Sau Khi Có Được Năng Lực Tạm Ngừng Thời Gian, Tôi Hài Hòa Cùng Đối Tượng Thầm Mến
Chương 7: Thời gian tạm ngừng lần thứ 7
Trần Tam Gia
24/07/2022
Editor: Nkoc
Tầm mắt bị chặn hơn một nửa, nhưng không bao lâu sau liền cảm giác côn th*t của mình bị một bàn tay nhỏ cầm khuấy động, côn th*t mới xuất tinh nên có chút mềm nhũn nhưng rất nhanh lại bị cô khuấy động mà trở nên cứng rắn.
“Mỗi lần nhìn cái này liền cảm thấy anh cũng thích em, tuy đó chỉ là vọng tưởng mà thôi.”
Trong lòng Ngụy Tuấn Khải có chút bất đắc dĩ, rất muốn mở miệng nói cho cô biết không phải thế, anh quả thật thích cô, cũng không phải vọng tưởng của cô, nhưng sau đó liền nghe cô nói: “Ha ha, nhưng không sao, theo kết quả mà nói thì trong thời gian tạm ngừng anh là người duy nhất thuộc về em.”
Nghe loại lời nói này, trên mặt cô gái vẫn nở nụ cười thỏa mãn, tim anh nhất thời lỡ một nhịp đập.
Anh muốn ôm cô, chính miệng nói với cô: Ngay cả thời gian không ngừng lại, anh cũng thuộc về em.
Đáng tiếc hiện giờ vẫn như cũ không thể mở miệng được, tiếp theo phải vội vàng chuẩn bị xin trường học gì đó…
Vào hôm nay trong lần đầu giao hợp dần dần phục hồi tinh thần.
Cũng không biết từ lúc nào, anh phát hiện thời gian cô gái nhỏ tạm ngừng lại để làm tình với mình số lần càng ngày càng nhiều.
Giống như muốn ép khô mình mới bằng lòng bỏ qua.
May mà cơ thể của mình cũng không bị ảnh hưởng gì, chỉ sợ cái đó và bộ phận cơ thể vẫn như cũ chịu được thời gian tạm ngừng có quan hệ.
Tuy Ngụy Tuấn Khải thông minh, anh cũng không muốn làm rõ nguyên lý này và nên giải thích như thế nào.
Tóm lại không phải chuyện xấu.
“Thật sự rất thích anh! Mặc kệ là anh hay côn th*t của anh…”
Cho dù trải qua hơn một năm, anh không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ này thỉnh thoảng vẫn có thể nói ra những lời khiến mình xấu hổ, hận không thể lập tức ôm cô xoay vòng nói to: “Anh thích em!’
“Hôm nay là ngày lễ tình nhân, đáng tiếc chúng ta cũng không phải là tình bạn chân chính, nhưng không sao, nếu hôm nay có thể mang thai, chắc hẳn đây là món quà 14/2 tuyệt vời nhất trong cuộc đời em!”
Nghe giọng nói kích động của cô, trong mắt anh cũng lướt qua ý cười.
Nhưng anh không muốn nói cho cô: Đây không phải món quà tốt nhất, mà chính anh nói với em “Anh cũng thích em” mới phải.
“Ngụy Tuấn Khải, em thật sự rất thích anh…”
Anh cũng rất thích em.
“Nhưng em biết, chúng ta chắc sẽ không có khả năng, chỉ cần điểm này, anh thông minh như vậy còn em lại ngốc như thế…”
Không sao, anh thông minh được rồi, em chỉ cần phụ trách đáng yêu.
“Em chắc chắn sẽ không thi vào được trường đại học công lập, ba em đã nói qua, ông ấy không đủ tiền để trả học phí, nên nếu em không thi đâu, trừ khi vừa học vừa làm, em không học đại học và chỉ đi tìm việc làm.”
Nếu thật sự thi không đậu cũng không sao, về sau anh sẽ nuôi em.
“Em cũng muốn, nhưng em ngốc như vậy, nếu vừa học vừa làm, em không có biện pháp học vào, cứ như vậy không bằng đừng lãng phí tiền bạc?”
Về sau anh sẽ kiếm rất nhiều tiền, nếu em thích cứ việc lãng phí.
“Sau khi tốt nghiệp nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chúng ta sẽ không gặp nhau? Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng em có thể có đứa con của anh cũng đã đủ rồi!”
Không đủ! So với con, anh càng muốn em…
“Đến lúc đó em sẽ cố gắng nuôi dưỡng đứa nhỏ… Nếu ba mẹ tức giận em sẽ chuyển ra ngoài ở, dù sao thì em tuyệt đối sẽ không xóa sạch con của chúng ta!”
Nếu thật sự mang thai, anh sẽ phụ trách, đừng sợ.
“Nếu hôm nay có thể mang thai thì em muốn…. Dù sao em không có bạn bè, cảm giác tồn tại rất thấp, bình thường không ai tới làm phiền em, ngay cả khi em béo lên cũng sẽ không có ai nói gì.”
Đến lúc đó anh mỗi ngày sẽ đến trường sớm một chút, lén lút để một ít thức ăn trong ngăn kéo của em.
“Nói không chừng có thể thuận lợi đợi đến tốt nghiệp, nếu ba mẹ đồng ý để em giữ lại thì em sẽ dưỡng mấy tháng, còn nếu không được em sẽ nhanh chóng tìm công việc chuyển ra ngoài, trước kiếm tiền, rồi lập kế hoạch nuôi nấng đứa trẻ sau sinh…”
Không sao, tất cả đã có anh…
“Ưm… Dựa vào đầu của em, em cũng không nghĩ ra còn vấn đề gì nữa không.”
Nếu anh có thể lên tiếng, nhất định sẽ không nhịn được cười ra tiếng.
Trạng thái của hai người cũng rất thú vị, nguyên nhân lớn có thể vì đã có thói quen không nhúc nhích được.
Rõ ràng cơ thể đang làm tình, nhưng trong lòng hai người cũng rất ôn hòa, thậm chí có thể nói chuyện qua ngày.
Nhưng trên thực tế chỉ có mình cô thì thầm, còn anh trả lời trong lòng.
Nhưng anh cũng thích như vậy, cũng chỉ có dưới tình huống này, anh mới có cơ hội nghe được những lời trong lòng của cô, ý nghĩ chân thật của cô, mới có thể để anh hiểu cô nhiều hơn.
Cũng chính vì càng ngày càng hiểu cô, nên anh mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, anh biết cô lại hôn anh rồi.
Tùy ý nghĩ cũng biết, cô gái nhỏ này lại nghĩ đến sau học kì sẽ không có cơ hội hôn anh nữa, đây không phải nắm chặt cơ hội để hôn nhiều hơn sao?
Phương Tích Bình hôm nay giống như nói rất nhiều.
Ngụy Tuấn Khải nghĩ, có lẽ có liên quan đến ngày lễ tình nhân.
Nói không chừng trong lòng cô gái nhỏ này vụng trộm nhớ lại, thật ra bọn họ là một cặp đôi bình thường mà cười trộm?
Càng nghĩ, trong lòng anh càng thêm ôn nhu.
Nhưng cảm giác này vừa mới dâng lên, rất nhanh đã bị lời nói tiếp theo của cô gái mà dập tắt hoàn toàn.
“Nghe nói ba tháng đầu là kỳ nguy hiểm, phải dưỡng cho tốt. Sau tốt nghiệp không tới mấy tháng sẽ sinh, nếu khi đó tìm việc thì chỉ sợ đứa nhỏ không trụ được lâu khi ra đời…”
“Không được! Nếu không hôm nay làm nhiều lần, nói không chừng đã dính? Ba tháng sau em lập tức tạm nghỉ học đi tìm việc làm, kiếm ít tiền!”
“Như vậy chỉ có thể nói lời tạm biệt anh sớm hơn một chút…”
Anh nhìn cô có chút không tha sờ mó mặt mình, lại cúi đầu hôn lần nữa.
“Ngụy Tuấn Khải, em thật sự rất thích anh…”
“Rất thích anh.”
Nếu là bình thường, nghe được cô ở bên tai anh không ngừng nói thích mình, có lẽ buổi tối anh về nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nhưng hôm nay lại không giống thế, vì cô gái nhỏ này có ý muốn chạy trốn rồi.
Mà chỉ cần thành công mang thai, sẽ được đưa vào thực tế.
Mà Phương Tích Bình quả thật như lời cô nói, hôm nay chẳng những tạm ngừng thời gian thật lâu, mà ngay cả số lần làm tình với anh cũng nhiều đến không đếm được.
