Sau Khi Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi, Anh Trai Yêu Quý Lập Tức Tỉnh Ngộ!
Chương 46: Tiền Lão Y: Dám Ồn Ào Thì Ta Ném Ra Ngoài
Túng Lý
09/11/2024
Giáo sư Bruce ngừng lại hơi lâu, giáo sư Trương cũng không phải người ngốc, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi:
“Giáo sư Bruce, ông sao vậy?”
“Không sao.” Giáo sư Bruce lấy lại tinh thần, đáp: “Vì chúng tôi là bên mời các vị đến nước M, đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ. Nếu để các vị tự lo thì thật thiếu phép tắc quá.”
Diệp Khải An không để lộ cảm xúc: “Không sao đâu, giáo sư Bruce, mọi người đều là người quen, không cần khách sáo vậy đâu.”
“Vả lại, máy bay nhà họ Diệp chúng tôi rất sang trọng, chắc chắn không làm các nhà nghiên cứu khác có trải nghiệm không tốt. Nếu quý quốc thật sự muốn chu toàn, mong rằng khi xin phê duyệt tuyến đường hàng không, hãy phê duyệt nhanh một chút.”
Nụ cười của giáo sư Bruce dường như sắp không giữ nổi, ông ta nhìn về phía giáo sư Trương đang im lặng, gượng cười:
“Giáo sư Trương, học trò của ông thật giàu có. Vậy ý ông thế nào?”
Dựa vào hiểu biết của ông về giáo sư Trương, vị giáo sư này luôn khiêm nhường, không chuộng hưởng thụ. Nhưng có một điều ông ta không nhận ra, đó là người Hoa Hạ rất có truyền thống bảo vệ người thân. Đến lúc quan trọng, dù thật hay giả cũng không bao giờ đứng về phe ngoài.
Giáo sư Trương mỉm cười: “Việc này thì, tôi nghĩ thỉnh thoảng hưởng thụ một chút cũng không tệ.”
Giáo sư Bruce lùi một bước: “Vậy là ông đồng ý đến nước M rồi?”
Giáo sư Trương: “Chuyện này còn tùy thời điểm xem có thuận lợi không đã.”
Giáo sư Bruce vẫn chưa bỏ cuộc: “Vậy thế nào mới là thời điểm thuận lợi?”
Giáo sư Trương nghiêm túc nói: “Thời điểm thuận lợi thì còn phải xem thời điểm, mà cụ thể thời điểm nào thì chưa thể nói ra ngay được.”
Giáo sư Bruce nghe đống ngôn từ lòng vòng này mà như đang làm bài nghe, đầu óc hoàn toàn không tiêu hóa nổi.
Giáo sư Trương nhân lúc đối phương còn chưa hiểu hết, lại nói thêm vài câu xã giao rồi kéo hai học trò rời đi ngay, chẳng để lại kết luận gì, khiến giáo sư Bruce tức giận đứng đó chửi: “Shit!”
Sau khi rời đi, giáo sư Trương đầu tiên ôn tồn nhờ Diệp Tầm Tri đi chỗ khác, sau đó nghiêm mặt hỏi Diệp Khải An:
“Vừa rồi em phát hiện ra gì sao?”
Diệp Khải An: “Thầy ơi, em có một nghi ngờ…”
Diệp Tầm Tri nhìn thấy hai thầy trò đang thầm thì ở góc xa, cười thỏa mãn.
【Vậy chắc được rồi nhỉ, chưa bao giờ em vui mừng vì anh ba là người mắc bệnh tuổi teen như hôm nay, may mà anh ấy chịu nghe lời em.】
Tiếng lòng tự đắc của Diệp Tầm Tri lớn đến mức truyền vào tai Diệp Khải An, khiến suy nghĩ kín kẽ của anh thoáng bị gián đoạn. Vì thầy, anh thật sự đã làm rất nhiều.
Sau buổi trà, Diệp Khải An đã giải thích mọi chuyện rõ ràng, giáo sư Trương đương nhiên không thể không tin lời học trò xuất sắc của mình. Dù ông có mê học thuật đến đâu, ông cũng còn gia đình, chuyện liều mạng này cứ bỏ qua thì hơn.
Hơn nữa, không chỉ có tính mạng của ông, mà còn của những đồng nghiệp lâu năm mà ông dự định sẽ cùng đưa sang nghiên cứu.
Mỗi người đều có gia đình, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì ông không gánh nổi hậu quả, chết rồi cũng không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người.
Giáo sư Trương nói: “Nơi này tôi cũng không nhất thiết phải đi.”
