Sau Khi Có Được Năng Lực Tạm Ngừng Thời Gian, Tôi Hài Hòa Cùng Đối Tượng Thầm Mến
Chương 8: Thời gian tạm ngừng lần thứ 8 (END)
Trần Tam Gia
24/07/2022
Editor: Nkoc
Vừa đến thời gian tan trường, Ngụy Tuấn Khải khéo léo từ chối lời mời của bạn bè, thản nhiên nhìn chằm chằm động tĩnh của Phương Tích Bình.
Cô ấy có thói quen rời phòng học cuối cùng, đây là thói quen sau khi làm tình với mình.
Huống chi hôm nay cô lại xằng bậy như vậy, nếu không nghỉ ngơi tốt, chỉ sợ ở lại nghỉ ngơi thêm một chút.
Ngụy Tuấn Khải cố ý đi ra ngoài một chuyến, trở về lại ung dung thu dọn đồ đạc, tuy hôm nay cũng có bạn học cảm thấy anh có chút kỳ lạ nhưng cũng đã bị anh cười cười rồi đuổi đi mất.
Không bao lâu thì người trong phòng học đã đi hết, chỉ còn lại anh và Phương Tích Bình.
Cô hôm nay đã quá mệt mỏi, bởi vậy trong lúc này thật đúng không phát hiện sự tồn tại của Ngụy Tuấn Khải, chỉ cho là mọi người trong phòng học đã ra về hết rồi. Cô vẫn như mọi khi đứng dậy kéo cơ thể mệt mỏi rời khỏi.
Ngụy Tuấn Khải cũng phát hiện cô kỳ lạ, nhưng anh không lập tức bước đến, chỉ không xa không gần theo sát sau cô.
Ngụy Tuấn Khải cũng từng lén đi theo Phương Tích Bình, lo lắng cơ thể cô không khỏe ở giữa đường xảy ra chuyện gì, sau vài lần đi theo xác định cô không sao, lại sợ mình như vậy bị người khác phát hiện, lại mang rắc rối đến cho cô, lúc này mới ngừng bám theo.
Cho nên anh biết địa chỉ nhà cô.
Anh cũng cố ý chọn mấy ngày nghỉ để đi dạo bên này, cho đến khi quen mới ngừng lại.
Anh cũng biết trong lúc này, trong nhà cô không có người.
Nên Ngụy Tuấn Khải vẻ mặt tự nhiên một đường bám theo Phương Tích Bình, giống như một cây si, mãi đến khi Phương Tích Bình sắp vào trong nhà mới đi đến sau lưng cô đẩy cô một cái, sau đó đi theo cô vào nhà, ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, để cô dựa vào sau cửa đồng thời đóng chặt cửa lại, ngay khi cô mờ mịt hoảng sợ lại hung hăng hôn lên môi cô.
Ngụy Tuấn Khải sớm đã muốn nếm thử hương vị trong miệng cô gái nhỏ này rốt cuộc ngọt như thế nào, nhưng bản thân anh cũng là người không có kinh nghiệm, bởi vậy chỉ dùng đầu lưỡi khuấy đảo lung tung trong miệng cô, thỉnh thoảng bú mút mấy lần.
Chậc chậc tiếng nước không dứt bên tai, nhiệt độ không khí trong nháy mắt giống như tăng cao, hai người ở sau cửa hôn nhau đến khó chia lìa.
Phương Tích Bình thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngụy Tuấn Khải bắt đầu vì tức giận, động tác cũng kèm theo thô bạo, nhưng càng hôn anh càng không nỡ tức giận với cô gái nhỏ này.
Ai bảo cô là cô bé ngốc nghếch?
Nụ hôn của anh càng ôn nhu, hôn đến khi Phương Tích Bình không thở nổi nữa, bị cô phản xạ ở tây mới phản ứng được, lúc này mới lưu luyến không rời buông tha đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của cô.
“Ngụy… Ngụy Tuấn Khải…?” Phương Tích Bình thở hổn hển một lúc lâu, đang nhìn người mạnh mẽ hôn mình là ai thì giật mình hô ra tiếng.