Dù cơ thể mình sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng trong lòng anh nhịn không được toát mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là cô bé ngốc nghếch, cũng dám xằng bậy như vậy…
Nhưng mà, muốn chạy?
Trong lòng Ngụy Tuấn Khải cười lạnh.
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Sau khi cảm thấy hài lòng mới khôi phục thời gian, một người nằm úp sấp xuống ở trên ghế nghỉ ngơi, bình thường cẩn thận quan sát Ngụy Tuấn Khải, không quan tâm người khác có phát hiện mình bất thường hay không, nhìn sau đầu cô có chút tức giận không thể giải thích được.
Còn muốn mang thai con của anh?
Thật ra anh đã đoán được, dưới tình huống tạm ngừng thời gian nếu muốn mang thai con của anh chỉ sợ là chuyện không thể.
Tuy anh không giống những người khác, không có ý thức khi thời gian được tạm ngừng, nhưng anh tốt hơn một chút so với những người khác, nhiều hơn là có cảm giác, có thể suy nghĩ, biết chuyện gì đang xảy ra.
Mà hơn hết cô gái nhỏ này có năng lực BUG, không quan hệ gì tới anh. Nhưng vì BUG, Ngụy Tuấn Khải nghĩ, chỉ sợ côn th*t của mình có phản ứng vì điều này, nhưng việc có thể xuất tinh bình thường, chỉ sợ t*ng trùng cũng ảnh hưởng bởi thời gian tạm ngừng.
Nguyên lý thế nào thì không thể hiểu hết được, năng lực tạm ngừng thời gian cũng không khoa học, anh tự nhiên cũng không tìm hiểu sâu, nhưng cô gái nhỏ này trong lúc kéo bao cao su có chút run sợ mà thôi, cuối cùng phát hiện đối phương vẫn không mang thai, lúc này mới lớn mật giả thuyết một phen.
Cho tới bây giờ, ngụy tuấn khải tuy vẫn không giải thích được, nhưng rất chắc chắn — dù hôm nay cô gái nhỏ bị mình bắn nhiều như vậy, cũng như cũ không thể mang thai.
Nhưng anh không định mặc kệ như vậy, anh hôm nay nhất định phải cho cô gái nhỏ này một bài học!
Tầm mắt bị chặn hơn một nửa, nhưng không bao lâu sau liền cảm giác côn th*t của mình bị một bàn tay nhỏ cầm khuấy động, côn th*t mới xuất tinh nên có chút mềm nhũn nhưng rất nhanh lại bị cô khuấy động mà trở nên cứng rắn.
“Mỗi lần nhìn cái này liền cảm thấy anh cũng thích em, tuy đó chỉ là vọng tưởng mà thôi.”
Trong lòng Ngụy Tuấn Khải có chút bất đắc dĩ, rất muốn mở miệng nói cho cô biết không phải thế, anh quả thật thích cô, cũng không phải vọng tưởng của cô, nhưng sau đó liền nghe cô nói: “Ha ha, nhưng không sao, theo kết quả mà nói thì trong thời gian tạm ngừng anh là người duy nhất thuộc về em.”
Nghe loại lời nói này, trên mặt cô gái vẫn nở nụ cười thỏa mãn, tim anh nhất thời lỡ một nhịp đập.
Anh muốn ôm cô, chính miệng nói với cô: Ngay cả thời gian không ngừng lại, anh cũng thuộc về em.
Đáng tiếc hiện giờ vẫn như cũ không thể mở miệng được, tiếp theo phải vội vàng chuẩn bị xin trường học gì đó…
Vào hôm nay trong lần đầu giao hợp dần dần phục hồi tinh thần.
Cũng không biết từ lúc nào, anh phát hiện thời gian cô gái nhỏ tạm ngừng lại để làm tình với mình số lần càng ngày càng nhiều.
Giống như muốn ép khô mình mới bằng lòng bỏ qua.
May mà cơ thể của mình cũng không bị ảnh hưởng gì, chỉ sợ cái đó và bộ phận cơ thể vẫn như cũ chịu được thời gian tạm ngừng có quan hệ.
Tuy Ngụy Tuấn Khải thông minh, anh cũng không muốn làm rõ nguyên lý này và nên giải thích như thế nào.
