Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 12: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Hình tượng của cô là nữ phụ độc ác, nếu cô không độc ác thì đâu có đúng hình tượng phải không?
Không thể làm gì gây hại cho nữ chính Lâm Lai Hề, thế chẳng lẽ cô không thể làm gì hại Việt Ngôn Quy sao? Lão Việt thích mẫu hình thỏ trắng ngây thơ mà đúng không? Vậy thì đại tiểu thư đỏng đảnh cô đây sẽ diễn vai thỏ trắng ngây thơ. Hai tính cách này cũng đâu khác gì mấy, cô là diễn viên chuyên nghiệp đấy nhé!
Việt Ngôn Quy và Lâm Lai Hề đứng nhìn cô gái xinh đẹp đang khóc hết nước mắt kia. Đôi mày cô cau lại, mắt thì đỏ hoe. Đôi mắt anh đào được phủ một lớp nước dày óng ánh, nó như những hạt ngọc đang chực chờ rơi xuống.
Rõ ràng là một cô gái có sắc đẹp hơn người nhưng ánh mắt cô lại có một nỗi buồn không thể che giấu.
Cơ thể cô quá gầy. Một cơn gió thổi qua khiến chiếc váy cô đang mặc bám sát vào chiếc eo thon gọn của cô, khiến cô càng trông có vẻ xanh xao và yếu đuối hơn, như thể gió có thể thổi bay cô đi mất.
Giống như một đóa hoa màu trắng đang nở rộ, nó khiến người ta phải ngạc nhiên với vẻ đẹp rực rỡ của mình khi nở rộ nhưng lại phải chịu cảnh gió sương, tuyết rơi, mưa đổ. Cành hoa cong xuống, đài hoa yếu ớt, cứ như muốn rơi rụng xuống vì tuổi đã già, một vẻ đẹp làm kinh động lòng người nhưng cũng rất yếu ớt...
Việt Ngôn Quy vừa định mở lời: “Tôi...”
Lâm Lai Hề đã kịp thời đứng lên trước cản lại, trong lòng đánh hồi chuông cảnh giác.
Cô ta khoác lấy cánh tay của Việt Ngôn Quy một cách âu yếm, mỉm cười ngọt ngào nói: “Chị gì ơi, đây là bạn trai của tôi. Anh ấy tên là Châu Tiểu Ngư chứ không phải Ngôn Quy gì đó đâu. Chị nhận nhầm người rồi!”
Kiều Anh Đào âm thầm đánh giá cô nữ chính trong truyền thuyết này.
Cô ta chỉ được vẻ thanh tú thôi, vẻ đẹp thuộc dạng nhẹ nhàng, trong trẻo ấy. Cô ta không có ngực, cũng không có mông, cả người toát lên vẻ thuần khiết như hoa sen, vô cùng ngây thơ đáng yêu. Việt Ngôn Quy, mắt nhìn của anh cũng chỉ được thế này thôi à, anh thích kiểu con gái như thỏ trắng này sao?
Con thỏ trắng này nhìn cũng đâu có trắng lắm, vậy mà lại dám tuyên bố chủ quyền trước mặt đại tiểu thư cô, còn làm ra vẻ chính thất nữa chứ?
Kiều Anh Đào bĩu môi rồi bắt đầu màn biểu diễn cảnh khóc rung động lòng người của mình: “Anh là bạn trai của cô ấy, vậy còn em, vị hôn thê của anh thì sao? Anh Ngôn Quy, anh mất tích lâu như vậy là vì ở với cô ta sao? Anh Ngôn Quy, anh không yêu em nữa, không cần em nữa đúng không? Đồ bội bạc.”
Không thể làm gì gây hại cho nữ chính Lâm Lai Hề, thế chẳng lẽ cô không thể làm gì hại Việt Ngôn Quy sao? Lão Việt thích mẫu hình thỏ trắng ngây thơ mà đúng không? Vậy thì đại tiểu thư đỏng đảnh cô đây sẽ diễn vai thỏ trắng ngây thơ. Hai tính cách này cũng đâu khác gì mấy, cô là diễn viên chuyên nghiệp đấy nhé!
Việt Ngôn Quy và Lâm Lai Hề đứng nhìn cô gái xinh đẹp đang khóc hết nước mắt kia. Đôi mày cô cau lại, mắt thì đỏ hoe. Đôi mắt anh đào được phủ một lớp nước dày óng ánh, nó như những hạt ngọc đang chực chờ rơi xuống.
Rõ ràng là một cô gái có sắc đẹp hơn người nhưng ánh mắt cô lại có một nỗi buồn không thể che giấu.
Cơ thể cô quá gầy. Một cơn gió thổi qua khiến chiếc váy cô đang mặc bám sát vào chiếc eo thon gọn của cô, khiến cô càng trông có vẻ xanh xao và yếu đuối hơn, như thể gió có thể thổi bay cô đi mất.
Giống như một đóa hoa màu trắng đang nở rộ, nó khiến người ta phải ngạc nhiên với vẻ đẹp rực rỡ của mình khi nở rộ nhưng lại phải chịu cảnh gió sương, tuyết rơi, mưa đổ. Cành hoa cong xuống, đài hoa yếu ớt, cứ như muốn rơi rụng xuống vì tuổi đã già, một vẻ đẹp làm kinh động lòng người nhưng cũng rất yếu ớt...
Việt Ngôn Quy vừa định mở lời: “Tôi...”
Lâm Lai Hề đã kịp thời đứng lên trước cản lại, trong lòng đánh hồi chuông cảnh giác.
Cô ta khoác lấy cánh tay của Việt Ngôn Quy một cách âu yếm, mỉm cười ngọt ngào nói: “Chị gì ơi, đây là bạn trai của tôi. Anh ấy tên là Châu Tiểu Ngư chứ không phải Ngôn Quy gì đó đâu. Chị nhận nhầm người rồi!”
Kiều Anh Đào âm thầm đánh giá cô nữ chính trong truyền thuyết này.
Cô ta chỉ được vẻ thanh tú thôi, vẻ đẹp thuộc dạng nhẹ nhàng, trong trẻo ấy. Cô ta không có ngực, cũng không có mông, cả người toát lên vẻ thuần khiết như hoa sen, vô cùng ngây thơ đáng yêu. Việt Ngôn Quy, mắt nhìn của anh cũng chỉ được thế này thôi à, anh thích kiểu con gái như thỏ trắng này sao?
Con thỏ trắng này nhìn cũng đâu có trắng lắm, vậy mà lại dám tuyên bố chủ quyền trước mặt đại tiểu thư cô, còn làm ra vẻ chính thất nữa chứ?
Kiều Anh Đào bĩu môi rồi bắt đầu màn biểu diễn cảnh khóc rung động lòng người của mình: “Anh là bạn trai của cô ấy, vậy còn em, vị hôn thê của anh thì sao? Anh Ngôn Quy, anh mất tích lâu như vậy là vì ở với cô ta sao? Anh Ngôn Quy, anh không yêu em nữa, không cần em nữa đúng không? Đồ bội bạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.