Sau Khi Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi, Anh Trai Yêu Quý Lập Tức Tỉnh Ngộ!

Chương 45: Đừng Nói Là Gia Cát Lượng, Em Có Nói Là Tôn Ngộ Không Anh Cũng Tin

Túng Lý

09/11/2024

Giáo sư Bruce và giáo sư Trương đều không để ý đến biểu hiện khác thường của Diệp Tầm Tri.

Giáo sư Bruce vẫn đang say sưa phát biểu: “Lần này phía chúng tôi ở Mỹ rất có thành ý, hy vọng có thể thực hiện giao lưu kỹ thuật sâu rộng với nước bạn, cả hai có thể chia sẻ tất cả kiến thức của mình. Nếu có thể, chúng tôi thậm chí sẵn sàng cung cấp tài nguyên để phát triển công nghệ mới.”

Giáo sư Trương ngạc nhiên: “Phát triển công nghệ mới sao?”

“Đúng thế.” Giáo sư Bruce cười rạng rỡ: “Như câu nói của nước bạn, khoa học không biên giới, chúng tôi mong muốn cả hai nước cùng nhau tiến bộ, phát triển.”

Giáo sư Trương nghe mà ngớ người.

【Nhìn xem, người nước ngoài này lại đang vẽ bánh cho mình rồi đây. Nếu tin lời này, e là sẽ chết không nơi chôn.】

Diệp Khải An nghe thấy tiếng mỉa mai từ phía sau, cảm thấy gân xanh ở thái dương giật giật.

Diệp Tầm Tri nhìn giáo sư Bruce như một cái máy bắn đậu Hà Lan, không ngừng nói câu này nối tiếp câu kia, ánh mắt càng ngày càng khinh miệt.

【Nói thì hay hơn hát, giáo sư Bruce này rõ ràng là nhắm đến các thành quả nghiên cứu cốt lõi trong đầu giáo sư Trương.】

【Ông ta muốn lợi dụng rồi phủi tay, qua cầu rút ván. Những kết quả nghiên cứu quan trọng không thể truyền qua mạng về nước, vì thế chỉ có thể để các nhà khoa học đích thân cầm USB trở về.】

【Mà khi những nhà khoa học này trở về, cũng chính là ngày họ mất mạng.】

Diệp Khải An nghe thấy hai từ “mất mạng,” ánh mắt vốn bình tĩnh bỗng như mặt hồ bị ném đá, nổi lên những gợn sóng, anh khẽ liếc nhìn giáo sư Bruce với ánh mắt đầy suy tư.

Ý là sao, ám sát? Không thể nào, Mỹ không thể hành động lộ liễu như thế.

Giam giữ chăng? Nhưng làm thế rất dễ gây tranh cãi giữa hai quốc gia.

Rất nhanh anh đã có câu trả lời.

【Mỹ cũng là kẻ xảo quyệt, đã tạo ra một vụ tai nạn hàng không.】

Diệp Tầm Tri biết rõ chi tiết về vụ tai nạn này, vì trước đây Diệp Khải An chính miệng kể lại cho cô nghe.

Ban đầu, Diệp Khải An cũng là một trong những người tham gia đoàn giao lưu công nghệ sang Mỹ, nhưng đột nhiên gia đình gặp chuyện, ông nội lại đổ bệnh.

Diệp Khải An vội vàng quay về giải quyết, không ngờ tránh được kiếp nạn này.

Còn giáo sư Trương thì không thoát khỏi vụ tai nạn, phía Mỹ trả lời rằng —

Họ đã xử lý những nhân viên sửa chữa có trách nhiệm, tất cả đều bị xử bắn, chết không còn đối chứng.



Và phía Mỹ cũng đã bồi thường một khoản tiền lớn cho Hoa Hạ, nói rằng đó chỉ là một tai nạn, họ rất đau lòng và hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác lần sau.

Còn về việc Hoa Hạ muốn cử người sang lấy lại tài liệu nghiên cứu, thì bị đối phương tìm mọi lý do bác bỏ, rõ ràng là hành động cướp đoạt, không chịu trả lại.

Phía sau còn có hàng triệu người dân, chính phủ cũng không thể vì vậy mà gây chiến, hai bên cứ tiếp tục giằng co mãi.

Diệp Khải An làm sao có thể cam chịu như vậy, anh đã điều tra vụ tai nạn hàng không và cuối cùng đã tìm gặp giáo sư Bruce khi ông ta đang hấp hối.

Có lẽ vì sắp chết, ông ta đã nói hết sự thật cho Diệp Khải An.

Diệp Tầm Tri nhớ lại chuyện này, như thể vẫn còn thấy khuôn mặt u ám của anh ba ngày ấy.

【Mỹ cố tình bảo các nhân viên sửa chữa ở sân bay nới lỏng hai bộ phận quan trọng của máy bay, khiến máy bay bị rã ra trong khi bay, cánh trái khi đó bốc cháy dữ dội, máy bay nghiêng hẳn và rơi xuống biển.】

【Trên chuyến bay đó, cùng đi với ông Trương là 10 nhà nghiên cứu khác và 11 thành viên phi hành đoàn, tất cả đều tử nạn.】

【Không chỉ vậy, giáo sư Bruce biết ông Trương bị say máy bay nên thích ngậm một viên kẹo. Trước khi lên máy bay, ông ta đã đưa cho giáo sư Trương một gói kẹo bạc hà nhỏ, tất cả kẹo đều đã tẩm độc để đảm bảo những người chủ chốt chắc chắn sẽ chết.】

【Thật không ngờ người nhìn hiền hòa như vậy lại là kẻ tàn nhẫn đến thế!】

Người thích mình thì sao có thể là người xấu.

Diệp Tầm Tri không muốn nhìn ông giáo sư hiền từ này chết một cách oan uổng.

Cô cảm thấy mình có trách nhiệm phải cảnh báo, nhưng cô không phải người trong giới nghiên cứu, vẫn phải bắt đầu từ anh ba thôi.

【Muốn ngăn cản chuyện này, nhưng lấy lý do gì đây?】

【Nếu em nói với anh ba, thực ra em là Gia Cát Lượng tái thế, tối qua ngắm sao, phát hiện Mỹ có âm mưu, định hãm hại giáo sư Trương và đoàn nghiên cứu của nước ta, rất có khả năng sẽ xuống tay từ các sự cố hàng không, tốt nhất là đừng đi. Cái lý do vớ vẩn thế này anh ba có tin không?】

Diệp Khải An: Anh tin!

Em cứ nói đi, mau lên, em làm vậy nhất định là có lý do, chỉ cần có lý do anh sẽ tin!

Đừng nói là Gia Cát Lượng, Diệp Tầm Tri có bảo kiếp trước em ấy là Tôn Ngộ Không có thể biến hóa anh cũng tin.

Diệp Tầm Tri nghĩ mãi cũng không tìm được lý do hợp lý, bèn quyết định nói bừa.

Dù có bị mắng một trận, ngắt cuộc đối thoại này cũng là thành công rồi, sau đó sẽ tìm cách khác, tóm lại không thể để giáo sư Trương đồng ý.

Cô kéo áo Diệp Khải An, anh lập tức quay lại, ánh mắt vừa tò mò vừa khích lệ, anh hạ giọng: “Sao thế?”



Diệp Tầm Tri nói nghiêm túc: “Anh ba, thật ra em là Gia Cát Lượng tái sinh…”

Chưa nói hết câu, Diệp Khải An đã nắm lấy tay cô, phối hợp cực kỳ ăn ý: “Các hạ có cao kiến gì chăng?”

?

【Phối hợp thế này, sao trước đây em không nhận ra anh ba còn có mặt này? Chẳng lẽ anh ấy là một người mắc bệnh tuổi teen tiềm ẩn?】

Diệp Khải An, người mắc bệnh tuổi teen: Anh nhịn.

Anh mỉm cười dịu dàng: “Em gái có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Thấy anh phối hợp như vậy, Diệp Tầm Tri cũng tiết kiệm được công sức, liền kể ra hết những lời mà cô đã bịa đặt.

【Nếu anh ba thực sự coi trọng ông Trương, cho dù mình có nói linh tinh, với tính cách của anh ấy chắc chắn cũng sẽ để tâm.】

Diệp Tầm Tri không nghĩ sai, với tính cách của Diệp Khải An, cho dù hơi khó chịu, anh cũng sẽ không bỏ qua những lời này một cách dễ dàng.

Hơn nữa, anh hiện giờ đã biết rõ nội tình, trong tình huống này thà tin rằng có còn hơn là không.

Huống chi nếu chỉ là vấn đề về máy bay… Diệp Khải An đứng thẳng dậy, quyết định thăm dò.

Giáo sư Trương và giáo sư Bruce đang nói chuyện sôi nổi, trên mặt giáo sư Trương rõ ràng đã lộ vẻ hứng thú.

Đúng lúc đó, Diệp Khải An thản nhiên xen vào: “Giáo sư Bruce, rất cảm ơn lời mời của ông, nhưng tôi có thể hỏi thêm về các vấn đề ăn ở, đi lại được không?”

Giáo sư Bruce biết rõ, đây là Diệp Khải An, học trò xuất sắc của giáo sư Trương. Ông từng có dịp tiếp xúc với người thanh niên này, biết anh là một tài năng đầy triển vọng, tương lai rất có thể sẽ trở thành nhân lực nòng cốt của ngành nghiên cứu khoa học Hoa Hạ.

Ông ta đáp với thái độ điềm đạm: “Điều đó tất nhiên sẽ do phía chúng tôi ở Mỹ hoàn toàn chịu trách nhiệm, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ đưa đón mọi người.”

Diệp Khải An cười: “Thật ra về việc trở về, nhà họ Diệp cũng có chuyên cơ riêng, không cần làm phiền phía quý quốc, để nhà chúng tôi lo liệu là được.”

Nụ cười của giáo sư Bruce bỗng cứng lại, suy nghĩ vốn đã có chút lo lắng bỗng chốc trở nên rối loạn.

Ông ta không hiểu vì sao lại là vấn đề về máy bay, tại sao lại nhấn mạnh vào máy bay, chẳng lẽ đối phương phát hiện ra điều gì? Không thể nào, kế hoạch này chỉ có một số ít cấp cao ở Mỹ biết đến.

Diệp Khải An luôn dõi theo từng biểu hiện nhỏ nhất trên mặt đối phương. Ban đầu anh chỉ tin lời của Diệp Tầm Tri khoảng sáu phần, nhưng giờ nhìn thấy phản ứng của đối phương, độ tin tưởng vào lời cô bỗng chốc tăng lên mười phần.

Quả nhiên là thật!

Nếu đối phương không có ý đồ, chắc chắn sẽ không biểu hiện như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi, Anh Trai Yêu Quý Lập Tức Tỉnh Ngộ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook