Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 2: Phu Quân Mỹ Cường Thảm

Triền Chi Bồ Đào

15/11/2024

Chức Vụ không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt đối phương, nhưng nhạy bén cảm nhận được cơ thể người đàn ông dưới tay mình dần cứng lại.

Những hạt mưa đan xen như sương mờ lơ lửng, cách ly mọi thứ xung quanh.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích bên tai.

Sau đó, người nọ từ từ ngước gương mặt tái nhợt lên.

Giọt mưa chảy dọc theo đường nét xương mày thanh tú của y, rơi xuống cằm.

Giọt nước kéo theo vệt ẩm ướt, treo lơ lửng trên yết hầu trắng bệch.

Khoảnh khắc đó, Chức Vụ bất giác nín thở.

Trước đây, nàng chỉ biết những bông hoa rực rỡ, những giọt sương đọng trên lá tre mới thật đẹp.

Nhưng hiếm khi thấy một người rơi vào cảnh khốn cùng lại có vẻ đẹp như vậy…

Hoặc phải nói là khó coi.

Nhưng chính sự khó coi ấy lại làm cho dáng người gầy gò, yếu ớt của y như toát lên một vẻ đẹp bệnh hoạn đến cực độ.



Mái tóc ướt đẫm, đôi môi đỏ hồng và…

Những ngón tay dài, trắng nhợt bị vấy bẩn khi ấn sâu vào lớp bùn.

Sự tương phản tột cùng giữa trong sạch và dơ bẩn tạo nên một cảnh tượng có sức quyến rũ kỳ lạ, khơi gợi lòng dục vọng đen tối.

Khiến người ta muốn hành hạ y, ép cho sắc mặt y càng thêm nhợt nhạt, đôi môi càng thêm đỏ tươi, lấp đầy những khoảng trống âm u đang không ngừng lan rộng…

Tim nàng bỗng dưng đập rộn ràng.

Chưa bao giờ biết đến khát khao đen tối, Chức Vụ vô tình chạm phải một cấm kỵ lạ lẫm.

Khi Chức Vụ chưa kịp quay đi khỏi hình ảnh làm khô khốc cổ họng ấy, y bất chợt ngước mắt nhìn nàng.

Nếu không bị lớp vải dày che kín, Chức Vụ còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một đôi mắt đen sâu, ngập tràn cảm xúc u ám, nhìn chằm chằm vào mình.



Vất vả đưa y về lại phòng, những vết thương trên người y lại rách ra.



Theo lời kể của chị Dương, người đàn ông này thật đáng thương.

Nhiều ngày liền vì nàng ra ngoài lăng nhăng mà y mím môi, im lặng chịu đựng, để mặc vết thương bị ruồi nhặng bu quanh đến nhiễm trùng thối rữa, cố tình tự giày vò không cho nàng bôi thuốc.

Nỗi đau ấy có lẽ rất lớn, Chức Vụ thậm chí không dám tưởng tượng.

Chỉ vì đêm hôm đó người vợ ngoại tình buông lời bóng gió ly hôn, y liền không màng sống chết, quyết tâm giận dỗi, bò ra khỏi nhà.

Rõ ràng y cho rằng thân thể tàn tạ này chẳng ai yêu thương, nên cũng không cần tự quý trọng, mặc kệ vết thương thấm nước mưa, nhất quyết rời khỏi căn nhà chung.

Chức Vụ vốn không thể chịu được những câu chuyện sướt mướt, giờ tận mắt chứng kiến, càng không biết phải làm sao.

Trên đường về, nàng cũng đắn đo, nghĩ rằng để y bị tổn thương nặng nề thế này, chắc sẽ rất khó dỗ dành.

Không ngờ, cuối cùng chỉ cần một câu “không rời xa chàng” là đủ để trấn an y, dường như cả những chiếc sừng mà nàng cắm cho y cũng được y chấp nhận.

Suy nghĩ cẩn thận, Chức Vụ nhận ra một kết luận đầy bất an.

Đây đâu phải là tính cách lạnh lùng vô tình?

Rõ ràng là một người chồng yếu đuối, không thể sống nổi khi rời xa vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook