Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 4:
Nhu Nạo Khinh Mạn
14/11/2024
Thôi Lạc Thư một mực chưa từng nhiều lời, cuối cùng chỉ trầm thấp thở dài một tiếng.
Thẩm Nhu chảy ra huyết lệ, hóa ra nàng không phải chết bệnh.
Thì ra dung mạo của nàng cũng không phải bởi vì lo liệu việc nhà quá mức mệt nhọc mới trở nên xấu xí.
Là các nàng vẫn âm thầm hạ độc mình.
Thẩm Nhu hận không thể nhào tới xé nát bọn họ, lại không cách nào chạm vào được.
Diêu Trang Thanh lúc này lại để cho con trai lui ra khỏi phòng, sau đó nói cho Mục Tú Kiều, "Lạc Thư đến cùng cũng mềm lòng, cũng là có mấy phần chân tình đối với nàng, may mắn ngươi một mực cản trở bọn họ viên phòng, nếu không nàng có đứa bé của Lạc Thư, chỉ sợ Lạc Thư còn không nỡ để cho nàng chết. Hiện tại nàng cũng đã chết, ta cũng sẽ không để cho Lạc Thư nạp thϊếp, sẽ không để cho những nữ nhân khác làm trong phủ làm chướng khí mù mịt, chỉ cần phu thê các ngươi cầm sắt hòa minh, vì Thôi gia khai chi tán diệp, chính là tâm nguyện lớn nhất của ta."
Sau khi Mục Tú Kiều nghe xong, thẹn thùng nói: "Đa tạ mẹ chồng, ngày sau ta nhất định phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân."
"Mặt khác còn có một việc ta phân phó ngươi đi làm." Diêu Trang Thanh nhìn về phía song cửa sổ bên ngoài, "Nàng đã hạ táng, ngươi phái người đi đưa người nhà Thẩm gia về thôn Thủy Vân, nhớ phải "Hậu đãi" người nhà Thẩm gia cho tốt, cho bọn họ đủ Bạc, để bọn hắn có thể ở thôn Thủy Vân sống cuộc sống thoải mái."
Mục Tú Kiều lại lập tức nghe hiểu ý của mẹ chồng.
Thẩm Nhu cũng đã hiểu Diêu Trang Thanh ác độc.
Thẩm Nhu cảm thấy đau xé tâm can, nàng muốn nhào tới xé Diêu Trang Thanh, nhưng lại trực tiếp xuyên qua thân thể của bà ta.
Nàng tâm loạn như ma, lại phiêu đãng muốn đi báo tin cho Thẩm gia còn đang ở Thôi phủ, nhưng mặc cho nàng la to, người Thẩm gia cũng không cách nào nghe được tiếng của nàng.
Mục Tú Kiều mang theo vạn lượng ngân phiếu tới, nói cho người nhà họ Thẩm, "Tỷ tỷ những năm này một mực vì Thôi gia lo liệu việc nhà, ta cùng phu quân đều rất kính trọng tỷ tỷ. Tỷ tỷ chết bệnh, không yên tâm nhất cũng hẳn là các ngươi, đây là một vạn lượng ngân phiếu, nếu như tỷ tỷ vẫn còn, nhất định cũng là hi vọng nhìn thấy các ngươi có thể được sống cuộc sống tốt."
Thẩm phụ trực tiếp cự tuyệt một vạn lượng ngân phiếu này, sau khi tế bái con gái, Thẩm phụ mang theo người nhà họ Thẩm đau lòng gần chết trở về thôn Thủy Vân.
Nhưng mà Thẩm gia trở về không bao lâu, người khắp kinh thành đều biết Mục Tú Kiều đại nghĩa, coi như Thẩm thị dù không sinh được con cái cũng không chịu nhường lại vị trí chính thể kia đã bệnh chết rồi, Thôi gia còn nguyện ý hậu đãi người nhà họ Thẩm, cho bọn hắn một vạn lượng ngân phiếu.
Những lời này tất nhiên cũng truyền đến trong tai đám cướp, tiền tài động nhân tâm, những cường đạo này vì tiền bạc tiến về thôn Thủy Vân, lại không tìm được vạn lượng ngân phiếu này, vì bức bách người Thẩm gia nói ra tung tích của ngân phiếu, cường đạo sát hại cả nhà Thẩm gia.
Tâm địa thật ác độc, cố ý làm cho tất cả mọi người đều biết Thẩm gia vừa có được một số tiền lớn, dẫn tới tặc nhân vì tham tiền sát hại tất cả người nhà họ Thẩm.
Thẩm Nhu khi đó tuyệt vọng nghĩ, nếu quả thật có kiếp sau, ước nguyện duy nhất đời này của nàng là không còn ngu xuẩn vô tri lương thiện nhu nhược, không còn bị những người này lừa gạt hạ độc chết, nàng nhất định phải lấy máu trả bằng máu, để bọn hắn đền mạng.
Sau đó mấy chục năm, Thẩm Nhu lúc nào cũng còn nghĩ chuyện báo thù, nhưng mà nàng không cách nào báo thù, thậm chí trơ mắt nhìn xem một nhà kẻ thù phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời, được vạn người kính ngưỡng.
Về sau, Thẩm Nhu rốt cục vào Luân Hồi, nàng không nhìn thấy những người này cuối cùng là thọ hết chết già hay là sẽ bị báo ứng. Nàng toại nguyện có kiếp sau, lại không còn là A Nhu của thôn Thủy Vân, nàng trở thành một đứa bé của Tiên Hư giới, cũng được người nhà lấy tên Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu chảy ra huyết lệ, hóa ra nàng không phải chết bệnh.