Ngụy Tuấn Khải vừa nghe giọng nói kia liền cứng rắn, anh đưa tay gạt bỏ chiếc kính mắt, quả nhiên chỉ thấy đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập nước mắt nhìn mình.
Nhưng nghĩ tới nguyên nhân khiến mình kích động, anh lại nghiến răng nghiến lợi.
“Muốn mang con của anh bỏ chạy? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Sau đó không đợi Phương Tích Bình phản ứng đã hôn cô, thừa dịp cô gái nhỏ này bị mình hôn đến đầu óc choáng váng thì hỏi phòng cô ở đâu, vừa hôn vừa đi, cứ như vậy mang người vào phòng cô.
Ngụy Tuấn Khải tạm thời không có tâm trạng quan sát phòng cô gái nhỏ này, chỉ tìm đúng vị trí chiếc giường sau đó bắt đầu cởi quần áo cô.
Mỗi khi mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô ngồi trên người mình chuyển động, trong lòng anh muốn giống như trong mộng, cũng như cô hi vọng, chỉ muốn nắm chặt thắt lưng của cô hung hăng chịch một phen.
Chỉ sợ qua hôm nay, những thứ này liền không phải vọng tưởng nữa, trong mắt anh lướt qua ý cười.
Có lẽ ở trong mộng đã làm vô số thứ, điều này khiến anh rất nhanh cởi hết quần áo của cô.
Phương Tích Bình còn chưa ý thức được mình đã bị lột hết, cô thậm chí vẫn chưa phản ứng kịp hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Anh không có ý để cô phản ứng kịp.
Dù sao cũng ở nhà người ta, nếu quần áo anh dơ thì không có cách nào để thay được, mặc dù có chút phiền phức nhưng anh cũng cởi quần áo mình ra rồi vứt người lên giường.
Phương Tích Bình bị ném đi, tuy ở trên giường không bị thương gì, nhưng đầu có chút choáng càng không thanh tỉnh, chỉ có thể ngốc nghếch nhìn chằm chằm Ngụy Tuấn Khải trên người mình.
“Không phải muốn mang thai con của anh? Anh cho em, nhưng không được rời khỏi anh!”
Anh cúi đầu lại hung hắn cắn một ngụm trên môi cô, dù nghe được tiếng kêu đau của cô cũng không chút mềm lòng, nâng thắt lưng cô lên liền lấy côn th*t cứng rắn nhắm ngay cửa huyệt cô hung hăng đi vào.
“Có biết mỗi lần em ở trên người anh với dáng vẻ dâm đãng thì anh nghĩ thế nào không? Anh cũng muốn quang minh chính đại chịch em!
“Anh muốn khiến em không thể xuống giường được, để trong mắt trong lòng em tràn ngập sự tồn tại của anh.”
“Anh muốn mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng em thở gấp bên tai, ôm em nói những lời dâm đãng, thật sự làm cho người ta hưng phấn…”
Ngụy Tuấn Khải vừa nói vừa dùng lực chịch, mỗi một lần đều hung hăng tiến công vào sâu trong tiểu huyệt cô.
Mặc dù đầu cô vẫn choáng váng không phản ứng được, nhưng trong tiềm thức nhớ rõ nhà mình cách âm không được tốt lắm, bởi vậy gắt gao cắn chặt môi dưới để không phát ra âm thanh rên rỉ.
Phản ứng của cô đã bị anh nhìn được, rất nhanh liền nghĩ ra nguyên nhân, điều này làm anh cúi xuống tạm ngừng va chạm, nhưng rất nhanh lại bắt đầu lần va chạm mới, kiềm chế giọng nói thấp xuống.
“Anh một mực chờ em bước ra một bước, chỉ cần em có thể nói chuyện với anh, nhưng em vì cái gì mà nhát gan như vậy?”
“Nhưng không sao, dù sao anh thích em, còn hơn nửa học kỳ, có thể để anh cẩn thận suy nghĩ là thế nào mới có thể vĩnh viễn mang theo em ở bên người.”
“Nhưng em vì cái gì luôn muốn chạy trốn? Lại còn mang thai con anh liền chạy…”
“Anh không cho phép!”
Ngụy Tuấn Khải ôm chặt Phương Tích Bình, chui đầu vào tai cô thấp giọng nói, trong giọng nói vẫn mang theo tức giận.
