Sau Khi Có Được Năng Lực Tạm Ngừng Thời Gian, Tôi Hài Hòa Cùng Đối Tượng Thầm Mến
Chương 5: Thời gian tạm ngừng lần thứ 5
Trần Tam Gia
24/07/2022
Editor: Nkoc
“Nóng quá ưm…Rõ ràng thời gian đã được tạm ngừng nhưng vẫn có phản ứng, điều này thật thần kỳ?”
Ngụy Tuấn Khải ở trong lòng hò hét: Năng lực của cô có BUG! Chỉ cần người bị cô đụng vào, năng lực ít nhiều đã bị giảm một chút!
Nhưng cái sự thật này anh cũng không tính nói cho người này biết, sâu trong nội tâm của anh là từ chối, không nghĩ nhiều anh cũng tự nhiên không phát hiện sao mình lại lựa chọn quyết định này.
Anh nhìn tay của cô vẫn như cũ nhẹ nhàng nắm côn th*t của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ đăm chiêu, lại giống như nhớ lại cái gì đó, sau đó tay mới chậm rãi di chuyển lên xuống vài cái.
Ngụy Tuấn Khải gần như chắc chắn người này xem phim A, cho nên bây giờ là đang nhớ lại sao?
Nghĩ đến chuyện cô vậy mà cố tìm phim A để học tập, trong lòng Ngụy Tuấn Khải nhất thời có chút phức tạp khó phân biệt.
Bàn tay kia lộng không đến và cái liền ngừng lại, Ngụy Tuấn Khải lại có chút buồn bực, liền nghe cô nói: “Coi như em làm đau anh, anh cũng không cảm giác được?”
Ngụy Tuấn Khải: “…” Không, anh cảm giác được, xin trăm ngàn lần không cần xằng bậy!
Ngay khi anh cho rằng Phương Tích Bình muốn bắt đầu xóc lọ cho anh, Ngụy Tuấn Khải trơ mắt nhìn đối phương lấy ra một cái bao, sau khi xé mở thì nhìn có chút quen mắt…
Thậm chí ngay cả bao cao su cũng đã chuẩn bị tốt!?
Nội tâm Ngụy Tuấn Khải khiếp sợ, nhất thời không biết nên nói gì.
Lại nghĩ tới người này mấy ngày nay nhìn anh với tâm trạng không tốt, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ sợ lúc ấy cũng do dự chuyện này.
Đáng tiếc, bao cao su vừa đến tay, khiến cô hạ quyết tâm rồi.
Tiếp theo cô vén váy lên cởi quần lót ra, lại nắm côn th*t của anh, cảm nhận quy đầu ngăn cách một tầng mũ ma xát vài lần ở cửa huyệt của cô, chỉ thấy cô không hề có kỹ năng mà dùng lực ngồi xuống.
Tuy cơ thể anh không thể ở trạng thái nhúc nhích, nhưng chỉ cần Phương Tích Bình đụng vào anh, anh có thể khôi phục cảm giác, nháy mắt liền cảm nhận được côn th*t bị tiểu huyệt khít khao gắt gao bao bọc trong khoái cảm.
Nhưng cũng rất nhanh anh cảm thấy không thích hợp.
Một giọt, hai giọt… càng ngày thì giọt nước mắt càng rơi trên người anh, Ngụy Tuấn Khải biết cô đau đến khóc, nhưng anh cái gì cũng không thể làm.
Là quá đau sao? Ngu ngốc, hành động lỗ mảng như cô, không bị thương mới lạ đó?
So với mắng cô, anh thật ra càng muốn an ủi cô hơn, dục vọng bị đối phương khơi dậy cũng trong nháy mắt bị dập tắt. Nhưng anh không được, chỉ có thể nhìn đối phương nằm trong lồng ngực mình không nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, giống như đã trở lại bình thường, mới thấy cô vươn tay tùy ý quét nước mắt xuống, cẩn thận đưa hai tay khoát trên vai mình, bây giờ mới bắt đầu di chuyển lên xuống.
Động tác không thạo, lại dễ dàng châm lên dục vọng đang tắt của Ngụy Tuấn Khải.
Nhưng trong lòng Ngụy tuấn Khải không có chút cảm giác hưởng thụ, quả nhiên không bao lâu thì Phương Tích Bình tạm ngừng di chuyển, sau đó cô vén làn váy lên, vốn anh đang cúi đầu tất nhiên cũng thấy được máu, con ngươi trong nháy mắt co rút lại.
Đáng tiếc bản thân anh cũng không biết biến hóa này, Phương Tích Bình lại chú ý bộ phận dưới thân, bởi vậy hai người đều không phát hiện.
“Vậy phải làm sao bây giờ…”
Ngụy Tuấn Khải nghe thấy giọng nói thì thầm và bối rối của cô, anh rất muốn nói: Không sao, cô đi trước mua bác sĩ và mua thuốc mỡ về thoa…
Phương Tích Bình luôn có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán khiến anh bất ngờ.
Liền nghe cô nói: “Cởi quần anh rồi lấy đi giặt…” Sau đó liền đứng dậy bắt đầu cởi quần, quần lót của mình.
Ngụy Tuấn Khải không biết rốt cuộc trong lòng mình là cái gì, dù sao đối phương cũng trăm cay nghìn đắng trao nửa người dưới cho anh khi anh không có ý thức, đến khi anh khôi phục ý thức, thì đối phương đã khôi phục thời gian trở lại rồi.
Ngày đó ánh mắt của anh luôn cố ý quan sát cô gái gục xuống bàn nghỉ ngơi, trong mắt tràn ngập lo lắng, lại sợ bị người khác phát hiện mà tạo thành quấy nhiễu đối phương, sau cùng chỉ có thể tìm chuyện di dời sự chú ý của mình, mãi đến khi tan học cắn răng một cái nhanh chóng rời đi, miễn cho mình là ra hành động dư thừa khiến người ngoài nhận ra không thích hợp.
Thời gian này lúc nào mới có thể bắt đầu…
+
Ngày đó Ngụy Tuấn Khải thật sự rất lo lắng cho Phương Tích Bình, quả nhiên mấy ngày sau đối phương cũng không tạm ngừng thời gian để tiếp xúc với mình, hiển nhiên ngày đó đối phương hành động lỗ mảng đã tổn thương chính mình.
Ngụy Tuấn Khải lại không biết nói gì, trong lòng muốn tiến lên quan tâm cô, mà biết rõ mình không được.
Chuyện này đủ để làm cho anh khổ não.
Nhưng khổ não không duy trì lâu lắm, vì không bao lâu Phương Tích Bình lại xuất phát cầm bao cao su đến tìm anh.
Ngụy Tuấn Khải không biết cái đầu nhỏ của Phương Tích Bình rốt cuộc suy nghĩ gì, rất rõ ràng trong sạch của mình cũng không còn….
Nhưng mà nghĩ như vậy, thật ra cũng không phải không vui.
Ngược lại, số lần Phương Tích Bình tìm mình làm tình ngày càng nhiều, động tác cũng càng thành thạo, cơ thể anh lại càng hưởng thụ.
Là người ở trước mặt mình rất nhát gan thẹn thùng nay càng dâm đãng, thật ra trong lòng anh ngày càng hừng hực.
Thời gian dần dần trôi qua chính anh cũng phát hiện không biết từ lúc nào mình đã thích cô gái này, nhưng lá gan của cô rất nhỏ, dưới tình huống bình thường sẽ không nói hay tỏ tình với anh, ngay cả nói chuyện với mình cũng là vọng tưởng.
Mà chính anh cũng có nhiều băn khoăn, anh sợ khi anh chủ động, những người thích mình sẽ tìm đến Phương Tích bình hay phiền toái.
