Chương 19:
Xuân Đao Hàn
01/04/2024
--Chương 19:
Ăn cơm xong, trăng tròn trên trời đã biến thành trăng khuyết, hôm nay Phó Yểu Yểu bội thu rồi. Trước khi chia tay, nàng bảo Hùng Thanh Thanh chú ý hạt giống thiên tài địa bảo ở chợ đen, Hùng Thanh Thanh lập tức đồng ý.
Phó Yểu Yểu lại đi đến Trân Bảo các, nén nhịn đau ví để mua chậu Túy Mộng Quỳ đắt tiền kia vì con thú Vân Xuyên.
Chủ tiệm thấy nàng thực sự đến mua còn hơi ngạc nhiên, kết quả ông ta nghe thấy nàng nói: “Trước lạ sau quen, coi như ta là khách quen rồi, ông chủ, ông giảm giá cho ta đi!"
Chủ tiệm: ...
Tu Tiên giới! Vô sỉ!
Nhưng vì nể mặt Ma Tôn, ông ta đành giảm giá cho nàng hai mươi phần trăm.
Trên đường quay về Ma điện nàng lại đi qua tủ kính bày tiểu yêu nhân trước đó thì thấy trong tủ đã trống không.
Mãi cho đến khi trở lại Ma điện, Phó Yểu Yểu vẫn không thể ngừng nghĩ về ánh mắt hung ác nham hiểm mà nam nhân kia nhìn tiểu yêu nhân.
Ánh mặt đó thậm chí còn bi3n thái hơn ánh mắt mà Bách Lý Hưu nhìn nàng.
Hiện tại nàng đã có thể tìm được chính xác căn phòng hôm qua nàng tỉnh lại, chắc đó là nơi ở cố định của Phó Yểu. Nếu vậy, sau này cứ tạm thời coi nơi này là nhà nàng đi.
Nếu đã là nhà, đương nhiên sẽ không thể cứ mãi qua loa như vậy.
Phó Yểu Yểu lấy mấy thứ nàng vừa mua hôm nay ra, căn phòng bạch ngọc trống không quạnh quẽ nhanh chóng được bài trí đủ thứ sặc sỡ, giống một tổ ấm vừa dễ chịu vừa ấm cúng.
Nàng cẩn thận quan sát, quả nhiên ở đầu chân giường có ký hiệu của Phách Thiên cốc.
Đó là một thanh kiếm ngạo nghễ, trên thân kiếm khắc hai chữ “Phách Thiên”, ánh sáng rực rỡ tỏa sáng khắp nơi mang khí thế coi thường thiên hạ.
Trong khi nàng đang nghiên cứu thì bình Càn Khôn đeo trên người đột nhiên phát sáng, một cái đầu nhỏ xíu đầy lông nhô lên khỏi miệng quán.
Hai móng vuốt của thú non bám vào miệng quán, nó xoay đầu nhìn xung quanh.
Không hổ là yêu thú có sở trường leo trèo trên núi, Phó Yểu Yểu túm nó ra khỏi quán, nhìn thấy nó chổng vó, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay nàng làm nũng, lúc này tâm trạng bị tiểu yêu nhân phá hỏng của nàng đã tốt lên không ít.
Nàng ngắt lá Túy Mộng Quỳ đưa đến bên miệng thú Vân Xuyên. Nó cắn một miếng, rốt cuộc lần này nó không tỏ vẻ ghét bỏ mà nhổ ra như trước nữa, cứ thế nhai liên tục, có vẻ ăn rất ngon.
Hình như con thú Vân Xuyên này bị đói đã lâu, cho đến khi Phó Yểu Yểu vặt sạch lá Túy Mộng Quỳ chỉ còn trơ lại thân cây, thú Vân Xuyên nhỏ mới cảm thấy hài lòng mà dừng lại, tự chui lại vào trong bình Càn Khôn, chỉ chừa một cái đầu bên ngoài, còn tự biết li3m mặt của mình để rửa mặt.
Phó Yểu Yểu chọc chọc nó: "Ngươi thích thứ này như vậy, sau này ta gọi ngươi là Quán Quán được không?"
Nó kêu meo một tiếng rồi li3m ngón tay nàng. Phó Yểu Yểu vui vẻ nói: “Vậy coi như ngươi đồng ý rồi nhé, Quán Quán!"
Chiếc giường này không hổ là tác phẩm của Phách Thiên cốc. Khi nàng nằm lên, nó tự động khởi động tác dụng phòng ngự, không chỉ ngăn cách toàn bộ tiếng ồn bên ngoài mà còn có thể ngăn cản một đòn tấn công của người có tu vi Kim Đan.
Phó Yểu Yểu nằm trên giường cảm thấy buồn ngủ nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, nàng lại nghĩ đến tiểu yêu nhân bị trói bằng dây thừng rồi dắt đi kia.
Nàng không ngủ được nên đành lấy mấy cuốn sách hôm nay mới mua ở chợ đen ra đọc thử, kết quả nàng biết được thêm một số chuyện lúc trước nàng vẫn mù mờ.
Ăn cơm xong, trăng tròn trên trời đã biến thành trăng khuyết, hôm nay Phó Yểu Yểu bội thu rồi. Trước khi chia tay, nàng bảo Hùng Thanh Thanh chú ý hạt giống thiên tài địa bảo ở chợ đen, Hùng Thanh Thanh lập tức đồng ý.
Phó Yểu Yểu lại đi đến Trân Bảo các, nén nhịn đau ví để mua chậu Túy Mộng Quỳ đắt tiền kia vì con thú Vân Xuyên.
Chủ tiệm thấy nàng thực sự đến mua còn hơi ngạc nhiên, kết quả ông ta nghe thấy nàng nói: “Trước lạ sau quen, coi như ta là khách quen rồi, ông chủ, ông giảm giá cho ta đi!"
Chủ tiệm: ...
Tu Tiên giới! Vô sỉ!
Nhưng vì nể mặt Ma Tôn, ông ta đành giảm giá cho nàng hai mươi phần trăm.
Trên đường quay về Ma điện nàng lại đi qua tủ kính bày tiểu yêu nhân trước đó thì thấy trong tủ đã trống không.
Mãi cho đến khi trở lại Ma điện, Phó Yểu Yểu vẫn không thể ngừng nghĩ về ánh mắt hung ác nham hiểm mà nam nhân kia nhìn tiểu yêu nhân.
Ánh mặt đó thậm chí còn bi3n thái hơn ánh mắt mà Bách Lý Hưu nhìn nàng.
Hiện tại nàng đã có thể tìm được chính xác căn phòng hôm qua nàng tỉnh lại, chắc đó là nơi ở cố định của Phó Yểu. Nếu vậy, sau này cứ tạm thời coi nơi này là nhà nàng đi.
Nếu đã là nhà, đương nhiên sẽ không thể cứ mãi qua loa như vậy.
Phó Yểu Yểu lấy mấy thứ nàng vừa mua hôm nay ra, căn phòng bạch ngọc trống không quạnh quẽ nhanh chóng được bài trí đủ thứ sặc sỡ, giống một tổ ấm vừa dễ chịu vừa ấm cúng.
Nàng cẩn thận quan sát, quả nhiên ở đầu chân giường có ký hiệu của Phách Thiên cốc.
Đó là một thanh kiếm ngạo nghễ, trên thân kiếm khắc hai chữ “Phách Thiên”, ánh sáng rực rỡ tỏa sáng khắp nơi mang khí thế coi thường thiên hạ.
Trong khi nàng đang nghiên cứu thì bình Càn Khôn đeo trên người đột nhiên phát sáng, một cái đầu nhỏ xíu đầy lông nhô lên khỏi miệng quán.
Hai móng vuốt của thú non bám vào miệng quán, nó xoay đầu nhìn xung quanh.
Không hổ là yêu thú có sở trường leo trèo trên núi, Phó Yểu Yểu túm nó ra khỏi quán, nhìn thấy nó chổng vó, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay nàng làm nũng, lúc này tâm trạng bị tiểu yêu nhân phá hỏng của nàng đã tốt lên không ít.
Nàng ngắt lá Túy Mộng Quỳ đưa đến bên miệng thú Vân Xuyên. Nó cắn một miếng, rốt cuộc lần này nó không tỏ vẻ ghét bỏ mà nhổ ra như trước nữa, cứ thế nhai liên tục, có vẻ ăn rất ngon.
Hình như con thú Vân Xuyên này bị đói đã lâu, cho đến khi Phó Yểu Yểu vặt sạch lá Túy Mộng Quỳ chỉ còn trơ lại thân cây, thú Vân Xuyên nhỏ mới cảm thấy hài lòng mà dừng lại, tự chui lại vào trong bình Càn Khôn, chỉ chừa một cái đầu bên ngoài, còn tự biết li3m mặt của mình để rửa mặt.
Phó Yểu Yểu chọc chọc nó: "Ngươi thích thứ này như vậy, sau này ta gọi ngươi là Quán Quán được không?"
Nó kêu meo một tiếng rồi li3m ngón tay nàng. Phó Yểu Yểu vui vẻ nói: “Vậy coi như ngươi đồng ý rồi nhé, Quán Quán!"
Chiếc giường này không hổ là tác phẩm của Phách Thiên cốc. Khi nàng nằm lên, nó tự động khởi động tác dụng phòng ngự, không chỉ ngăn cách toàn bộ tiếng ồn bên ngoài mà còn có thể ngăn cản một đòn tấn công của người có tu vi Kim Đan.
Phó Yểu Yểu nằm trên giường cảm thấy buồn ngủ nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, nàng lại nghĩ đến tiểu yêu nhân bị trói bằng dây thừng rồi dắt đi kia.
Nàng không ngủ được nên đành lấy mấy cuốn sách hôm nay mới mua ở chợ đen ra đọc thử, kết quả nàng biết được thêm một số chuyện lúc trước nàng vẫn mù mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.