Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 1: Mới Xuyên Qua
Triền Chi Bồ Đào
15/11/2024
Người đàn ông mù lòa lăn lộn trên mặt đất một cách vô cùng thảm hại.
Trời đổ mưa, làn da của y tái nhợt như người giấy, đôi mắt được bịt bằng mảnh vải trắng, lòng bàn tay ứa máu.
Chức Vụ cầm ô, trong lòng vô cùng bối rối..
Một canh giờ trước, chị Dương đã đến khuyên răn Chức Vụ, người vừa xuyên vào thân xác này.
Vậy nên sau khi thấy người đàn ông đó, trong đầu Chức Vụ lập tức hiện lên câu nói của chị Dương: “Hồng hạnh xuất tường 5- 6 lần rồi, em kiềm chế lại đi.”
Tối qua chị Dương và chồng chị ấy về trễ, lúc đi ngang qua nhà Chức Vụ thì nghe thấy âm thanh như tiếng xương gãy.
Chẳng qua bên trong vẫn không có động tĩnh gì, đến khi chị Dương tới gõ cửa thì Chức Vụ ra mở cửa, nói qua loa là chồng nàng không cẩn thận bị ngã.
Sau đó lại cảm thấy lời này qua loa lấy lệ quá, bèn nói thêm mấy lý do mơ hồ muốn hoà ly.
Lúc chị Dương biết chuyện của đôi vợ chồng trẻ này thì anh chồng Chức Vụ đã ốm yếu đến mức không thể ra ngoài, bởi vậy dù nàng có âm thầm ngược đãi y thì họ cũng không thể nói được lời nào.
Lỡ Chức Vụ bỏ của chạy lấy người thì chẳng phải người đàn ông này càng đáng thương hơn sao?
Dựa theo lời chị Dương, Chức Vụ đoán tình huống trước mắt có lẽ liên quan đến chuyện đêm qua “nàng” uyển chuyển đề cập đến chuyện hoà ly với y.
Đêm qua, sau khi “nàng” đòi hòa ly, người đàn ông đó vẫn không chịu uống thuốc nàng đút nữa.
Có lẽ nguyên thân cho rằng tính y nhẫn nhịn chịu đựng, không ngờ hôm nay lại có thể nhân lúc nàng đến nhà chị Dương mà bò ra khỏi nhà.
Chức Vụ mới tiếp nhận thân thể này một canh giờ trước, tất nhiên không ngờ “ông chồng nhà mình” trong miệng chị Dương lại có lòng tự trọng cao như vậy.
Mắt mù chân tật mà y vẫn có thể nhặt được quả pháo nhỏ không biết lượm ở đâu, hơn nữa trên quả pháo còn có dấu châm lửa nhưng bị mưa xối ướt sũng, bột thuốc cũng đã bay hết.
Cuối cùng chị Dương còn khẳng định, chồng nàng tuy có vẻ lạnh lùng, nhạy cảm, âm trầm nhưng tự trọng cực cao, tuyệt đối không chấp nhận sự vứt bỏ dễ dàng của nàng
Lời chị Dương lải nhải suốt một canh giờ chính là nguồn tin duy nhất của Chức Vụ vào lúc này.
Điều đó khiến Chức Vụ đau đầu, một phần vì không rõ nhiệm vụ khi xuyên sách, phần khác vì những hành động lăng nhăng của “nguyên thân” đã cắm cho người đàn ông này không biết bao nhiêu chiếc sừng.
Dù nàng chưa quen với thiết lập nhân vật lăng loàn như này, cũng không có ý định hại người, vội bước tới đỡ y dậy.
"Em sai rồi."
Nghĩ đến chị Dương khuyên bảo tận tình, Chức Vụ cố gắng nhập vai, đứng ở góc nhìn nguyên thân để xin lỗi đối phương.
Lòng bàn tay mềm mại của Chức Vụ bao lấy cổ tay y.
Nhưng làn da dưới tay nàng lại nóng rực, rõ ràng sức khỏe của y đang vô cùng suy kiệt.
Phát giác tình trạng của y ngày càng xấu hơn, Chức Vụ vứt cây ô vướng víu sang một bên, hai tay cố gắng đỡ y đứng dậy.
“Lần này em thật sự biết sai rồi…”
Có lẽ vì phạm lỗi quá nhiều, chỉ lời xin lỗi đơn giản rõ ràng không đủ để lay động y.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Không thể đỡ hắn lên, lại thấy gương mặt y tái nhợt khác thường, Chức Vụ chần chừ rồi cắn ngón tay, quyết định dùng một liều thuốc mạnh, giọng nói mềm mỏng, chậm rãi dỗ dành.