Cô nhát gan mềm yếu như vậy, chắc chắn sẽ không ứng phó được cục diện này.
Cho nên anh dứt khoát lựa chọn tạm thời bất động, tùy ý để chuyện phát triển trở thành giai đoạn như bây giờ.
Nhưng anh cũng rất cao hứng.
Mỗi khi nghe được tiếng thở gấp của cô bên tai mình, buổi tối sau khi trở về, trong mộng lại muốn như vậy mấy lần nữa.
Khác biệt chính là trong mộng anh có thể di chuyển, anh nắm chặt thắt lưng của cô hung hăng va chạm mãnh liệt, nói với cô anh cũng thích cô.
Sau đó cô gái ở trong lồng ngực mình khóc, gắt gao ôm mình….
Cảnh trong mơ này quá thực, đáng tiếc không phải hiện thực.
Rất thảm thương.
Nhưng Ngụy Tuấn Khải cho rằng thời gian này chỉ có thể tiếp tục kéo dài, mà cảm xúc cô gái của anh lại bắt đầu không thích hợp.
Giống như hôm nay, Phương Tích Bình ở trên người mình phóng túng, vùi mặt trên vai anh, một lúc sau lại ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Làm tình… sao có thể thoải mái như vậy?”
“Có phải cùng anh làm? Nhưng… ưm… anh hẳn không động…”
“Sao nhiều lần như vậy rồi mà vẫn không mang thai? Rõ ràng… đã chuẩn bị tâm lý thật tốt…” Anh nhìn cô cúi đầu hôn lên môi mình.
“Thật hi vọng anh có thể đáp lại nụ hôn của em…”
“Hi vọng anh có thể nắm chặt eo của em, dùng lực làm em đến chết…”
“Rất muốn… rất muốn nằm trên giường anh… bị anh mạnh mẽ cướp đoạt…”
“Rất muốn… làm bạn gái chính thức của anh…”
Bên tai là tiếng khóc của cô gái, anh không biết nên hình dung thế nào với tình huống trước mắt.
Đây không phải lần đầu tiên cô không khống chế được, nhưng thất thố như vậy đúng là lần đầu.
Ngụy Tuấn Khải có chút đau lòng, nhưng không thể nhúc nhích nên anh chỉ có thể gào thét trong lòng: Vậy em ngược lại nói chuyện với anh!
Chỉ cần cô bằng lòng chủ động mở miệng nói chuyện với anh, phá vỡ tình thế tiến thoái lưỡng nan, vậy anh cũng bằng lòng thổ lộ với cô, anh có thể bảo vệ cô.
Ngụy Tuấn Khải vẫn không dám chủ động phá vỡ hiện trạng, tuy anh thông minh, nhưng anh cũng hiểu mình không phải là người chu đáo.
Mặc dù không muốn nghĩ rằng lòng người hiểm ác, nhưng nếu Phương Tích Bình vì mình mà bị người khác nhốt trong nhà vệ sinh bắt nạt thì sao?
Anh không thể xuất hiện ở nơi này.
Huống chi cô nhát gan như vậy.
Cho nên mới cố đè nén dục vọng, không dám phá vỡ hiện trạng.
Cô ấy nhát gan, cô bằng lòng bước ra một bước này, vậy anh có cái gì phải sợ?
Cho nên anh đang đợi.
Anh một mực chờ cô.
Nhưng cô lại không muốn, tình nguyện dựa vào thời gian được tạm ngừng lại lén sờ mó làm tình cùng anh, cũng không muốn dưới tình huống bình thường nói chuyện với anh.
Anh cũng rất bất đắc dĩ, mà lúc này nhìn cô khóc đến đau lòng như vậy, nói không đau lòng tuyệt đối là giả.