Nhưng chóp mũi trọn vẹn, hương thơm duy nhất thuộc về Phương Tích Bình lại khiến anh vui sướng không thôi, hờn giận rất nhanh giảm xuống.
Phương Tích Bình càng ngày càng vui vẻ trầm luân, trong lúc này thật không suy nghĩ tới cùng sao chuyện phát triển như thế này.
Ngụy Tuấn Khải cũng biết điều này, nắm chặt thắt lưng của cô kịch liệt va chạm.
Tuy anh càn quấy, nhưng đây không phải địa điểm tốt, anh không muốn tạo thêm phiền phức cho cô, bởi vậy rất nhanh dùng lực một cái, liền bắn tinh dịch ra ngoài.
Anh không lập tức buông Phương Tích Bình ra, ngược lại càng ôm chặt lấy cô.
Tiếng thở dốc của hai người vang vọng bên tai, Phương Tích Bình cũng dần dần hồi phục lại tinh thần, nhưng giương mắt nhìn Ngụy Tuấn Khải lại không biết nói cái gì, chỉ yên lặng nháy mắt, trong mắt Ngụy Tuấn Khải lại có chút đáng yêu, điều này làm anh không nhịn được cười ra tiếng, lại hôn miệng cô một cái.
“Muốn hỏi cái gì? Hỏi đi.” Anh vùi mặt trên cổ cô, tuy trên người cô toàn mồ hôi nhưng vẫn có mùi hương.
“Anh… Anh làm sao… làm sao…” Phương Tích Bình ngập ngừng không biết mở miệng như thế nào.
Ngụy Tuấn Khải vừa nghe đã biết cô muốn hỏi gì, cũng không làm khó cô trực tiếp trả lời: “Năng lực tạm ngừng thời gian của em có BUG, chỉ là em vẫn chưa phát hiện ra.”
“Cái gì!?”
Ngụy Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn hai mắt trừng lớn, vẻ mặt giật mình của Phương Tích Bình rất đáng yêu, ngẩng đầu lại hôn miệng cô, lúc này mới trả lời: “Hình như em đụng chạm anh, ít nhiều cũng làm giảm năng lực này.”
“Nhưng cơ thể của anh vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn, nghe, cho nên biết em làm gì.”
Phương Tích Bình vốn vì vui thích nên đỏ bừng giờ mặt càng đỏ hơn.
“Em… Em…”
Một hồi lâu cô cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, thấy anh lại cười một trận.
“Anh biết em thích anh, vừa vặn anh cũng thích em.”
“Oaaa?”
“Anh biết em nhát gan, nếu anh chủ động tiếp cận em, chắc em sẽ bị anh dọa bỏ chạy? Có lẽ không dọa bỏ chạy, nhưng những nữ sinh thích anh sẽ đến tìm em gây phiền toái, anh không có tự tin có thể bảo vệ em chu toàn, cho nên mới do dự không dám hành động.”
Ngụy Tuấn Khải sờ sờ tóc cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Cho nên anh đã nghĩ, nếu em nhát gan như vậy chỉ cần bằng lòng bước ra một bước, cũng không cần tỏ tình với anh, chỉ cần chủ động nói với anh một câu, như vậy dù tương lai có thế nào đi nữa thì anh bằng lòng bước ra một bước này tỏ tình với em?”
Nhịp tim Phương Tích Bình bắt đầu đập loạn với tốc độ nhanh, cô cảm thấy âm thanh kia rất lớn, chỉ sợ Ngụy Tuấn Khải cũng nghe thấy được.
“Nhưng anh không ngờ tới, chẳng những nhát gan đến mức không thể chủ động nói với anh thì thôi, vậy mà muốn mang con của anh chạy trốn?” Nói đến đây Ngụy Tuấn Khải thấy giận dễ sợ, lửa giận lại cao hơn một chút.
“Anh nói em biết, tuy anh hi vọng em có thể tiếp tục học đại học, nhưng nếu thật sự không còn cách nào cũng không sao, chỉ cần em bằng lòng chờ anh, chờ anh tốt nghiệp liền đi tìm việc làm, về sau em chỉ cần ở nhà để anh nuôi là được.” Ngụy Tuấn Khải nắm cằm Phương Tích Bình để cô nhìn thẳng mình.