“Em với chàng đời này xem như đã trói chặt vào nhau… Dù có chết trong tay chàng cũng không rời nửa bước, như vậy còn chưa được sao?”
Trời đổ mưa, làn da của y tái nhợt như người giấy, đôi mắt được bịt bằng mảnh vải trắng, lòng bàn tay ứa máu.
Chức Vụ cầm ô, trong lòng vô cùng bối rối..
Một canh giờ trước, chị Dương đã đến khuyên răn Chức Vụ, người vừa xuyên vào thân xác này.
Vậy nên sau khi thấy người đàn ông đó, trong đầu Chức Vụ lập tức hiện lên câu nói của chị Dương: “Hồng hạnh xuất tường 5- 6 lần rồi, em kiềm chế lại đi.”
Tối qua chị Dương và chồng chị ấy về trễ, lúc đi ngang qua nhà Chức Vụ thì nghe thấy âm thanh như tiếng xương gãy.
Chẳng qua bên trong vẫn không có động tĩnh gì, đến khi chị Dương tới gõ cửa thì Chức Vụ ra mở cửa, nói qua loa là chồng nàng không cẩn thận bị ngã.
Sau đó lại cảm thấy lời này qua loa lấy lệ quá, bèn nói thêm mấy lý do mơ hồ muốn hoà ly.
Lúc chị Dương biết chuyện của đôi vợ chồng trẻ này thì anh chồng Chức Vụ đã ốm yếu đến mức không thể ra ngoài, bởi vậy dù nàng có âm thầm ngược đãi y thì họ cũng không thể nói được lời nào.
Lỡ Chức Vụ bỏ của chạy lấy người thì chẳng phải người đàn ông này càng đáng thương hơn sao?
Dựa theo lời chị Dương, Chức Vụ đoán tình huống trước mắt có lẽ liên quan đến chuyện đêm qua “nàng” uyển chuyển đề cập đến chuyện hoà ly với y.
Đêm qua, sau khi “nàng” đòi hòa ly, người đàn ông đó vẫn không chịu uống thuốc nàng đút nữa.
Có lẽ nguyên thân cho rằng tính y nhẫn nhịn chịu đựng, không ngờ hôm nay lại có thể nhân lúc nàng đến nhà chị Dương mà bò ra khỏi nhà.
Chức Vụ mới tiếp nhận thân thể này một canh giờ trước, tất nhiên không ngờ “ông chồng nhà mình” trong miệng chị Dương lại có lòng tự trọng cao như vậy.
Mắt mù chân tật mà y vẫn có thể nhặt được quả pháo nhỏ không biết lượm ở đâu, hơn nữa trên quả pháo còn có dấu châm lửa nhưng bị mưa xối ướt sũng, bột thuốc cũng đã bay hết.
Cuối cùng chị Dương còn khẳng định, chồng nàng tuy có vẻ lạnh lùng, nhạy cảm, âm trầm nhưng tự trọng cực cao, tuyệt đối không chấp nhận sự vứt bỏ dễ dàng của nàng
Lời chị Dương lải nhải suốt một canh giờ chính là nguồn tin duy nhất của Chức Vụ vào lúc này.
Điều đó khiến Chức Vụ đau đầu, một phần vì không rõ nhiệm vụ khi xuyên sách, phần khác vì những hành động lăng nhăng của “nguyên thân” đã cắm cho người đàn ông này không biết bao nhiêu chiếc sừng.
Dù nàng chưa quen với thiết lập nhân vật lăng loàn như này, cũng không có ý định hại người, vội bước tới đỡ y dậy.
"Em sai rồi."
Nghĩ đến chị Dương khuyên bảo tận tình, Chức Vụ cố gắng nhập vai, đứng ở góc nhìn nguyên thân để xin lỗi đối phương.
Lòng bàn tay mềm mại của Chức Vụ bao lấy cổ tay y.
Nhưng làn da dưới tay nàng lại nóng rực, rõ ràng sức khỏe của y đang vô cùng suy kiệt.
Phát giác tình trạng của y ngày càng xấu hơn, Chức Vụ vứt cây ô vướng víu sang một bên, hai tay cố gắng đỡ y đứng dậy.
“Lần này em thật sự biết sai rồi…”
Có lẽ vì phạm lỗi quá nhiều, chỉ lời xin lỗi đơn giản rõ ràng không đủ để lay động y.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Không thể đỡ hắn lên, lại thấy gương mặt y tái nhợt khác thường, Chức Vụ chần chừ rồi cắn ngón tay, quyết định dùng một liều thuốc mạnh, giọng nói mềm mỏng, chậm rãi dỗ dành.
“Em với chàng đời này xem như đã trói chặt vào nhau… Dù có chết trong tay chàng cũng không rời nửa bước, như vậy còn chưa được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.