạn, Ngụy Tuấn Khải cũng sẽ không tính toán nhiều.
Không phải bị mò mẫn vài cái sao? Cũng không mất miếng thịt nào.
Huống chi anh cũng vì tay cô mà mộng…
Nghĩ lại cảm thấy mình cũng có chút biến thái.
Nhưng anh không tính toán nhiều, Phương Tích Bình ngược lại càng thêm lớn mật.
Kỳ sau lớp 11 bắt đầu không lâu, đã quen mỗi lần đi học sẽ bị Phương Tích Bình mò mẫn, trong lòng anh cũng không hiểu sao có chút chờ mong.
Hôm nay sẽ mò mẫn trong bao lâu? Sẽ nhìn anh đến say mê?
Có thể nhìn nụ cười của cô không? Cái kính mắt kia có chút chướng mắt.
Rất muốn xem hình dáng cô không đeo kính…
Mỗi lần trong đầu đều suy nghĩ miên man, nhưng gần đây Phương Tích Bình nhìn mình luôn mang theo chút hoảng hốt, giống như suy nghĩ cái gì?
Ngụy Tuấn Khải muốn: Người này có phải đang nghĩ mình có thể sẽ không bao giờ tiếp tục được nữa? Nhưng, hành động say mê biến thái này cũng nên dừng lại được rồi.
Sâu trong đáy lòng không hiểu sao cảm thấy tiếc nuối, chỉ là tạm thời anh không nhận ra tâm tư của bản thân.
Nhưng không quá vài ngày, anh liền phát hiện cảm xúc đáy mắt của Phương Tích Bình thay đổi.
Giống như quyết định chuyện đại trọng nào đó, trong mắt mang theo vài phần quyết liệt.
Anh còn đang buồn bực nghĩ cái đầu nhỏ này còn muốn làm loạn chuyện gì nữa? Kết quả hôm sau đối phương đã dùng hành động để giải đáp.
Hôm nay khi thời gian bị tạm ngừng, Ngụy Tuấn Khải vừa lúc cúi đầu, lúc này mới may mắn hiểu Phương Tích Bình có hành động lớn mật gì.
Cô… Cô vậy mà muốn cởi quần mình?
Ngụy Tuấn Khải không thể nhúc nhích, nhưng vẫn là lần đầu tiên lo lắng như vậy.
Nội tâm anh không bài xích Phương Tích Bình đụng chạm, nhưng nhìn vẻ mặt người này không thích hợp, cũng không biết người này rốt cuộc nghĩ gì mà làm ra quyết định lớn mật vậy?
Mặc dù anh muốn lưu lại lần đầu tiên cho vợ tương lai, mà lúc này không thể kháng cự, Ngụy Tuấn Khải ngược lại không nghĩ nhiều.
Anh lo lắng không biết cô gái này có quyết định đúng đắn không.
Dù đối phương thích mình, nhưng vì bản thân có năng lực tạm ngừng thời gian, nên tính lén lút tặng mình cho anh?
Ngụy Tuấn Khải không hiểu cảm thấy có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhưng cái gì anh cũng không thể làm, càng đừng nói là ngăn cản đối phương.
Vì thế cứ như vậy trơ mắt nhìn đối phương ma sát mình, rồi cố gắng lấy côn th*t ra.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được côn th*t tiếp xúc tay mềm mại, nhịn không được nhớ lại những lần mộng xuân.
Anh muốn, có lẽ hôm nay, mộng của anh đã trở thành sự thật rồi.
Sau đó liền nghe âm thanh nuốt nhẹ của cô gái, giống như kinh ngạc thì thầm: “Tốt, thật lớn…”
Ngụy Tuấn Khải: “…”
Ngụy Tuấn Khải không biết mặt mình đỏ không, nhưng anh biết nếu mình có thể cử động nhất định sẽ nhịn không được ho một tiếng.
Những hình ảnh ướt át trong mộng lại lần nữa hiện trong đầu, trong lòng anh có chút không rõ mong đợi.
Quả nhiên bàn tay mềm mại của cô gái không bao lâu liền nhẹ nhàng cầm lấy côn th*t của mình.