Tiếp theo lại là khoảng thời gian họp dài đằng đẵng. Lần này Diệp Tầm Tri không theo vào, đã tranh thủ được bữa trà thì giờ cô ở ngoài sảnh, tiếp tục thưởng thức những món ngon vừa lấy được.
Về phần ánh mắt đầy ai oán của anh ba, cô hoàn toàn bỏ qua.
【Anh ba làm sao mà ngọt ngào như bánh ngọt được. Đi đi anh, một đường tiến đến tương lai xán lạn của mình, em sẽ ngồi Lamborghini đồng hành cùng anh!】
...
Cuộc họp kết thúc, mọi người rời khỏi hội trường. Những người khác dù có lấy chút trái cây cũng lén lút giấu, chỉ riêng Diệp Tầm Tri và Diệp Khải An, cả hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.
Mọi người đến đây để nghe giảng, còn họ đến để “nhập hàng.”
Giáo sư Trương tụt lại phía sau, mặt đỏ bừng, sợ người khác nhận ra mình.
“Em tối nay đưa em gái về nhà hay đi đến Vạn Diệu Đường ngồi khám?” Giáo sư Trương ngồi ở ghế sau cùng Diệp Tầm Tri, hỏi. Diệp Khải An sẽ đưa ông về nhà trước.
Diệp Khải An nhìn qua gương chiếu hậu liếc Diệp Tầm Tri một cái:
“Việc này còn phải hỏi ý kiến em gái, em muốn đi Vạn Diệu Đường tối nay. Em đi cùng anh hay ở ký túc xá?”
Chưa kịp để Diệp Tầm Tri trả lời, giáo sư Trương đã hào hứng mời chào:
“Tiểu Tầm có muốn về nhà ông chơi không? Bà chắc chắn sẽ thích cháu lắm. Đừng đi cái gì Vạn Diệu Đường nữa, ông nói thật chỗ đó chán lắm, còn có một ông già cực kỳ cổ hủ.”
“Ông già cổ hủ?” Diệp Tầm Tri tò mò thò đầu ra: “Là ai vậy ạ?”
“Là một trong những người thầy khác của anh ba cháu,” giáo sư Trương chẳng ngại Diệp Khải An đang ngồi đó, thẳng thắn nói:
“Ông già đó cứ như tàn dư của thời phong kiến, hỏi gì cũng không thèm trả lời. Thật không hiểu nổi sao ông ấy cứ cứng đầu mà sống mãi đến giờ.”
Diệp Khải An phía trước mặt vẫn không biến sắc, hiển nhiên đã quen với chuyện này.
Anh hiện làm việc ở bệnh viện số một của thành phố, là một trong những bệnh viện lớn nhất cả nước, nổi bật với phương pháp kết hợp y học cổ truyền và y học hiện đại.
Mặc dù là hợp tác để cùng cứu chữa người bệnh, giữa hai bộ phận Đông và Tây y vẫn có sự cạnh tranh âm thầm, gặp mặt nhau là lại móc mỉa đôi câu.
Sự cạnh tranh này còn rõ rệt hơn ở những người lớn tuổi. Lẽ ra đã học Tây y thì sẽ không cần học thêm Đông y, nhưng Diệp Khải An lại là một “dị nhân.”
Sáng đi khám, chiều nghiên cứu, tối ngồi khám. Thiếu tiền còn phải dành thời gian đi bán bánh để kiếm thêm.
Diệp Tầm Tri từng nghĩ, không biết anh ba bận rộn như vậy sao chưa đột quỵ nhỉ? Thực sự là cao thủ quản lý thời gian.
Dù rất muốn đi “ăn chực” nhưng Diệp Tầm Tri thật sự tò mò về một người thầy khác của anh ba, nên đã khéo léo từ chối.
Nghe lý do của cô, giáo sư Trương cảm thán vẻ như đã ngộ ra nhiều điều:
“Đúng là trẻ con, thôi được rồi, nhưng nếu cháu bị mắng đến phát khóc thì gọi ông nhé, ông sẽ đến an ủi.”
“Thật sự đáng sợ vậy sao ạ?”
Giáo sư Trương hất cằm đầy ẩn ý: “Gặp ông ấy rồi sẽ hiểu, cực kỳ khó tính.”
...
Buổi tối sau khi ăn xong.
Diệp Tầm Tri cùng Diệp Khải An đến Vạn Diệu Đường ngồi khám, người mở cửa chào đón họ là một cụ ông mặt chữ điền, dù đã lớn tuổi nhưng tóc vẫn đen nhánh.
Ánh mắt của ông rơi vào Diệp Tầm Tri, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Diệp Tầm Tri giơ tay chào: “Cháu chào ông ạ.”
Tiền lão y chỉ gật đầu một cái: “Chào cháu.”
“Nếu dám ồn ào thì ông sẽ ném cháu ra ngoài.”
Diệp Tầm Tri: “…”
…………
“Giáo sư Bruce, ông sao vậy?”
“Không sao.” Giáo sư Bruce lấy lại tinh thần, đáp: “Vì chúng tôi là bên mời các vị đến nước M, đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ. Nếu để các vị tự lo thì thật thiếu phép tắc quá.”
Diệp Khải An không để lộ cảm xúc: “Không sao đâu, giáo sư Bruce, mọi người đều là người quen, không cần khách sáo vậy đâu.”
“Vả lại, máy bay nhà họ Diệp chúng tôi rất sang trọng, chắc chắn không làm các nhà nghiên cứu khác có trải nghiệm không tốt. Nếu quý quốc thật sự muốn chu toàn, mong rằng khi xin phê duyệt tuyến đường hàng không, hãy phê duyệt nhanh một chút.”
Nụ cười của giáo sư Bruce dường như sắp không giữ nổi, ông ta nhìn về phía giáo sư Trương đang im lặng, gượng cười:
“Giáo sư Trương, học trò của ông thật giàu có. Vậy ý ông thế nào?”
Dựa vào hiểu biết của ông về giáo sư Trương, vị giáo sư này luôn khiêm nhường, không chuộng hưởng thụ. Nhưng có một điều ông ta không nhận ra, đó là người Hoa Hạ rất có truyền thống bảo vệ người thân. Đến lúc quan trọng, dù thật hay giả cũng không bao giờ đứng về phe ngoài.
Giáo sư Trương mỉm cười: “Việc này thì, tôi nghĩ thỉnh thoảng hưởng thụ một chút cũng không tệ.”
Giáo sư Bruce lùi một bước: “Vậy là ông đồng ý đến nước M rồi?”
Giáo sư Trương: “Chuyện này còn tùy thời điểm xem có thuận lợi không đã.”
Giáo sư Bruce vẫn chưa bỏ cuộc: “Vậy thế nào mới là thời điểm thuận lợi?”
Giáo sư Trương nghiêm túc nói: “Thời điểm thuận lợi thì còn phải xem thời điểm, mà cụ thể thời điểm nào thì chưa thể nói ra ngay được.”
Giáo sư Bruce nghe đống ngôn từ lòng vòng này mà như đang làm bài nghe, đầu óc hoàn toàn không tiêu hóa nổi.
Giáo sư Trương nhân lúc đối phương còn chưa hiểu hết, lại nói thêm vài câu xã giao rồi kéo hai học trò rời đi ngay, chẳng để lại kết luận gì, khiến giáo sư Bruce tức giận đứng đó chửi: “Shit!”
Sau khi rời đi, giáo sư Trương đầu tiên ôn tồn nhờ Diệp Tầm Tri đi chỗ khác, sau đó nghiêm mặt hỏi Diệp Khải An:
“Vừa rồi em phát hiện ra gì sao?”
Diệp Khải An: “Thầy ơi, em có một nghi ngờ…”
Diệp Tầm Tri nhìn thấy hai thầy trò đang thầm thì ở góc xa, cười thỏa mãn.
【Vậy chắc được rồi nhỉ, chưa bao giờ em vui mừng vì anh ba là người mắc bệnh tuổi teen như hôm nay, may mà anh ấy chịu nghe lời em.】
Tiếng lòng tự đắc của Diệp Tầm Tri lớn đến mức truyền vào tai Diệp Khải An, khiến suy nghĩ kín kẽ của anh thoáng bị gián đoạn. Vì thầy, anh thật sự đã làm rất nhiều.
Sau buổi trà, Diệp Khải An đã giải thích mọi chuyện rõ ràng, giáo sư Trương đương nhiên không thể không tin lời học trò xuất sắc của mình. Dù ông có mê học thuật đến đâu, ông cũng còn gia đình, chuyện liều mạng này cứ bỏ qua thì hơn.
Hơn nữa, không chỉ có tính mạng của ông, mà còn của những đồng nghiệp lâu năm mà ông dự định sẽ cùng đưa sang nghiên cứu.
Mỗi người đều có gia đình, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì ông không gánh nổi hậu quả, chết rồi cũng không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người.
Giáo sư Trương nói: “Nơi này tôi cũng không nhất thiết phải đi.”
Tiếp theo lại là khoảng thời gian họp dài đằng đẵng. Lần này Diệp Tầm Tri không theo vào, đã tranh thủ được bữa trà thì giờ cô ở ngoài sảnh, tiếp tục thưởng thức những món ngon vừa lấy được.
Về phần ánh mắt đầy ai oán của anh ba, cô hoàn toàn bỏ qua.
【Anh ba làm sao mà ngọt ngào như bánh ngọt được. Đi đi anh, một đường tiến đến tương lai xán lạn của mình, em sẽ ngồi Lamborghini đồng hành cùng anh!】
...
Cuộc họp kết thúc, mọi người rời khỏi hội trường. Những người khác dù có lấy chút trái cây cũng lén lút giấu, chỉ riêng Diệp Tầm Tri và Diệp Khải An, cả hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.
Mọi người đến đây để nghe giảng, còn họ đến để “nhập hàng.”
Giáo sư Trương tụt lại phía sau, mặt đỏ bừng, sợ người khác nhận ra mình.
“Em tối nay đưa em gái về nhà hay đi đến Vạn Diệu Đường ngồi khám?” Giáo sư Trương ngồi ở ghế sau cùng Diệp Tầm Tri, hỏi. Diệp Khải An sẽ đưa ông về nhà trước.
Diệp Khải An nhìn qua gương chiếu hậu liếc Diệp Tầm Tri một cái:
“Việc này còn phải hỏi ý kiến em gái, em muốn đi Vạn Diệu Đường tối nay. Em đi cùng anh hay ở ký túc xá?”
Chưa kịp để Diệp Tầm Tri trả lời, giáo sư Trương đã hào hứng mời chào:
“Tiểu Tầm có muốn về nhà ông chơi không? Bà chắc chắn sẽ thích cháu lắm. Đừng đi cái gì Vạn Diệu Đường nữa, ông nói thật chỗ đó chán lắm, còn có một ông già cực kỳ cổ hủ.”
“Ông già cổ hủ?” Diệp Tầm Tri tò mò thò đầu ra: “Là ai vậy ạ?”
“Là một trong những người thầy khác của anh ba cháu,” giáo sư Trương chẳng ngại Diệp Khải An đang ngồi đó, thẳng thắn nói:
“Ông già đó cứ như tàn dư của thời phong kiến, hỏi gì cũng không thèm trả lời. Thật không hiểu nổi sao ông ấy cứ cứng đầu mà sống mãi đến giờ.”
Diệp Khải An phía trước mặt vẫn không biến sắc, hiển nhiên đã quen với chuyện này.
Anh hiện làm việc ở bệnh viện số một của thành phố, là một trong những bệnh viện lớn nhất cả nước, nổi bật với phương pháp kết hợp y học cổ truyền và y học hiện đại.
Mặc dù là hợp tác để cùng cứu chữa người bệnh, giữa hai bộ phận Đông và Tây y vẫn có sự cạnh tranh âm thầm, gặp mặt nhau là lại móc mỉa đôi câu.
Sự cạnh tranh này còn rõ rệt hơn ở những người lớn tuổi. Lẽ ra đã học Tây y thì sẽ không cần học thêm Đông y, nhưng Diệp Khải An lại là một “dị nhân.”
Sáng đi khám, chiều nghiên cứu, tối ngồi khám. Thiếu tiền còn phải dành thời gian đi bán bánh để kiếm thêm.
Diệp Tầm Tri từng nghĩ, không biết anh ba bận rộn như vậy sao chưa đột quỵ nhỉ? Thực sự là cao thủ quản lý thời gian.
Dù rất muốn đi “ăn chực” nhưng Diệp Tầm Tri thật sự tò mò về một người thầy khác của anh ba, nên đã khéo léo từ chối.
Nghe lý do của cô, giáo sư Trương cảm thán vẻ như đã ngộ ra nhiều điều:
“Đúng là trẻ con, thôi được rồi, nhưng nếu cháu bị mắng đến phát khóc thì gọi ông nhé, ông sẽ đến an ủi.”
“Thật sự đáng sợ vậy sao ạ?”
Giáo sư Trương hất cằm đầy ẩn ý: “Gặp ông ấy rồi sẽ hiểu, cực kỳ khó tính.”
...
Buổi tối sau khi ăn xong.
Diệp Tầm Tri cùng Diệp Khải An đến Vạn Diệu Đường ngồi khám, người mở cửa chào đón họ là một cụ ông mặt chữ điền, dù đã lớn tuổi nhưng tóc vẫn đen nhánh.
Ánh mắt của ông rơi vào Diệp Tầm Tri, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Diệp Tầm Tri giơ tay chào: “Cháu chào ông ạ.”
Tiền lão y chỉ gật đầu một cái: “Chào cháu.”
“Nếu dám ồn ào thì ông sẽ ném cháu ra ngoài.”
Diệp Tầm Tri: “…”
…………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.