Chương 6:
Xuân Đao Hàn
29/03/2024
Phó Yểu Yểu ngồi trên giường ngọc thạch cứng rắn lại lạnh như băng, trong chốc lát cả người chợt co quắp lại.
Theo lý thuyết, nằm lên giường toàn băng cứng như vậy hẳn là rất khó chịu, nhưng nàng hoàn toàn không cảm giác được chỗ nào không khỏe. Trong cơ thể như có một luồng năng lượng không ngừng chuyển động, xua tan hết cảm giác khó chịu ra ngoài, khiến cơ thể nàng lúc nào cũng có cảm giác vô cùng thoải mái.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là tu vi Kim Đan gì đó?
Tuy nàng chỉ là một phàm nhân nhưng có một vài kiến thức đơn giản về Tu Chân, nàng vẫn biết đến.
Các môn phái lớn trong Tu Tiên giới chiếm giữ linh mạch, cứ ba năm một lần sẽ xuống mở cửa núi, thu nhận đồ đệ, bước đầu tiên chính là sàng lọc đệ tử có linh căn.
Có linh căn, chính thức bước chân vào Tu Tiên giới, hoàn thành bước nhảy vọt về chất, mở ra con đường tu hành.
Không có linh căn là đã định cả đời chỉ có thể làm phàm nhân.
Nhân gian ở thế giới này cũng có trật tự quân vương nhưng mỗi tòa thành đều có một tông môn tu tiên trấn thủ tại địa phương, phàm nhân được người tu chân che chở.
Trước đây, Phó Yểu Yểu sống tại trấn Phong Vũ, là địa bàn của phái Thanh Miểu. Người tu chân tuy đã nhịn ăn, không cần ăn cơm nhưng họ vẫn có nhu cầu ăn uống, tổ chức tiệc xã giao, khi ấy lương thực, thịt, dưa chuột, rượu, nước trái cây các loại đều do phàm nhân cung cấp.
Vì chuyện sâu xa với phái Thanh Miểu khi trước, lại thêm lương thực nàng trồng được nhiều hơn nhà khác rất nhiều, dưa ngọt hơn nhà khác, ngay cả rau xanh dường như cũng xanh hơn nhà khác, cho nên nàng được Huyện thái gia coi trọng, đặc biệt giao trọng trách mang lương thực đến phái Thanh Miểu, ít nhiều nàng cũng được coi như một quản sự.
Thường xuyên qua lại cùng đệ tử ngoại môn của phái Thanh Miểu, lại lăn lộn đến thành thạo, đối với chuyện của Tu Chân giới, so với người ngoài thì nàng biết nhiều hơn một chút.
Linh căn chỉ là bước đệm để tu tiên, bước vào rồi không có nghĩa là có thể tiếp tục thăng tiến. Có nhiều người cả đời chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn thứ nhất là Luyện Khí kỳ.
Sau Luyện Khí mới có thể đạt đến Trúc Cơ, Trúc Cơ mới có thể nhịn ăn, thật sự đạt tới cảnh giới tu tiên không ăn không uống.
Sau Trúc Cơ mới là Kim Đan, sau đó chính là Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp, sau đó phi thăng thành tiên. Nhưng nàng nghe sư huynh phái Thanh Miểu nói, đã mấy ngàn năm qua, trong Tu Chân giới chưa có ai phi thăng cả...
Trong phái Thanh Miểu có một vài vị trưởng lão đức cao vọng trọng cũng chỉ mới đến Nguyên Anh kỳ, mà Phó Yểu chỉ mới mười tám đã có tu vi Kim Đan, quả thực là thiên tài trăm năm khó gặp.
Phó Yểu Yểu không học tu tiên nên chẳng hiểu gì cả, tuy có thể cảm nhận luồng năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể nhưng nàng lại không biết điều khiển thế nào. Nàng nghiên cứu hồi lâu vẫn không hiểu được vấn đề, đành bám vào thành giường rồi nhảy xuống.
Đến rồi thì phải sống yên ổn, dù sao cũng không có cách nào khác, cứ coi như là xuyên qua lần thứ hai đi.
Báo thù hẳn là không có khả năng rồi, nàng không hề muốn biết đại ma đầu và nguyên chủ rốt cuộc đã từng phát sinh ân oán tình thù gì đó trước đây, nàng chỉ muốn trở lại nhân gian, trở lại tiểu viện tử của nàng.
Phó Yểu Yểu suy nghĩ rồi quyết định thăm dò trước một chút. Người ta đều nói Phó Yểu bị Ma Tôn nhốt ở Ma giới, vậy bây giờ nàng đang bị nhốt trong ngục giam của Ma giới sao? Nhìn có vẻ không giống chút nào.
Nàng hăng hái đẩy ra cánh cửa phòng vẫn đang đóng chặt.
Ngoài cửa là màu trắng mênh mông vô bờ.
Dường như giữa trời đất chỉ còn sót lại màu này, tẩm điện lầu các, đá ốp tường, tất cả đều được làm từ bạch ngọc, ngay cả bậc thang cũng là ngọc thạch. Phó Yểu Yểu vừa đi vừa có thể nhìn thấy hình phản chiếu của chính mình.
Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu lại là một vầng trăng tròn vành vạnh màu đỏ, màu máu chiếu lên ngọc thạch xanh trắng tỏa ra ánh sáng màu hồng nhạt, tạo ra màu sắc kỳ lạ lại thiếu sinh khí, khiến người ta có cảm giác sợ hãi như tận thế.
Trong tầm nhìn của nàng, trừ ngọc thạch thì không còn gì khác.
Nơi này tựa như một ngôi mộ khổng lồ, mà nàng là thứ duy nhất còn sống trong ngôi mộ, không có tiếng gió, không có âm thanh lạ, xung quanh im lặng đến mức nàng có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính nàng.