Ngụy Tuấn Khải sinh ra trong một gia đình tốt đẹp, từ nhỏ anh đã được hoan nghênh, không bởi vì vậy mà học cái xấu, nhưng ít nhiều cũng có chút thần tượng, rất chú ý ngoại hình của mình.
Từ nhỏ đã bị vô số bạn nữ tỏ tình, nhưng anh chưa một lần đáp lại, chịu ảnh hưởng đằm thắm của ba mẹ, cảm thấy quan hệ với đối tượng nên là người trong lòng mình, anh cũng muốn giống ba mẹ, có thể cùng một người yêu thương nhau cả đời, dù kết hôn nhiều năm, có sinh đứa nhỏ thì cũng như cũ ngọt ngọt ngào ngào mỗi ngày.
Đương nhiên, đối tượng quan hệ lần đầu tiên cũng chưa chắc là vợ tương lai của mình, mà cho dù muốn quan hệ cũng phải tìm người anh thích, mới có thể tiến một bước ở chung, nếu chung sống được thì có thể suy xét đến chuyện kết hôn, vĩnh viễn sống chung một chỗ.
Nhưng mấu chốt đến bây giờ, anh vẫn như cũ không va chạm hay thích một cô gái nào, nên anh vẫn như cũ kiên quyết từ chối những người tỏ tình.
Anh cho rằng ở cấp 3 cứ như vậy qua đi, dù sao anh cũng không vội tìm bạn gái, thật cũng không có gì tiếc nuối.
Ít nhiều chịu ảnh hưởng từ ba mẹ, anh thấy người phải ngay thẳng, nghiêm túc, không lỗ mảng, nên mới dứt khoát từ chối.
So với việc để tim các cô nuôi hi vọng, còn không bằng trực tiếp chặt đứt sự nhớ nhung của các cô.
Nhưng không ai biết Ngụy Tuấn Khải rất phức tạp.
Tính cách cho phép, anh sẽ không làm gì với bạn học nữ, cũng không muốn qua lại với những cô gái không phải vợ tương lai của mình, tư tưởng anh có chút quá mức truyền thống, hy vọng lần đầu tiên của mình chính ngay sau khi kết hôn, tặng mình rồi thân thiết với vợ.
Nhưng giờ đã có vấn đề rất lớn — Ngụy Tuấn Khải anh thật ra là người có tính dục rất lớn.
Anh mỗi khi về nhà đều ở trong phòng lén lút cầm súng lục để giảm bớt ham muốn, đi đến trường học vừa muốn giữ gìn hình tượng, bởi vậy không không phát hiện một người ngay thẳng như anh luôn bị tình dục quấy nhiễu.
Nhưng một ngày kia ở lớp 11, chuyện kỳ lạ đã xảy ra!
Hắn đột nhiên phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích, trên gương mặt có cái gì đó nóng nóng, mềm mại.
Thậm chí mắt anh cũng không thể chuyển động, vì vậy cũng không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng không bao lâu, anh liền nghe một âm thanh mềm mại của cô gái: “Wow! Làn da thật tốt…”
Sau đó tay đối phương rất nhanh rời khỏi, giác quan của anh cũng bị cướp đoạt, nhưng không bao lâu đã khôi phục bình thường.
Trên bục giảng là âm thanh giảng bài của giáo viên, anh nhịn không được giật giật cơ thể, xác định cơ thể đã hoạt động, lại cúi đầu nhìn ngón tay đong đưa linh hoạt…
Vừa rồi, không phải là ảo giác chứ…?
Ngụy Tuấn Khải có chút không xác định được.
+
Lần thứ hai cảm giác không động đậy được chính là kỳ phụ đạo.
Ngụy Tuấn Khải biết không chỉ anh, chỉ sợ tất cả mọi người đều ở trong trạng thái này, không biết vì sao anh có thể cảm giác được, nguyên nhân rất lớn chắc do anh duy trì vận động, nữ sinh lại lén lút mò mình.
Anh thông minh vậy rất nhanh đã hiểu rõ, đoán được tình huống này rất lớn là khả năng tạm ngừng thời gian.
Nói cách khác, cô gái này có năng lực thần kỳ lợi dụng năng lực này giở trò lưu manh với mình?
Ngụy Tuấn Khải rất không muốn thừa nhận sự thật này.
Cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói thì thầm của cô gái: “Thật sự, rất thích anh…”
Được, một nữ sinh thích mình, có được năng lực này rồi sử dụng để giở trò với mình?
Ngụy Tuấn Khải rất nhanh liền cảm nhận được tay kia rời đi, anh lại không có cảm giác, nhưng giống như rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Người nọ lại khôi phục lại thời gian tạm ngừng.
Anh nhớ là rất nhát gan, chỉ sờ sờ anh.
Vừa mới bắt đầu nữ sinh kia không có nhiều động tác kỳ lạ gì, nhiều lắm chỉ sờ mặt, tóc, coi như chơi đùa với món đồ chơi, Ngụy Tuấn Khải cũng không quá tức giận.
Nhưng lần này cô gái thật sự lớn mật.
Bởi vì cơ thể thậm chí ánh mắt không thể nhúc nhích, nên cô gái đứng bên phải anh, anh không nhìn được đối phương là ai.
Giọng nói cũng không quen thuộc, điều này làm cho anh có chút kỳ lạ, lớp học vậy mà có người như thế?
Nhưng số lần càng nhiều, Ngụy Tuấn Khải ngạc nhiên phát hiện cô gái càng ngày càng lớn mật, tay vậy mà dần dần mò mẫn cơ thể anh.
Bắt đầu là cổ, anh thậm chí có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mại ở đầu ngón tay cô gái, nhẹ nhàng vuốt hầu kết của mình.
Nếu có thể động, anh chỉ sợ nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Cũng bởi vì cô gái này có hành động lớn mật, anh rốt cuộc cũng may mắn nhìn thấy vị luôn lợi dụng năng lực tạm ngừng thời gian để quấy rầy mình là ai rồi.
— Phương Tích Bình.
Ngụy Tuấn Khải biết người này, ngồi bên phải phía trước anh, nhưng cũng không quen.
Duy nhất là lần đụng ngã chai nước của cô, anh giúp cô nhặt lại cũng vì nhận lỗi với cô, cô lại ngây ngốc nhìn chằm chằm mình.
Thật đúng là chưa từng nghe cô mở miệng nói chuyện, cũng khó trách mình không thể đoán được ai.
Ngụy Tuấn Khải cũng không chạm qua nữ sinh, nếu Phương Tích Bình không có năng lực này thì thật đúng là không có biện pháp để anh cảm nhận được sự khác biệt giữa con trai và con gái.
Ngón tay mềm mại, mang theo mùi hương thoang thoảng.
Ngụy Tuấn Khải thậm chí bởi vì cái tay kia của cô, từ một ngày kia bắt đầu, không biết được chủ nhân bàn tay là ai, bàn tay đó đã ở trong mộng làm vô số thứ khiến anh mộng xuân, điều này làm cho anh cảm thấy mấy ngày nay đều khô nóng.
Hiện giờ rốt cuộc cũng biết mặt chủ nhân, cứ việc cô gái không tỏ tình anh cũng không trong nhóm người đẹp, nhưng anh phát hiện mình vậy mà không có gì bất mãn, thậm chí sâu trong đáy lòng có chút vui vẻ.
Rốt cục nhìn được ai.
Thì ra là cô.
Ngụy Tuấn Khải muốn, tương lai có một ngày, anh nhất định phải đòi lại đối phương những thứ này mới được.
Dù sao cảm giác cơ thể không thể nhúc nhích thân cận thực sự không tốt.
Anh cũng biết rõ sự nổi tiếng của mình, cũng biết mình đột nhiên nói chuyện với cô sẽ mang đến cho đối phương sự quấy nhiễu rất lớn, đây cũng là lý do vì sao đối phương sử dụng nó lên người mình.
Dù sao chỉ là người nhát gan, xem ra vì cô thích mình rồi.
Nếu cô bị nhóm người thích mình theo dõi, tám phần sẽ bị khi dễ đến xương cốt cũng không còn.