“Với đứa bé, tuy hiện tại anh không đồng ý để em mang thai, nhưng nếu lần này thật sự có, em muốn giữ thì anh sẽ phụ trách.”
“Em chỉ cần đồng ý với anh, tuyệt đối không được rời khỏi anh, đã hiểu chưa?”
Phương Tích Bình trừng mắt nhìn, ngây ngốc trả lời: “Biết, đã hiểu…”
Qua một lúc sau mới phản ứng, có chút không xác định hỏi: “Vậy… chúng ta của hiện tại là…”
“Em nói?”
Phương Tích Bình mặc dù có chút khó có thể tin, nhưng thấy Ngụy Tuấn Khải cổ vũ mình, cô vẫn thì thào ra tiếng: “Ưm.., người yêu…?”
“Ừm.” Ngụy Tuấn Khải cười nhẹ hôn lên môi cô.
“Cho nên chúng ta của hiện tại là… yêu, người yêu…?”
“Đúng.” Anh lại hôn lên chóp mũi của cô.
“Vậy… Vậy…”
Thấy bộ dáng không tin của cô, Ngụy Tuấn Khải cười hôn lên môi cô, lúc này mới than thở câu: “Đứa ngốc.”
Anh kéo cô đứng dậy, hai người càn quấy không lâu lắm, nhưng Ngụy Tuấn Khải cũng không rõ thời gian chính xác người nhà cô trở về, nên cũng không dám huyên náo quá mức.
Hiện giờ xem như đã nói ra, quan hệ của hai người cũng đã thành lập, còn lại từ từ giải thích.
Cho nên anh thay quần áo cho cô trước xong lại xử lý chính mình, lúc này mới ngồi xuống giải thích lời nói của mình với cô.
“Em cẩn thận suy nghĩ lại, tuy anh hi vọng em có thể tiếp tục học đại học, nhưng anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Nếu em quyết định thi đại học, mỗi ngày anh sẽ dạy bổ túc cho em.” Ngừng một chút, Ngụy Tuấn Khải có chút ý xấu: “Dù sao em có thể tạm ngừng thời gian, có thể ngừng tạm thời gian học tập, kiểu gì cũng sẽ đuổi kịp tiến độ.”
Phương Tích Bình: “…” Nghĩ lại có chút tuyệt vọng, cô rốt cuộc đã tìm bạn trai gì đây?
Nhìn đáy mắt cô sợ hãi và tuyệt vọng, Ngụy Tuấn Khải nhịn không được cười ra tiếng, giống như bồi thường hôn cô một cái.
“Còn nữa, không nên suy nghĩ bậy bạ, lần đầu tiên anh kết giao với bạn gái, có thể không có biện pháp chu đáo, nếu em có thắc mắc gì nhất định phải hỏi anh, đừng nghe người khác nói hưu nói vượn rồi cái gì cũng tin, cũng không được tự suy nghĩ lung tung.” Ngừng một chút, anh nói: “Anh cũng sợ bạn gái cứ như vậy chạy mất.”
Phương Tích Bình cũng cười, “Thật sao?
“Thật.” Ngụy Tuấn Khải mới ôm cô bạn gái vào trong ngực, thỏa mãn mà thở dài, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Anh thật sự rất thích em, hoặc nói là yêu em? Có thể không đến mức không cần được.”
Giọng nói của anh như đang nói đùa, nhưng đáy mắt viết rõ ràng, nhưng cô được anh ôm vào ngực không thể thấy được, còn đang ngọt ngào bởi những lời nói này của anh.
“Ừm! Em… em cũng rất thích, rất thích anh! Thích anh nhất nha!” Cô cười ngây ngô, duỗi tay ôm chặt eo anh.
“Anh biết.” Ngụy Tuấn Khải cười nhẹ.
Từ lúc tạm ngừng thời gian, anh đã biết cô gái nhỏ này rốt cuộc si mê mình đến mức nào rồi.
Nhưng anh vẫn không nhịn được lặp lại: “Nhưng em phải nhớ kỹ, em tuyệt đối phải nhớ kỹ, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được chơi trò chạy trốn?”