Theo lý thuyết, nằm lên giường toàn băng cứng như vậy hẳn là rất khó chịu, nhưng nàng hoàn toàn không cảm giác được chỗ nào không khỏe. Trong cơ thể như có một luồng năng lượng không ngừng chuyển động, xua tan hết cảm giác khó chịu ra ngoài, khiến cơ thể nàng lúc nào cũng có cảm giác vô cùng thoải mái.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là tu vi Kim Đan gì đó?
Tuy nàng chỉ là một phàm nhân nhưng có một vài kiến thức đơn giản về Tu Chân, nàng vẫn biết đến.
Các môn phái lớn trong Tu Tiên giới chiếm giữ linh mạch, cứ ba năm một lần sẽ xuống mở cửa núi, thu nhận đồ đệ, bước đầu tiên chính là sàng lọc đệ tử có linh căn.
Có linh căn, chính thức bước chân vào Tu Tiên giới, hoàn thành bước nhảy vọt về chất, mở ra con đường tu hành.
Không có linh căn là đã định cả đời chỉ có thể làm phàm nhân.
Nhân gian ở thế giới này cũng có trật tự quân vương nhưng mỗi tòa thành đều có một tông môn tu tiên trấn thủ tại địa phương, phàm nhân được người tu chân che chở.
Trước đây, Phó Yểu Yểu sống tại trấn Phong Vũ, là địa bàn của phái Thanh Miểu. Người tu chân tuy đã nhịn ăn, không cần ăn cơm nhưng họ vẫn có nhu cầu ăn uống, tổ chức tiệc xã giao, khi ấy lương thực, thịt, dưa chuột, rượu, nước trái cây các loại đều do phàm nhân cung cấp.
Vì chuyện sâu xa với phái Thanh Miểu khi trước, lại thêm lương thực nàng trồng được nhiều hơn nhà khác rất nhiều, dưa ngọt hơn nhà khác, ngay cả rau xanh dường như cũng xanh hơn nhà khác, cho nên nàng được Huyện thái gia coi trọng, đặc biệt giao trọng trách mang lương thực đến phái Thanh Miểu, ít nhiều nàng cũng được coi như một quản sự.
Thường xuyên qua lại cùng đệ tử ngoại môn của phái Thanh Miểu, lại lăn lộn đến thành thạo, đối với chuyện của Tu Chân giới, so với người ngoài thì nàng biết nhiều hơn một chút.
Linh căn chỉ là bước đệm để tu tiên, bước vào rồi không có nghĩa là có thể tiếp tục thăng tiến. Có nhiều người cả đời chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn thứ nhất là Luyện Khí kỳ.
Sau Luyện Khí mới có thể đạt đến Trúc Cơ, Trúc Cơ mới có thể nhịn ăn, thật sự đạt tới cảnh giới tu tiên không ăn không uống.
Sau Trúc Cơ mới là Kim Đan, sau đó chính là Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp, sau đó phi thăng thành tiên. Nhưng nàng nghe sư huynh phái Thanh Miểu nói, đã mấy ngàn năm qua, trong Tu Chân giới chưa có ai phi thăng cả...
Trong phái Thanh Miểu có một vài vị trưởng lão đức cao vọng trọng cũng chỉ mới đến Nguyên Anh kỳ, mà Phó Yểu chỉ mới mười tám đã có tu vi Kim Đan, quả thực là thiên tài trăm năm khó gặp.
Phó Yểu Yểu không học tu tiên nên chẳng hiểu gì cả, tuy có thể cảm nhận luồng năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể nhưng nàng lại không biết điều khiển thế nào. Nàng nghiên cứu hồi lâu vẫn không hiểu được vấn đề, đành bám vào thành giường rồi nhảy xuống.
Đến rồi thì phải sống yên ổn, dù sao cũng không có cách nào khác, cứ coi như là xuyên qua lần thứ hai đi.
Báo thù hẳn là không có khả năng rồi, nàng không hề muốn biết đại ma đầu và nguyên chủ rốt cuộc đã từng phát sinh ân oán tình thù gì đó trước đây, nàng chỉ muốn trở lại nhân gian, trở lại tiểu viện tử của nàng.
Phó Yểu Yểu suy nghĩ rồi quyết định thăm dò trước một chút. Người ta đều nói Phó Yểu bị Ma Tôn nhốt ở Ma giới, vậy bây giờ nàng đang bị nhốt trong ngục giam của Ma giới sao? Nhìn có vẻ không giống chút nào.
Nàng hăng hái đẩy ra cánh cửa phòng vẫn đang đóng chặt.
Ngoài cửa là màu trắng mênh mông vô bờ.
Dường như giữa trời đất chỉ còn sót lại màu này, tẩm điện lầu các, đá ốp tường, tất cả đều được làm từ bạch ngọc, ngay cả bậc thang cũng là ngọc thạch. Phó Yểu Yểu vừa đi vừa có thể nhìn thấy hình phản chiếu của chính mình.
Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu lại là một vầng trăng tròn vành vạnh màu đỏ, màu máu chiếu lên ngọc thạch xanh trắng tỏa ra ánh sáng màu hồng nhạt, tạo ra màu sắc kỳ lạ lại thiếu sinh khí, khiến người ta có cảm giác sợ hãi như tận thế.
Trong tầm nhìn của nàng, trừ ngọc thạch thì không còn gì khác.
Nơi này tựa như một ngôi mộ khổng lồ, mà nàng là thứ duy nhất còn sống trong ngôi mộ, không có tiếng gió, không có âm thanh lạ, xung quanh im lặng đến mức nàng có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.