Nhưng chỉ cần Phương Tích Bình không chịu bước ra một bước kia, thì Ngụy Tuấn Khải thật sự không nắm chắc việc chủ động nói ra, sau cùng chỉ có thể không giải quyết được gì, vẫn duy trì trạng thái như bây giờ.
“Nóng quá ưm…Rõ ràng thời gian đã được tạm ngừng nhưng vẫn có phản ứng, điều này thật thần kỳ?”
Ngụy Tuấn Khải ở trong lòng hò hét: Năng lực của cô có BUG! Chỉ cần người bị cô đụng vào, năng lực ít nhiều đã bị giảm một chút!
Nhưng cái sự thật này anh cũng không tính nói cho người này biết, sâu trong nội tâm của anh là từ chối, không nghĩ nhiều anh cũng tự nhiên không phát hiện sao mình lại lựa chọn quyết định này.
Anh nhìn tay của cô vẫn như cũ nhẹ nhàng nắm côn th*t của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ đăm chiêu, lại giống như nhớ lại cái gì đó, sau đó tay mới chậm rãi di chuyển lên xuống vài cái.
Ngụy Tuấn Khải gần như chắc chắn người này xem phim A, cho nên bây giờ là đang nhớ lại sao?
Nghĩ đến chuyện cô vậy mà cố tìm phim A để học tập, trong lòng Ngụy Tuấn Khải nhất thời có chút phức tạp khó phân biệt.
Bàn tay kia lộng không đến và cái liền ngừng lại, Ngụy Tuấn Khải lại có chút buồn bực, liền nghe cô nói: “Coi như em làm đau anh, anh cũng không cảm giác được?”
Ngụy Tuấn Khải: “…” Không, anh cảm giác được, xin trăm ngàn lần không cần xằng bậy!
Ngay khi anh cho rằng Phương Tích Bình muốn bắt đầu xóc lọ cho anh, Ngụy Tuấn Khải trơ mắt nhìn đối phương lấy ra một cái bao, sau khi xé mở thì nhìn có chút quen mắt…
Thậm chí ngay cả bao cao su cũng đã chuẩn bị tốt!?
Nội tâm Ngụy Tuấn Khải khiếp sợ, nhất thời không biết nên nói gì.
Lại nghĩ tới người này mấy ngày nay nhìn anh với tâm trạng không tốt, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ sợ lúc ấy cũng do dự chuyện này.
Đáng tiếc, bao cao su vừa đến tay, khiến cô hạ quyết tâm rồi.
Tiếp theo cô vén váy lên cởi quần lót ra, lại nắm côn th*t của anh, cảm nhận quy đầu ngăn cách một tầng mũ ma xát vài lần ở cửa huyệt của cô, chỉ thấy cô không hề có kỹ năng mà dùng lực ngồi xuống.
Tuy cơ thể anh không thể ở trạng thái nhúc nhích, nhưng chỉ cần Phương Tích Bình đụng vào anh, anh có thể khôi phục cảm giác, nháy mắt liền cảm nhận được côn th*t bị tiểu huyệt khít khao gắt gao bao bọc trong khoái cảm.
Nhưng cũng rất nhanh anh cảm thấy không thích hợp.
Một giọt, hai giọt… càng ngày thì giọt nước mắt càng rơi trên người anh, Ngụy Tuấn Khải biết cô đau đến khóc, nhưng anh cái gì cũng không thể làm.
Là quá đau sao? Ngu ngốc, hành động lỗ mảng như cô, không bị thương mới lạ đó?
So với mắng cô, anh thật ra càng muốn an ủi cô hơn, dục vọng bị đối phương khơi dậy cũng trong nháy mắt bị dập tắt. Nhưng anh không được, chỉ có thể nhìn đối phương nằm trong lồng ngực mình không nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, giống như đã trở lại bình thường, mới thấy cô vươn tay tùy ý quét nước mắt xuống, cẩn thận đưa hai tay khoát trên vai mình, bây giờ mới bắt đầu di chuyển lên xuống.