Tóm lại không phải chuyện xấu.
“Thật sự rất thích anh! Mặc kệ là anh hay côn th*t của anh…”
Cho dù trải qua hơn một năm, anh không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ này thỉnh thoảng vẫn có thể nói ra những lời khiến mình xấu hổ, hận không thể lập tức ôm cô xoay vòng nói to: “Anh thích em!’
“Hôm nay là ngày lễ tình nhân, đáng tiếc chúng ta cũng không phải là tình bạn chân chính, nhưng không sao, nếu hôm nay có thể mang thai, chắc hẳn đây là món quà 14/2 tuyệt vời nhất trong cuộc đời em!”
Nghe giọng nói kích động của cô, trong mắt anh cũng lướt qua ý cười.
Nhưng anh không muốn nói cho cô: Đây không phải món quà tốt nhất, mà chính anh nói với em “Anh cũng thích em” mới phải.
“Ngụy Tuấn Khải, em thật sự rất thích anh…”
Anh cũng rất thích em.
“Nhưng em biết, chúng ta chắc sẽ không có khả năng, chỉ cần điểm này, anh thông minh như vậy còn em lại ngốc như thế…”
Không sao, anh thông minh được rồi, em chỉ cần phụ trách đáng yêu.
“Em chắc chắn sẽ không thi vào được trường đại học công lập, ba em đã nói qua, ông ấy không đủ tiền để trả học phí, nên nếu em không thi đâu, trừ khi vừa học vừa làm, em không học đại học và chỉ đi tìm việc làm.”
Nếu thật sự thi không đậu cũng không sao, về sau anh sẽ nuôi em.
“Em cũng muốn, nhưng em ngốc như vậy, nếu vừa học vừa làm, em không có biện pháp học vào, cứ như vậy không bằng đừng lãng phí tiền bạc?”
Về sau anh sẽ kiếm rất nhiều tiền, nếu em thích cứ việc lãng phí.
“Sau khi tốt nghiệp nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chúng ta sẽ không gặp nhau? Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng em có thể có đứa con của anh cũng đã đủ rồi!”
Không đủ! So với con, anh càng muốn em…
“Đến lúc đó em sẽ cố gắng nuôi dưỡng đứa nhỏ… Nếu ba mẹ tức giận em sẽ chuyển ra ngoài ở, dù sao thì em tuyệt đối sẽ không xóa sạch con của chúng ta!”
Nếu thật sự mang thai, anh sẽ phụ trách, đừng sợ.
“Nếu hôm nay có thể mang thai thì em muốn…. Dù sao em không có bạn bè, cảm giác tồn tại rất thấp, bình thường không ai tới làm phiền em, ngay cả khi em béo lên cũng sẽ không có ai nói gì.”
Đến lúc đó anh mỗi ngày sẽ đến trường sớm một chút, lén lút để một ít thức ăn trong ngăn kéo của em.
“Nói không chừng có thể thuận lợi đợi đến tốt nghiệp, nếu ba mẹ đồng ý để em giữ lại thì em sẽ dưỡng mấy tháng, còn nếu không được em sẽ nhanh chóng tìm công việc chuyển ra ngoài, trước kiếm tiền, rồi lập kế hoạch nuôi nấng đứa trẻ sau sinh…”
Không sao, tất cả đã có anh…
“Ưm… Dựa vào đầu của em, em cũng không nghĩ ra còn vấn đề gì nữa không.”
Nếu anh có thể lên tiếng, nhất định sẽ không nhịn được cười ra tiếng.
Trạng thái của hai người cũng rất thú vị, nguyên nhân lớn có thể vì đã có thói quen không nhúc nhích được.
Rõ ràng cơ thể đang làm tình, nhưng trong lòng hai người cũng rất ôn hòa, thậm chí có thể nói chuyện qua ngày.
Nhưng trên thực tế chỉ có mình cô thì thầm, còn anh trả lời trong lòng.
Nhưng anh cũng thích như vậy, cũng chỉ có dưới tình huống này, anh mới có cơ hội nghe được những lời trong lòng của cô, ý nghĩ chân thật của cô, mới có thể để anh hiểu cô nhiều hơn.
Cũng chính vì càng ngày càng hiểu cô, nên anh mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, anh biết cô lại hôn anh rồi.
Tùy ý nghĩ cũng biết, cô gái nhỏ này lại nghĩ đến sau học kì sẽ không có cơ hội hôn anh nữa, đây không phải nắm chặt cơ hội để hôn nhiều hơn sao?
Phương Tích Bình hôm nay giống như nói rất nhiều.
Ngụy Tuấn Khải nghĩ, có lẽ có liên quan đến ngày lễ tình nhân.
Nói không chừng trong lòng cô gái nhỏ này vụng trộm nhớ lại, thật ra bọn họ là một cặp đôi bình thường mà cười trộm?
Càng nghĩ, trong lòng anh càng thêm ôn nhu.
Nhưng cảm giác này vừa mới dâng lên, rất nhanh đã bị lời nói tiếp theo của cô gái mà dập tắt hoàn toàn.
“Nghe nói ba tháng đầu là kỳ nguy hiểm, phải dưỡng cho tốt. Sau tốt nghiệp không tới mấy tháng sẽ sinh, nếu khi đó tìm việc thì chỉ sợ đứa nhỏ không trụ được lâu khi ra đời…”
“Không được! Nếu không hôm nay làm nhiều lần, nói không chừng đã dính? Ba tháng sau em lập tức tạm nghỉ học đi tìm việc làm, kiếm ít tiền!”
“Như vậy chỉ có thể nói lời tạm biệt anh sớm hơn một chút…”
Anh nhìn cô có chút không tha sờ mó mặt mình, lại cúi đầu hôn lần nữa.
“Ngụy Tuấn Khải, em thật sự rất thích anh…”
“Rất thích anh.”
Nếu là bình thường, nghe được cô ở bên tai anh không ngừng nói thích mình, có lẽ buổi tối anh về nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nhưng hôm nay lại không giống thế, vì cô gái nhỏ này có ý muốn chạy trốn rồi.
Mà chỉ cần thành công mang thai, sẽ được đưa vào thực tế.
Mà Phương Tích Bình quả thật như lời cô nói, hôm nay chẳng những tạm ngừng thời gian thật lâu, mà ngay cả số lần làm tình với anh cũng nhiều đến không đếm được.
Dù cơ thể mình sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng trong lòng anh nhịn không được toát mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là cô bé ngốc nghếch, cũng dám xằng bậy như vậy…
Nhưng mà, muốn chạy?
Trong lòng Ngụy Tuấn Khải cười lạnh.
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Sau khi cảm thấy hài lòng mới khôi phục thời gian, một người nằm úp sấp xuống ở trên ghế nghỉ ngơi, bình thường cẩn thận quan sát Ngụy Tuấn Khải, không quan tâm người khác có phát hiện mình bất thường hay không, nhìn sau đầu cô có chút tức giận không thể giải thích được.
Còn muốn mang thai con của anh?
Thật ra anh đã đoán được, dưới tình huống tạm ngừng thời gian nếu muốn mang thai con của anh chỉ sợ là chuyện không thể.
Tuy anh không giống những người khác, không có ý thức khi thời gian được tạm ngừng, nhưng anh tốt hơn một chút so với những người khác, nhiều hơn là có cảm giác, có thể suy nghĩ, biết chuyện gì đang xảy ra.
Mà hơn hết cô gái nhỏ này có năng lực BUG, không quan hệ gì tới anh. Nhưng vì BUG, Ngụy Tuấn Khải nghĩ, chỉ sợ côn th*t của mình có phản ứng vì điều này, nhưng việc có thể xuất tinh bình thường, chỉ sợ t*ng trùng cũng ảnh hưởng bởi thời gian tạm ngừng.
Nguyên lý thế nào thì không thể hiểu hết được, năng lực tạm ngừng thời gian cũng không khoa học, anh tự nhiên cũng không tìm hiểu sâu, nhưng cô gái nhỏ này trong lúc kéo bao cao su có chút run sợ mà thôi, cuối cùng phát hiện đối phương vẫn không mang thai, lúc này mới lớn mật giả thuyết một phen.
Cho tới bây giờ, ngụy tuấn khải tuy vẫn không giải thích được, nhưng rất chắc chắn — dù hôm nay cô gái nhỏ bị mình bắn nhiều như vậy, cũng như cũ không thể mang thai.
Nhưng anh không định mặc kệ như vậy, anh hôm nay nhất định phải cho cô gái nhỏ này một bài học!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.