Chỉ cần hành động không vượt quá giới hạn, Ngụy Tuấn Khải cũng sẽ không tính toán nhiều.
Không phải bị mò mẫn vài cái sao? Cũng không mất miếng thịt nào.
Huống chi anh cũng vì tay cô mà mộng…
Nghĩ lại cảm thấy mình cũng có chút biến thái.
Nhưng anh không tính toán nhiều, Phương Tích Bình ngược lại càng thêm lớn mật.
Kỳ sau lớp 11 bắt đầu không lâu, đã quen mỗi lần đi học sẽ bị Phương Tích Bình mò mẫn, trong lòng anh cũng không hiểu sao có chút chờ mong.
Hôm nay sẽ mò mẫn trong bao lâu? Sẽ nhìn anh đến say mê?
Có thể nhìn nụ cười của cô không? Cái kính mắt kia có chút chướng mắt.
Rất muốn xem hình dáng cô không đeo kính…
Mỗi lần trong đầu đều suy nghĩ miên man, nhưng gần đây Phương Tích Bình nhìn mình luôn mang theo chút hoảng hốt, giống như suy nghĩ cái gì?
Ngụy Tuấn Khải muốn: Người này có phải đang nghĩ mình có thể sẽ không bao giờ tiếp tục được nữa? Nhưng, hành động say mê biến thái này cũng nên dừng lại được rồi.
Sâu trong đáy lòng không hiểu sao cảm thấy tiếc nuối, chỉ là tạm thời anh không nhận ra tâm tư của bản thân.
Nhưng không quá vài ngày, anh liền phát hiện cảm xúc đáy mắt của Phương Tích Bình thay đổi.
Giống như quyết định chuyện đại trọng nào đó, trong mắt mang theo vài phần quyết liệt.
Anh còn đang buồn bực nghĩ cái đầu nhỏ này còn muốn làm loạn chuyện gì nữa? Kết quả hôm sau đối phương đã dùng hành động để giải đáp.
Hôm nay khi thời gian bị tạm ngừng, Ngụy Tuấn Khải vừa lúc cúi đầu, lúc này mới may mắn hiểu Phương Tích Bình có hành động lớn mật gì.
Cô… Cô vậy mà muốn cởi quần mình?
Ngụy Tuấn Khải không thể nhúc nhích, nhưng vẫn là lần đầu tiên lo lắng như vậy.
Nội tâm anh không bài xích Phương Tích Bình đụng chạm, nhưng nhìn vẻ mặt người này không thích hợp, cũng không biết người này rốt cuộc nghĩ gì mà làm ra quyết định lớn mật vậy?
Mặc dù anh muốn lưu lại lần đầu tiên cho vợ tương lai, mà lúc này không thể kháng cự, Ngụy Tuấn Khải ngược lại không nghĩ nhiều.
Anh lo lắng không biết cô gái này có quyết định đúng đắn không.
Dù đối phương thích mình, nhưng vì bản thân có năng lực tạm ngừng thời gian, nên tính lén lút tặng mình cho anh?
Ngụy Tuấn Khải không hiểu cảm thấy có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhưng cái gì anh cũng không thể làm, càng đừng nói là ngăn cản đối phương.
Vì thế cứ như vậy trơ mắt nhìn đối phương ma sát mình, rồi cố gắng lấy côn th*t ra.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được côn th*t tiếp xúc tay mềm mại, nhịn không được nhớ lại những lần mộng xuân.
Anh muốn, có lẽ hôm nay, mộng của anh đã trở thành sự thật rồi.
Sau đó liền nghe âm thanh nuốt nhẹ của cô gái, giống như kinh ngạc thì thầm: “Tốt, thật lớn…”
Ngụy Tuấn Khải: “…”
Ngụy Tuấn Khải không biết mặt mình đỏ không, nhưng anh biết nếu mình có thể cử động nhất định sẽ nhịn không được ho một tiếng.
Những hình ảnh ướt át trong mộng lại lần nữa hiện trong đầu, trong lòng anh có chút không rõ mong đợi.
Quả nhiên bàn tay mềm mại của cô gái không bao lâu liền nhẹ nhàng cầm lấy côn th*t của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.