Anh nghĩ, có lẽ đây chính là bóng ma tâm lý trong cuộc đời anh cũng không chừng.
Vừa đến thời gian tan trường, Ngụy Tuấn Khải khéo léo từ chối lời mời của bạn bè, thản nhiên nhìn chằm chằm động tĩnh của Phương Tích Bình.
Cô ấy có thói quen rời phòng học cuối cùng, đây là thói quen sau khi làm tình với mình.
Huống chi hôm nay cô lại xằng bậy như vậy, nếu không nghỉ ngơi tốt, chỉ sợ ở lại nghỉ ngơi thêm một chút.
Ngụy Tuấn Khải cố ý đi ra ngoài một chuyến, trở về lại ung dung thu dọn đồ đạc, tuy hôm nay cũng có bạn học cảm thấy anh có chút kỳ lạ nhưng cũng đã bị anh cười cười rồi đuổi đi mất.
Không bao lâu thì người trong phòng học đã đi hết, chỉ còn lại anh và Phương Tích Bình.
Cô hôm nay đã quá mệt mỏi, bởi vậy trong lúc này thật đúng không phát hiện sự tồn tại của Ngụy Tuấn Khải, chỉ cho là mọi người trong phòng học đã ra về hết rồi. Cô vẫn như mọi khi đứng dậy kéo cơ thể mệt mỏi rời khỏi.
Ngụy Tuấn Khải cũng phát hiện cô kỳ lạ, nhưng anh không lập tức bước đến, chỉ không xa không gần theo sát sau cô.
Ngụy Tuấn Khải cũng từng lén đi theo Phương Tích Bình, lo lắng cơ thể cô không khỏe ở giữa đường xảy ra chuyện gì, sau vài lần đi theo xác định cô không sao, lại sợ mình như vậy bị người khác phát hiện, lại mang rắc rối đến cho cô, lúc này mới ngừng bám theo.
Cho nên anh biết địa chỉ nhà cô.
Anh cũng cố ý chọn mấy ngày nghỉ để đi dạo bên này, cho đến khi quen mới ngừng lại.
Anh cũng biết trong lúc này, trong nhà cô không có người.
Nên Ngụy Tuấn Khải vẻ mặt tự nhiên một đường bám theo Phương Tích Bình, giống như một cây si, mãi đến khi Phương Tích Bình sắp vào trong nhà mới đi đến sau lưng cô đẩy cô một cái, sau đó đi theo cô vào nhà, ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, để cô dựa vào sau cửa đồng thời đóng chặt cửa lại, ngay khi cô mờ mịt hoảng sợ lại hung hăng hôn lên môi cô.
Ngụy Tuấn Khải sớm đã muốn nếm thử hương vị trong miệng cô gái nhỏ này rốt cuộc ngọt như thế nào, nhưng bản thân anh cũng là người không có kinh nghiệm, bởi vậy chỉ dùng đầu lưỡi khuấy đảo lung tung trong miệng cô, thỉnh thoảng bú mút mấy lần.
Chậc chậc tiếng nước không dứt bên tai, nhiệt độ không khí trong nháy mắt giống như tăng cao, hai người ở sau cửa hôn nhau đến khó chia lìa.
Phương Tích Bình thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngụy Tuấn Khải bắt đầu vì tức giận, động tác cũng kèm theo thô bạo, nhưng càng hôn anh càng không nỡ tức giận với cô gái nhỏ này.
Ai bảo cô là cô bé ngốc nghếch?
Nụ hôn của anh càng ôn nhu, hôn đến khi Phương Tích Bình không thở nổi nữa, bị cô phản xạ ở tây mới phản ứng được, lúc này mới lưu luyến không rời buông tha đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của cô.
“Ngụy… Ngụy Tuấn Khải…?” Phương Tích Bình thở hổn hển một lúc lâu, đang nhìn người mạnh mẽ hôn mình là ai thì giật mình hô ra tiếng.
Ngụy Tuấn Khải vừa nghe giọng nói kia liền cứng rắn, anh đưa tay gạt bỏ chiếc kính mắt, quả nhiên chỉ thấy đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập nước mắt nhìn mình.
Nhưng nghĩ tới nguyên nhân khiến mình kích động, anh lại nghiến răng nghiến lợi.
“Muốn mang con của anh bỏ chạy? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Sau đó không đợi Phương Tích Bình phản ứng đã hôn cô, thừa dịp cô gái nhỏ này bị mình hôn đến đầu óc choáng váng thì hỏi phòng cô ở đâu, vừa hôn vừa đi, cứ như vậy mang người vào phòng cô.
Ngụy Tuấn Khải tạm thời không có tâm trạng quan sát phòng cô gái nhỏ này, chỉ tìm đúng vị trí chiếc giường sau đó bắt đầu cởi quần áo cô.
Mỗi khi mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô ngồi trên người mình chuyển động, trong lòng anh muốn giống như trong mộng, cũng như cô hi vọng, chỉ muốn nắm chặt thắt lưng của cô hung hăng chịch một phen.
Chỉ sợ qua hôm nay, những thứ này liền không phải vọng tưởng nữa, trong mắt anh lướt qua ý cười.
Có lẽ ở trong mộng đã làm vô số thứ, điều này khiến anh rất nhanh cởi hết quần áo của cô.
Phương Tích Bình còn chưa ý thức được mình đã bị lột hết, cô thậm chí vẫn chưa phản ứng kịp hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Anh không có ý để cô phản ứng kịp.
Dù sao cũng ở nhà người ta, nếu quần áo anh dơ thì không có cách nào để thay được, mặc dù có chút phiền phức nhưng anh cũng cởi quần áo mình ra rồi vứt người lên giường.
Phương Tích Bình bị ném đi, tuy ở trên giường không bị thương gì, nhưng đầu có chút choáng càng không thanh tỉnh, chỉ có thể ngốc nghếch nhìn chằm chằm Ngụy Tuấn Khải trên người mình.
“Không phải muốn mang thai con của anh? Anh cho em, nhưng không được rời khỏi anh!”
Anh cúi đầu lại hung hắn cắn một ngụm trên môi cô, dù nghe được tiếng kêu đau của cô cũng không chút mềm lòng, nâng thắt lưng cô lên liền lấy côn th*t cứng rắn nhắm ngay cửa huyệt cô hung hăng đi vào.
“Có biết mỗi lần em ở trên người anh với dáng vẻ dâm đãng thì anh nghĩ thế nào không? Anh cũng muốn quang minh chính đại chịch em!
“Anh muốn khiến em không thể xuống giường được, để trong mắt trong lòng em tràn ngập sự tồn tại của anh.”
“Anh muốn mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng em thở gấp bên tai, ôm em nói những lời dâm đãng, thật sự làm cho người ta hưng phấn…”
Ngụy Tuấn Khải vừa nói vừa dùng lực chịch, mỗi một lần đều hung hăng tiến công vào sâu trong tiểu huyệt cô.
Mặc dù đầu cô vẫn choáng váng không phản ứng được, nhưng trong tiềm thức nhớ rõ nhà mình cách âm không được tốt lắm, bởi vậy gắt gao cắn chặt môi dưới để không phát ra âm thanh rên rỉ.
Phản ứng của cô đã bị anh nhìn được, rất nhanh liền nghĩ ra nguyên nhân, điều này làm anh cúi xuống tạm ngừng va chạm, nhưng rất nhanh lại bắt đầu lần va chạm mới, kiềm chế giọng nói thấp xuống.
“Anh một mực chờ em bước ra một bước, chỉ cần em có thể nói chuyện với anh, nhưng em vì cái gì mà nhát gan như vậy?”
“Nhưng không sao, dù sao anh thích em, còn hơn nửa học kỳ, có thể để anh cẩn thận suy nghĩ là thế nào mới có thể vĩnh viễn mang theo em ở bên người.”
“Nhưng em vì cái gì luôn muốn chạy trốn? Lại còn mang thai con anh liền chạy…”
“Anh không cho phép!”
Ngụy Tuấn Khải ôm chặt Phương Tích Bình, chui đầu vào tai cô thấp giọng nói, trong giọng nói vẫn mang theo tức giận.
Nhưng chóp mũi trọn vẹn, hương thơm duy nhất thuộc về Phương Tích Bình lại khiến anh vui sướng không thôi, hờn giận rất nhanh giảm xuống.
Phương Tích Bình càng ngày càng vui vẻ trầm luân, trong lúc này thật không suy nghĩ tới cùng sao chuyện phát triển như thế này.
Ngụy Tuấn Khải cũng biết điều này, nắm chặt thắt lưng của cô kịch liệt va chạm.
Tuy anh càn quấy, nhưng đây không phải địa điểm tốt, anh không muốn tạo thêm phiền phức cho cô, bởi vậy rất nhanh dùng lực một cái, liền bắn tinh dịch ra ngoài.
Anh không lập tức buông Phương Tích Bình ra, ngược lại càng ôm chặt lấy cô.
Tiếng thở dốc của hai người vang vọng bên tai, Phương Tích Bình cũng dần dần hồi phục lại tinh thần, nhưng giương mắt nhìn Ngụy Tuấn Khải lại không biết nói cái gì, chỉ yên lặng nháy mắt, trong mắt Ngụy Tuấn Khải lại có chút đáng yêu, điều này làm anh không nhịn được cười ra tiếng, lại hôn miệng cô một cái.
“Muốn hỏi cái gì? Hỏi đi.” Anh vùi mặt trên cổ cô, tuy trên người cô toàn mồ hôi nhưng vẫn có mùi hương.
“Anh… Anh làm sao… làm sao…” Phương Tích Bình ngập ngừng không biết mở miệng như thế nào.
Ngụy Tuấn Khải vừa nghe đã biết cô muốn hỏi gì, cũng không làm khó cô trực tiếp trả lời: “Năng lực tạm ngừng thời gian của em có BUG, chỉ là em vẫn chưa phát hiện ra.”
“Cái gì!?”
Ngụy Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn hai mắt trừng lớn, vẻ mặt giật mình của Phương Tích Bình rất đáng yêu, ngẩng đầu lại hôn miệng cô, lúc này mới trả lời: “Hình như em đụng chạm anh, ít nhiều cũng làm giảm năng lực này.”
“Nhưng cơ thể của anh vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn, nghe, cho nên biết em làm gì.”
Phương Tích Bình vốn vì vui thích nên đỏ bừng giờ mặt càng đỏ hơn.
“Em… Em…”
Một hồi lâu cô cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, thấy anh lại cười một trận.
“Anh biết em thích anh, vừa vặn anh cũng thích em.”
“Oaaa?”
“Anh biết em nhát gan, nếu anh chủ động tiếp cận em, chắc em sẽ bị anh dọa bỏ chạy? Có lẽ không dọa bỏ chạy, nhưng những nữ sinh thích anh sẽ đến tìm em gây phiền toái, anh không có tự tin có thể bảo vệ em chu toàn, cho nên mới do dự không dám hành động.”
Ngụy Tuấn Khải sờ sờ tóc cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Cho nên anh đã nghĩ, nếu em nhát gan như vậy chỉ cần bằng lòng bước ra một bước, cũng không cần tỏ tình với anh, chỉ cần chủ động nói với anh một câu, như vậy dù tương lai có thế nào đi nữa thì anh bằng lòng bước ra một bước này tỏ tình với em?”
Nhịp tim Phương Tích Bình bắt đầu đập loạn với tốc độ nhanh, cô cảm thấy âm thanh kia rất lớn, chỉ sợ Ngụy Tuấn Khải cũng nghe thấy được.
“Nhưng anh không ngờ tới, chẳng những nhát gan đến mức không thể chủ động nói với anh thì thôi, vậy mà muốn mang con của anh chạy trốn?” Nói đến đây Ngụy Tuấn Khải thấy giận dễ sợ, lửa giận lại cao hơn một chút.
“Anh nói em biết, tuy anh hi vọng em có thể tiếp tục học đại học, nhưng nếu thật sự không còn cách nào cũng không sao, chỉ cần em bằng lòng chờ anh, chờ anh tốt nghiệp liền đi tìm việc làm, về sau em chỉ cần ở nhà để anh nuôi là được.” Ngụy Tuấn Khải nắm cằm Phương Tích Bình để cô nhìn thẳng mình.
