Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 3:
Nhu Nạo Khinh Mạn
14/11/2024
Thẩm Nhu khi đó hoang mang lo sợ, là mẹ chồng tới khuyên nàng, nói coi như để Huyện Chủ kia vào cửa, cũng sẽ không thật sự xem nàng ta như con dâu, chỉ nhận duy nhất Thẩm Nhu, nhưng người kia dù sao cũng là cháu gái của các lão, lại là Huyện Chủ tiên đế thân phong, nếu không đồng ý, chỉ sợ Thôi gia sẽ có tai họa.
Mẹ chồng thậm chí đánh chửi nhi tử mình một trận.
Rốt cuộc Thẩm Nhu bị mẹ chồng thuyết phục, tiếp nhận Mục Tú Kiều vào cửa, mang theo người nhà họ Thôi, đi theo phu quân cùng Mục Tú Kiều đi vào kinh thành.
Sau khi vào kinh thành, nàng nhìn Thôi Lạc Thư dùng kiệu lớn tám người nâng cưới Mục Tú Kiều vào cửa, nhìn hai người ân ân ái ái, cầm sắt hòa minh.
Không bao lâu, Thôi Lạc Thư cũng muốn động phòng với Thẩm Nhu đền bù lúc trước.
Nhưng mỗi lần vào lúc này, trước khi Thôi Lạc Thư vào phòng nàng, mông cũng chưa kịp ngồi nóng, nha hoàn của Mục Tú Kiều đã vội vàng hấp tấp chạy tới, thông báo cho bọn hắn Mục Tú Kiều nơi này khó chịu nơi nào không thoải mái. Thôi Lạc Thư cũng chỉ có thể áy náy nhìn nàng, sau đó đi theo nha hoàn đến phòng của Mục Tú Kiều, mà nàng lại ngây ngây dại dại chờ đợi cả đêm trong phòng.
Mục Tú Kiều dùng nguyên nhân này ngăn cản Thôi Lạc Thư và Thẩm Nhu viên phòng.
Bởi vậy, dù nàng gả cho Thôi Lạc Thư bốn năm, vẫn chưa thể viên phòng với hắn, tự nhiên không có khả năng có con.
Mà Mục Tú Kiều đã sinh hạ nữ nhi.
Sau mấy năm, Thôi Lạc Thư vẫn muốn tìm cơ hội viên phòng với nàng, nhưng không biết có phải bởi vì nàng luôn lo liệu việc nhà hay không, tâm tư hậm hực, cho nên dung mạo dần dần trở nên tiều tụy, dáng người khô gầy, không còn kiều diễm động lòng người, dáng người ôn nhu giống như trước.
Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Thôi Lạc Thư cũng không nói đến chuyện viên phòng nữa.
Đám quý nữ kinh thành cũng hầu như là trào phúng sau lưng nàng chiếm vị trí chính thê của trạng nguyên lang, là con gà mái không biết đẻ trứng.
Mẹ chồng lúc này vẫn che chở nàng.
Thẩm Nhu cảm kích mẹ chồng, đến cùng bỏ ý nghĩ muốn mang thai con cái, chuyên tâm vì Thôi phủ lo liệu việc nhà.
Nhưng đến cùng vẫn là uất ức trong lòng, thân thể càng không tốt, luôn luôn triền miên giường bệnh, không đến ba mươi tuổi, nàng liền buông tay nhân gian, mà khi đó, Thôi Lạc Thư đã là quan tam phẩm.
Sau khi Thẩm Nhu chết, nàng cũng không có vào luân hồi, hồn phách phiêu đãng trong Thôi gia.
Nàng trông thấy mẹ chồng và phu quân trạng nguyên còn có Mục Tú Kiều cùng nhau đập nát thi cốt nàng ra, máu thịt be bét, xương vỡ thịt vụn nằm trong quan tài gỗ.
Đợi đến sau đó hạ táng thi cốt nàng ở trong mộ tổ của Thôi gia.
Trở lại Thôi phủ, mẹ chồng cho lui bọn nha hoàn, nói cho Thôi Lạc Thư và Mục Tú Kiều, "Bây giờ cuối cùng nàng ta cũng chết rồi, ngày sau hai người các ngươi có thể sống an tâm thoải mái. Thôi gia chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng vượng, về sau Lạc Thư ngươi sẽ trở thành người quyền khuynh triều chính. Trước đó đã nói với ngươi, nàng là khí vận chi nữ, vận đạo vô cùng tốt, trước khi chết có thể mang đến vận thế nhi tử ta. Nhưng thân máu xương của nàng kia mới thật sự là cực phẩm, sau khi chết chôn ở mộ tổ của Thôi gia chúng ta, càng là có thể sử dụng máu xương của nàng tẩm bổ khí vận của thôi gia chúng ta, cho nên Thôi gia về sau còn sẽ có khí số càng lớn."
Mục Tú Kiều do dự nói, "Mẹ chồng, đến cùng nàng ta mới chết mới có mấy ngày, lại là chúng ta âm thầm hạ độc, vẫn là chớ có nói những lời này, tránh quấy nhiễu hồn phách của nàng, lỡ như..."
"Sợ gì, lúc còn sống nàng là cái đồ bỏ đi, sau khi chết nàng cũng vẫn không gây được sóng to gió lớn gì đâu. Nếu thật sự dám đến, ta chắc chắn trấn áp hồn phách của nàng ta, làm cho nàng vĩnh viễn không được siêu sinh." Diêu Trang Thanh cười lạnh nói, "Có thể tẩm bổ khí vận cho chúng ta Thôi gia, nàng cũng coi như chết có ý nghĩa."
Mẹ chồng thậm chí đánh chửi nhi tử mình một trận.
Rốt cuộc Thẩm Nhu bị mẹ chồng thuyết phục, tiếp nhận Mục Tú Kiều vào cửa, mang theo người nhà họ Thôi, đi theo phu quân cùng Mục Tú Kiều đi vào kinh thành.
Sau khi vào kinh thành, nàng nhìn Thôi Lạc Thư dùng kiệu lớn tám người nâng cưới Mục Tú Kiều vào cửa, nhìn hai người ân ân ái ái, cầm sắt hòa minh.
Không bao lâu, Thôi Lạc Thư cũng muốn động phòng với Thẩm Nhu đền bù lúc trước.
Nhưng mỗi lần vào lúc này, trước khi Thôi Lạc Thư vào phòng nàng, mông cũng chưa kịp ngồi nóng, nha hoàn của Mục Tú Kiều đã vội vàng hấp tấp chạy tới, thông báo cho bọn hắn Mục Tú Kiều nơi này khó chịu nơi nào không thoải mái. Thôi Lạc Thư cũng chỉ có thể áy náy nhìn nàng, sau đó đi theo nha hoàn đến phòng của Mục Tú Kiều, mà nàng lại ngây ngây dại dại chờ đợi cả đêm trong phòng.
Mục Tú Kiều dùng nguyên nhân này ngăn cản Thôi Lạc Thư và Thẩm Nhu viên phòng.
Bởi vậy, dù nàng gả cho Thôi Lạc Thư bốn năm, vẫn chưa thể viên phòng với hắn, tự nhiên không có khả năng có con.
Mà Mục Tú Kiều đã sinh hạ nữ nhi.
Sau mấy năm, Thôi Lạc Thư vẫn muốn tìm cơ hội viên phòng với nàng, nhưng không biết có phải bởi vì nàng luôn lo liệu việc nhà hay không, tâm tư hậm hực, cho nên dung mạo dần dần trở nên tiều tụy, dáng người khô gầy, không còn kiều diễm động lòng người, dáng người ôn nhu giống như trước.
Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Thôi Lạc Thư cũng không nói đến chuyện viên phòng nữa.
Đám quý nữ kinh thành cũng hầu như là trào phúng sau lưng nàng chiếm vị trí chính thê của trạng nguyên lang, là con gà mái không biết đẻ trứng.
Mẹ chồng lúc này vẫn che chở nàng.
Thẩm Nhu cảm kích mẹ chồng, đến cùng bỏ ý nghĩ muốn mang thai con cái, chuyên tâm vì Thôi phủ lo liệu việc nhà.
Nhưng đến cùng vẫn là uất ức trong lòng, thân thể càng không tốt, luôn luôn triền miên giường bệnh, không đến ba mươi tuổi, nàng liền buông tay nhân gian, mà khi đó, Thôi Lạc Thư đã là quan tam phẩm.
Sau khi Thẩm Nhu chết, nàng cũng không có vào luân hồi, hồn phách phiêu đãng trong Thôi gia.
Nàng trông thấy mẹ chồng và phu quân trạng nguyên còn có Mục Tú Kiều cùng nhau đập nát thi cốt nàng ra, máu thịt be bét, xương vỡ thịt vụn nằm trong quan tài gỗ.
Đợi đến sau đó hạ táng thi cốt nàng ở trong mộ tổ của Thôi gia.
Trở lại Thôi phủ, mẹ chồng cho lui bọn nha hoàn, nói cho Thôi Lạc Thư và Mục Tú Kiều, "Bây giờ cuối cùng nàng ta cũng chết rồi, ngày sau hai người các ngươi có thể sống an tâm thoải mái. Thôi gia chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng vượng, về sau Lạc Thư ngươi sẽ trở thành người quyền khuynh triều chính. Trước đó đã nói với ngươi, nàng là khí vận chi nữ, vận đạo vô cùng tốt, trước khi chết có thể mang đến vận thế nhi tử ta. Nhưng thân máu xương của nàng kia mới thật sự là cực phẩm, sau khi chết chôn ở mộ tổ của Thôi gia chúng ta, càng là có thể sử dụng máu xương của nàng tẩm bổ khí vận của thôi gia chúng ta, cho nên Thôi gia về sau còn sẽ có khí số càng lớn."
Mục Tú Kiều do dự nói, "Mẹ chồng, đến cùng nàng ta mới chết mới có mấy ngày, lại là chúng ta âm thầm hạ độc, vẫn là chớ có nói những lời này, tránh quấy nhiễu hồn phách của nàng, lỡ như..."
"Sợ gì, lúc còn sống nàng là cái đồ bỏ đi, sau khi chết nàng cũng vẫn không gây được sóng to gió lớn gì đâu. Nếu thật sự dám đến, ta chắc chắn trấn áp hồn phách của nàng ta, làm cho nàng vĩnh viễn không được siêu sinh." Diêu Trang Thanh cười lạnh nói, "Có thể tẩm bổ khí vận cho chúng ta Thôi gia, nàng cũng coi như chết có ý nghĩa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.