Động tác không thạo, lại dễ dàng châm lên dục vọng đang tắt của Ngụy Tuấn Khải.
Nhưng trong lòng Ngụy tuấn Khải không có chút cảm giác hưởng thụ, quả nhiên không bao lâu thì Phương Tích Bình tạm ngừng di chuyển, sau đó cô vén làn váy lên, vốn anh đang cúi đầu tất nhiên cũng thấy được máu, con ngươi trong nháy mắt co rút lại.
Đáng tiếc bản thân anh cũng không biết biến hóa này, Phương Tích Bình lại chú ý bộ phận dưới thân, bởi vậy hai người đều không phát hiện.
“Vậy phải làm sao bây giờ…”
Ngụy Tuấn Khải nghe thấy giọng nói thì thầm và bối rối của cô, anh rất muốn nói: Không sao, cô đi trước mua bác sĩ và mua thuốc mỡ về thoa…
Phương Tích Bình luôn có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán khiến anh bất ngờ.
Liền nghe cô nói: “Cởi quần anh rồi lấy đi giặt…” Sau đó liền đứng dậy bắt đầu cởi quần, quần lót của mình.
Ngụy Tuấn Khải không biết rốt cuộc trong lòng mình là cái gì, dù sao đối phương cũng trăm cay nghìn đắng trao nửa người dưới cho anh khi anh không có ý thức, đến khi anh khôi phục ý thức, thì đối phương đã khôi phục thời gian trở lại rồi.
Ngày đó ánh mắt của anh luôn cố ý quan sát cô gái gục xuống bàn nghỉ ngơi, trong mắt tràn ngập lo lắng, lại sợ bị người khác phát hiện mà tạo thành quấy nhiễu đối phương, sau cùng chỉ có thể tìm chuyện di dời sự chú ý của mình, mãi đến khi tan học cắn răng một cái nhanh chóng rời đi, miễn cho mình là ra hành động dư thừa khiến người ngoài nhận ra không thích hợp.
Thời gian này lúc nào mới có thể bắt đầu…
+
Ngày đó Ngụy Tuấn Khải thật sự rất lo lắng cho Phương Tích Bình, quả nhiên mấy ngày sau đối phương cũng không tạm ngừng thời gian để tiếp xúc với mình, hiển nhiên ngày đó đối phương hành động lỗ mảng đã tổn thương chính mình.
Ngụy Tuấn Khải lại không biết nói gì, trong lòng muốn tiến lên quan tâm cô, mà biết rõ mình không được.
Chuyện này đủ để làm cho anh khổ não.
Nhưng khổ não không duy trì lâu lắm, vì không bao lâu Phương Tích Bình lại xuất phát cầm bao cao su đến tìm anh.
Ngụy Tuấn Khải không biết cái đầu nhỏ của Phương Tích Bình rốt cuộc suy nghĩ gì, rất rõ ràng trong sạch của mình cũng không còn….
Nhưng mà nghĩ như vậy, thật ra cũng không phải không vui.
Ngược lại, số lần Phương Tích Bình tìm mình làm tình ngày càng nhiều, động tác cũng càng thành thạo, cơ thể anh lại càng hưởng thụ.
Là người ở trước mặt mình rất nhát gan thẹn thùng nay càng dâm đãng, thật ra trong lòng anh ngày càng hừng hực.
Thời gian dần dần trôi qua chính anh cũng phát hiện không biết từ lúc nào mình đã thích cô gái này, nhưng lá gan của cô rất nhỏ, dưới tình huống bình thường sẽ không nói hay tỏ tình với anh, ngay cả nói chuyện với mình cũng là vọng tưởng.
Mà chính anh cũng có nhiều băn khoăn, anh sợ khi anh chủ động, những người thích mình sẽ tìm đến Phương Tích bình hay phiền toái.
Cô nhát gan mềm yếu như vậy, chắc chắn sẽ không ứng phó được cục diện này.
Cho nên anh dứt khoát lựa chọn tạm thời bất động, tùy ý để chuyện phát triển trở thành giai đoạn như bây giờ.
Nhưng anh cũng rất cao hứng.
Mỗi khi nghe được tiếng thở gấp của cô bên tai mình, buổi tối sau khi trở về, trong mộng lại muốn như vậy mấy lần nữa.
Khác biệt chính là trong mộng anh có thể di chuyển, anh nắm chặt thắt lưng của cô hung hăng va chạm mãnh liệt, nói với cô anh cũng thích cô.
Sau đó cô gái ở trong lồng ngực mình khóc, gắt gao ôm mình….
Cảnh trong mơ này quá thực, đáng tiếc không phải hiện thực.
Rất thảm thương.
Nhưng Ngụy Tuấn Khải cho rằng thời gian này chỉ có thể tiếp tục kéo dài, mà cảm xúc cô gái của anh lại bắt đầu không thích hợp.
Giống như hôm nay, Phương Tích Bình ở trên người mình phóng túng, vùi mặt trên vai anh, một lúc sau lại ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Làm tình… sao có thể thoải mái như vậy?”
“Có phải cùng anh làm? Nhưng… ưm… anh hẳn không động…”
“Sao nhiều lần như vậy rồi mà vẫn không mang thai? Rõ ràng… đã chuẩn bị tâm lý thật tốt…” Anh nhìn cô cúi đầu hôn lên môi mình.
“Thật hi vọng anh có thể đáp lại nụ hôn của em…”
“Hi vọng anh có thể nắm chặt eo của em, dùng lực làm em đến chết…”
“Rất muốn… rất muốn nằm trên giường anh… bị anh mạnh mẽ cướp đoạt…”
“Rất muốn… làm bạn gái chính thức của anh…”
Bên tai là tiếng khóc của cô gái, anh không biết nên hình dung thế nào với tình huống trước mắt.
Đây không phải lần đầu tiên cô không khống chế được, nhưng thất thố như vậy đúng là lần đầu.
Ngụy Tuấn Khải có chút đau lòng, nhưng không thể nhúc nhích nên anh chỉ có thể gào thét trong lòng: Vậy em ngược lại nói chuyện với anh!
Chỉ cần cô bằng lòng chủ động mở miệng nói chuyện với anh, phá vỡ tình thế tiến thoái lưỡng nan, vậy anh cũng bằng lòng thổ lộ với cô, anh có thể bảo vệ cô.
Ngụy Tuấn Khải vẫn không dám chủ động phá vỡ hiện trạng, tuy anh thông minh, nhưng anh cũng hiểu mình không phải là người chu đáo.
Mặc dù không muốn nghĩ rằng lòng người hiểm ác, nhưng nếu Phương Tích Bình vì mình mà bị người khác nhốt trong nhà vệ sinh bắt nạt thì sao?
Anh không thể xuất hiện ở nơi này.
Huống chi cô nhát gan như vậy.
Cho nên mới cố đè nén dục vọng, không dám phá vỡ hiện trạng.
Cô ấy nhát gan, cô bằng lòng bước ra một bước này, vậy anh có cái gì phải sợ?
Cho nên anh đang đợi.
Anh một mực chờ cô.
Nhưng cô lại không muốn, tình nguyện dựa vào thời gian được tạm ngừng lại lén sờ mó làm tình cùng anh, cũng không muốn dưới tình huống bình thường nói chuyện với anh.
Anh cũng rất bất đắc dĩ, mà lúc này nhìn cô khóc đến đau lòng như vậy, nói không đau lòng tuyệt đối là giả.
Nhưng chỉ cần Phương Tích Bình không chịu bước ra một bước kia, thì Ngụy Tuấn Khải thật sự không nắm chắc việc chủ động nói ra, sau cùng chỉ có thể không giải quyết được gì, vẫn duy trì trạng thái như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.