Thì ra dung mạo của nàng cũng không phải bởi vì lo liệu việc nhà quá mức mệt nhọc mới trở nên xấu xí.
Là các nàng vẫn âm thầm hạ độc mình.
Thẩm Nhu hận không thể nhào tới xé nát bọn họ, lại không cách nào chạm vào được.
Diêu Trang Thanh lúc này lại để cho con trai lui ra khỏi phòng, sau đó nói cho Mục Tú Kiều, "Lạc Thư đến cùng cũng mềm lòng, cũng là có mấy phần chân tình đối với nàng, may mắn ngươi một mực cản trở bọn họ viên phòng, nếu không nàng có đứa bé của Lạc Thư, chỉ sợ Lạc Thư còn không nỡ để cho nàng chết. Hiện tại nàng cũng đã chết, ta cũng sẽ không để cho Lạc Thư nạp thϊếp, sẽ không để cho những nữ nhân khác làm trong phủ làm chướng khí mù mịt, chỉ cần phu thê các ngươi cầm sắt hòa minh, vì Thôi gia khai chi tán diệp, chính là tâm nguyện lớn nhất của ta."
Sau khi Mục Tú Kiều nghe xong, thẹn thùng nói: "Đa tạ mẹ chồng, ngày sau ta nhất định phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân."
"Mặt khác còn có một việc ta phân phó ngươi đi làm." Diêu Trang Thanh nhìn về phía song cửa sổ bên ngoài, "Nàng đã hạ táng, ngươi phái người đi đưa người nhà Thẩm gia về thôn Thủy Vân, nhớ phải "Hậu đãi" người nhà Thẩm gia cho tốt, cho bọn họ đủ Bạc, để bọn hắn có thể ở thôn Thủy Vân sống cuộc sống thoải mái."
Mục Tú Kiều lại lập tức nghe hiểu ý của mẹ chồng.
Thẩm Nhu cũng đã hiểu Diêu Trang Thanh ác độc.
Thẩm Nhu cảm thấy đau xé tâm can, nàng muốn nhào tới xé Diêu Trang Thanh, nhưng lại trực tiếp xuyên qua thân thể của bà ta.
Nàng tâm loạn như ma, lại phiêu đãng muốn đi báo tin cho Thẩm gia còn đang ở Thôi phủ, nhưng mặc cho nàng la to, người Thẩm gia cũng không cách nào nghe được tiếng của nàng.
Mục Tú Kiều mang theo vạn lượng ngân phiếu tới, nói cho người nhà họ Thẩm, "Tỷ tỷ những năm này một mực vì Thôi gia lo liệu việc nhà, ta cùng phu quân đều rất kính trọng tỷ tỷ. Tỷ tỷ chết bệnh, không yên tâm nhất cũng hẳn là các ngươi, đây là một vạn lượng ngân phiếu, nếu như tỷ tỷ vẫn còn, nhất định cũng là hi vọng nhìn thấy các ngươi có thể được sống cuộc sống tốt."
Thẩm phụ trực tiếp cự tuyệt một vạn lượng ngân phiếu này, sau khi tế bái con gái, Thẩm phụ mang theo người nhà họ Thẩm đau lòng gần chết trở về thôn Thủy Vân.
Nhưng mà Thẩm gia trở về không bao lâu, người khắp kinh thành đều biết Mục Tú Kiều đại nghĩa, coi như Thẩm thị dù không sinh được con cái cũng không chịu nhường lại vị trí chính thể kia đã bệnh chết rồi, Thôi gia còn nguyện ý hậu đãi người nhà họ Thẩm, cho bọn hắn một vạn lượng ngân phiếu.
Những lời này tất nhiên cũng truyền đến trong tai đám cướp, tiền tài động nhân tâm, những cường đạo này vì tiền bạc tiến về thôn Thủy Vân, lại không tìm được vạn lượng ngân phiếu này, vì bức bách người Thẩm gia nói ra tung tích của ngân phiếu, cường đạo sát hại cả nhà Thẩm gia.
Tâm địa thật ác độc, cố ý làm cho tất cả mọi người đều biết Thẩm gia vừa có được một số tiền lớn, dẫn tới tặc nhân vì tham tiền sát hại tất cả người nhà họ Thẩm.
Thẩm Nhu khi đó tuyệt vọng nghĩ, nếu quả thật có kiếp sau, ước nguyện duy nhất đời này của nàng là không còn ngu xuẩn vô tri lương thiện nhu nhược, không còn bị những người này lừa gạt hạ độc chết, nàng nhất định phải lấy máu trả bằng máu, để bọn hắn đền mạng.
Sau đó mấy chục năm, Thẩm Nhu lúc nào cũng còn nghĩ chuyện báo thù, nhưng mà nàng không cách nào báo thù, thậm chí trơ mắt nhìn xem một nhà kẻ thù phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời, được vạn người kính ngưỡng.
Về sau, Thẩm Nhu rốt cục vào Luân Hồi, nàng không nhìn thấy những người này cuối cùng là thọ hết chết già hay là sẽ bị báo ứng. Nàng toại nguyện có kiếp sau, lại không còn là A Nhu của thôn Thủy Vân, nàng trở thành một đứa bé của Tiên Hư giới, cũng được người nhà lấy tên Thẩm Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.