Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 11: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
“Dừng xe, dừng xe!” Kiều Anh Đào bước xuống xe rồi tiến đến chỗ sạp trà sữa. Mặc cho bản thân đang mang đôi giày cao gót 8cm, cô chạy đến đó: “Việt Ngôn Quy!”
Kiều Anh Đào cảm thấy bản thân rất nhập tâm vào vai diễn.
Mũi cô cay cay, nước mắt đong đầy trên mi.
Trong lúc cô chạy, chiếc váy dài của cô bay phấp phới trong gió, giống như một chú bướm trắng đang bay. Khi Kiều Anh Đào nhìn thấy chiếc khăn tay trong tay của cô gái sắp chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Việt Ngôn Quy, cô vội chạy nhanh đến trước mặt hai người, vừa thở dốc vừa nói: “Việt... anh Ngôn Quy!”
Cô vừa la lên thì khăn tay đã rơi xuống đất.
Hai con người đang tình tứ cùng nhau quay đầu sang nhìn cô.
Trong mắt của cô gái tóc dài lóe lên một sự kinh sợ và ngạc nhiên, quên cả việc nhặt khăn tay lên.
Có điều chỉ sau tích tắc, khuôn mặt thanh tú đáng yêu của cô đã trở về dáng vẻ tiêu chuẩn của “nụ cười công nghiệp”: “Chị gì ơi, chị muốn mua trà sữa ạ?”
“Anh Ngôn Quy, sao anh lại ở đây vậy? Anh có biết là em đang đợi anh trở về không? Anh có biết là bác trai và bác gái lo cho anh thế nào không?” Kiều Anh Đào không thèm nhìn cô ta, đôi mắt đầy nước mắt của cô chỉ có hình ảnh của Việt Ngôn Quy. Nhìn thấy trên đầu anh có quấn một băng vải trắng, cô vội vàng đưa tay lên chạm vào: “Anh đen rồi, gầy đi rồi, còn đầu của anh nữa, nó bị gì vậy?”
Việt Ngôn Quy lùi về sau một cách cảnh giác.
Anh khó hiểu hỏi: “Cô gái này, cô nhận nhầm người rồi.”
Tuy đã chuẩn bị trước nhưng khi Kiều Anh Đào nghe Việt Ngôn Quy gọi mình là “cô gái này” một cách lạnh lùng như vậy, ánh mắt anh cũng không có sự thân thuộc nào cho cô, quả thật là đã hoàn toàn quên mất cô là ai! Tên họ Việt gian manh xảo trá kia, anh được lắm!
“Em không thể nào nhận nhầm được đâu!” Kiều Anh Đào lùi về sau hai bước, không thể tin được mà lắc đầu: “Em là Anh Đào, Kiều Anh Đào! Anh Ngôn Quy, anh không biết em thật sao?” Ừm, cô gọi “anh Quy Ngôn” nhiều đến mức quen miệng rồi, không còn thấy ghê tởm nữa.
Quyển tiểu thuyết tổng tài trong mơ có nữ chính với hình tượng là một chú thỏ trắng ngây thơ, ngọt ngào và nam chính với hình tượng lạnh lùng, xảo trá và nham hiểm.
Thật sự không ngờ đấy. Tên Việt Ngôn Quy này mắt to mày rặm này vậy mà lại thích một con thỏ trắng ghê tởm thế này...
Không hổ là con trai của mẹ Việt, hai mẹ con đều thích cùng một mẫu người. Nhờ vào việc hôm qua gặp mẹ Việt, Kiều Anh Đào cảm thấy hình như cô đã nắm bắt được điều gì đó. Nếu cô đã có thể dùng khả năng diễn xuất tài ba của mình để lừa mẹ Việt thì tại sao lại không thể dùng nó để lừa con trai bà chứ?
Kiều Anh Đào cảm thấy bản thân rất nhập tâm vào vai diễn.
Mũi cô cay cay, nước mắt đong đầy trên mi.
Trong lúc cô chạy, chiếc váy dài của cô bay phấp phới trong gió, giống như một chú bướm trắng đang bay. Khi Kiều Anh Đào nhìn thấy chiếc khăn tay trong tay của cô gái sắp chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Việt Ngôn Quy, cô vội chạy nhanh đến trước mặt hai người, vừa thở dốc vừa nói: “Việt... anh Ngôn Quy!”
Cô vừa la lên thì khăn tay đã rơi xuống đất.
Hai con người đang tình tứ cùng nhau quay đầu sang nhìn cô.
Trong mắt của cô gái tóc dài lóe lên một sự kinh sợ và ngạc nhiên, quên cả việc nhặt khăn tay lên.
Có điều chỉ sau tích tắc, khuôn mặt thanh tú đáng yêu của cô đã trở về dáng vẻ tiêu chuẩn của “nụ cười công nghiệp”: “Chị gì ơi, chị muốn mua trà sữa ạ?”
“Anh Ngôn Quy, sao anh lại ở đây vậy? Anh có biết là em đang đợi anh trở về không? Anh có biết là bác trai và bác gái lo cho anh thế nào không?” Kiều Anh Đào không thèm nhìn cô ta, đôi mắt đầy nước mắt của cô chỉ có hình ảnh của Việt Ngôn Quy. Nhìn thấy trên đầu anh có quấn một băng vải trắng, cô vội vàng đưa tay lên chạm vào: “Anh đen rồi, gầy đi rồi, còn đầu của anh nữa, nó bị gì vậy?”
Việt Ngôn Quy lùi về sau một cách cảnh giác.
Anh khó hiểu hỏi: “Cô gái này, cô nhận nhầm người rồi.”
Tuy đã chuẩn bị trước nhưng khi Kiều Anh Đào nghe Việt Ngôn Quy gọi mình là “cô gái này” một cách lạnh lùng như vậy, ánh mắt anh cũng không có sự thân thuộc nào cho cô, quả thật là đã hoàn toàn quên mất cô là ai! Tên họ Việt gian manh xảo trá kia, anh được lắm!
“Em không thể nào nhận nhầm được đâu!” Kiều Anh Đào lùi về sau hai bước, không thể tin được mà lắc đầu: “Em là Anh Đào, Kiều Anh Đào! Anh Ngôn Quy, anh không biết em thật sao?” Ừm, cô gọi “anh Quy Ngôn” nhiều đến mức quen miệng rồi, không còn thấy ghê tởm nữa.
Quyển tiểu thuyết tổng tài trong mơ có nữ chính với hình tượng là một chú thỏ trắng ngây thơ, ngọt ngào và nam chính với hình tượng lạnh lùng, xảo trá và nham hiểm.
Thật sự không ngờ đấy. Tên Việt Ngôn Quy này mắt to mày rặm này vậy mà lại thích một con thỏ trắng ghê tởm thế này...
Không hổ là con trai của mẹ Việt, hai mẹ con đều thích cùng một mẫu người. Nhờ vào việc hôm qua gặp mẹ Việt, Kiều Anh Đào cảm thấy hình như cô đã nắm bắt được điều gì đó. Nếu cô đã có thể dùng khả năng diễn xuất tài ba của mình để lừa mẹ Việt thì tại sao lại không thể dùng nó để lừa con trai bà chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.