“Với đứa bé, tuy hiện tại anh không đồng ý để em mang thai, nhưng nếu lần này thật sự có, em muốn giữ thì anh sẽ phụ trách.”
“Em chỉ cần đồng ý với anh, tuyệt đối không được rời khỏi anh, đã hiểu chưa?”
Phương Tích Bình trừng mắt nhìn, ngây ngốc trả lời: “Biết, đã hiểu…”
Qua một lúc sau mới phản ứng, có chút không xác định hỏi: “Vậy… chúng ta của hiện tại là…”
“Em nói?”
Phương Tích Bình mặc dù có chút khó có thể tin, nhưng thấy Ngụy Tuấn Khải cổ vũ mình, cô vẫn thì thào ra tiếng: “Ưm.., người yêu…?”
“Ừm.” Ngụy Tuấn Khải cười nhẹ hôn lên môi cô.
“Cho nên chúng ta của hiện tại là… yêu, người yêu…?”
“Đúng.” Anh lại hôn lên chóp mũi của cô.
“Vậy… Vậy…”
Thấy bộ dáng không tin của cô, Ngụy Tuấn Khải cười hôn lên môi cô, lúc này mới than thở câu: “Đứa ngốc.”
Anh kéo cô đứng dậy, hai người càn quấy không lâu lắm, nhưng Ngụy Tuấn Khải cũng không rõ thời gian chính xác người nhà cô trở về, nên cũng không dám huyên náo quá mức.
Hiện giờ xem như đã nói ra, quan hệ của hai người cũng đã thành lập, còn lại từ từ giải thích.
Cho nên anh thay quần áo cho cô trước xong lại xử lý chính mình, lúc này mới ngồi xuống giải thích lời nói của mình với cô.
“Em cẩn thận suy nghĩ lại, tuy anh hi vọng em có thể tiếp tục học đại học, nhưng anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Nếu em quyết định thi đại học, mỗi ngày anh sẽ dạy bổ túc cho em.” Ngừng một chút, Ngụy Tuấn Khải có chút ý xấu: “Dù sao em có thể tạm ngừng thời gian, có thể ngừng tạm thời gian học tập, kiểu gì cũng sẽ đuổi kịp tiến độ.”
Phương Tích Bình: “…” Nghĩ lại có chút tuyệt vọng, cô rốt cuộc đã tìm bạn trai gì đây?
Nhìn đáy mắt cô sợ hãi và tuyệt vọng, Ngụy Tuấn Khải nhịn không được cười ra tiếng, giống như bồi thường hôn cô một cái.
“Còn nữa, không nên suy nghĩ bậy bạ, lần đầu tiên anh kết giao với bạn gái, có thể không có biện pháp chu đáo, nếu em có thắc mắc gì nhất định phải hỏi anh, đừng nghe người khác nói hưu nói vượn rồi cái gì cũng tin, cũng không được tự suy nghĩ lung tung.” Ngừng một chút, anh nói: “Anh cũng sợ bạn gái cứ như vậy chạy mất.”
Phương Tích Bình cũng cười, “Thật sao?
“Thật.” Ngụy Tuấn Khải mới ôm cô bạn gái vào trong ngực, thỏa mãn mà thở dài, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Anh thật sự rất thích em, hoặc nói là yêu em? Có thể không đến mức không cần được.”
Giọng nói của anh như đang nói đùa, nhưng đáy mắt viết rõ ràng, nhưng cô được anh ôm vào ngực không thể thấy được, còn đang ngọt ngào bởi những lời nói này của anh.
“Ừm! Em… em cũng rất thích, rất thích anh! Thích anh nhất nha!” Cô cười ngây ngô, duỗi tay ôm chặt eo anh.
“Anh biết.” Ngụy Tuấn Khải cười nhẹ.
Từ lúc tạm ngừng thời gian, anh đã biết cô gái nhỏ này rốt cuộc si mê mình đến mức nào rồi.
Nhưng anh vẫn không nhịn được lặp lại: “Nhưng em phải nhớ kỹ, em tuyệt đối phải nhớ kỹ, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được chơi trò chạy trốn?”
Anh nghĩ, có lẽ đây chính là bóng ma tâm lý trong cuộc đời anh cũng không chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.