Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 17: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Đến khi cô tỉnh lại thì cô nghe thấy giọng nói dịu dàng, đầy sự quan tâm của nữ chính đầu tiên, giọng nói nhỏ nhẹ như gió xuân: “Anh Tiểu Ngư, cô Anh Đào cứ kéo lấy anh, cánh tay anh có bị tê không? Có cần em xoa bóp giúp anh không? Vết thương trên mặt anh hình như trở nặng rồi, em thoa thuốc cho anh nhé, anh có đau không?”
Cô ta bất ngờ nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng quay sang giải thích với Việt Ngôn Thăng: “Anh Việt, tôi không có ý nói anh đánh mạnh đâu. Anh ở cạnh chăm sóc cô Anh Đào thế này có nghĩa là anh rất quan tâm đến cô ấy. Lúc nãy anh giúp cô Anh Đào trút giận, quan tâm quá nên không để ý những chuyện khác, chúng tôi không trách anh đâu. Đúng không, anh Tiểu Ngư?”
Câu này là muốn ám chỉ cho Việt Ngôn Quy biết mối quan hệ giữa vị hôn thê là cô và Việt Ngôn Thăng là không tầm thường. Nữ chính ngây thơ này khá có năng lực đấy!
Hàng mi dài của Kiều Anh Đào khẽ run, cô mở mắt ra và ngồi bật dậy: “Anh Ngôn Quy!”
Lâm Lai Hề đang cúi đầu thoa thuốc một cách cẩn thận cho khuôn mặt của Việt Ngôn Quy, bỗng cô ta bị hành động của Kiều Anh Đào làm cho sợ đến mức tay run lên, chạm vào vết thương trên mặt của Việt Ngôn Quy: “Anh Tiểu Ngư, em xin lỗi...” Cô ta ngẩng đầu lên thì nhì thấy anh Tiểu Ngư của cô ta đang mải ngắm nhìn Kiều Anh Đào vừa tỉnh lại, trong mắt là sự quan tâm khôn xiết, thậm chí còn không cảm nhận được vết thương trên mặt đang đau.
“Cô Anh Đào, cô tỉnh rồi à?” Lâm Lai Hề tuy nghi ngờ trong lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Bác sĩ nói là do cô ăn uống không điều độ, lại còn không chịu nghỉ ngơi nên mới ngất nơi. Cô phải chú ý sức khỏe chứ, nếu không anh Việt sẽ lo lắm đấy!”
Kiều Anh Đào: “...”
Đây là thỏ trắng hay là sen trắng vậy? Sao lúc nào cũng thích mách lẻo vậy?
*Sen trắng: từ lóng chỉ những người vẻ ngoài hiền lành nhưng thực chất lại rất nham hiểm, độc ác.
“Chắc là cô Anh Đào đói rồi nhỉ. Tôi có nấu cháo trong bếp, cô tỉnh lại là ăn được ngay. Anh Tiểu Ngư, anh giúp em xuống lầu mang cháo lên đây được không?” Lâm Lai Hề dịu dàng mỉm cười, khéo léo nhắc nhở: “Cô Anh Đào, cô đã tỉnh rồi thì cũng nên buông tay anh Tiểu Ngư ra rồi đấy.”
Kiều Anh Đào: “...”
Nữ chính này cao tay thật, một người thẳng tính như cô nên trả lời thế nào đây?
Việt Ngôn Quy cúi đầu.
Cô ta bất ngờ nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng quay sang giải thích với Việt Ngôn Thăng: “Anh Việt, tôi không có ý nói anh đánh mạnh đâu. Anh ở cạnh chăm sóc cô Anh Đào thế này có nghĩa là anh rất quan tâm đến cô ấy. Lúc nãy anh giúp cô Anh Đào trút giận, quan tâm quá nên không để ý những chuyện khác, chúng tôi không trách anh đâu. Đúng không, anh Tiểu Ngư?”
Câu này là muốn ám chỉ cho Việt Ngôn Quy biết mối quan hệ giữa vị hôn thê là cô và Việt Ngôn Thăng là không tầm thường. Nữ chính ngây thơ này khá có năng lực đấy!
Hàng mi dài của Kiều Anh Đào khẽ run, cô mở mắt ra và ngồi bật dậy: “Anh Ngôn Quy!”
Lâm Lai Hề đang cúi đầu thoa thuốc một cách cẩn thận cho khuôn mặt của Việt Ngôn Quy, bỗng cô ta bị hành động của Kiều Anh Đào làm cho sợ đến mức tay run lên, chạm vào vết thương trên mặt của Việt Ngôn Quy: “Anh Tiểu Ngư, em xin lỗi...” Cô ta ngẩng đầu lên thì nhì thấy anh Tiểu Ngư của cô ta đang mải ngắm nhìn Kiều Anh Đào vừa tỉnh lại, trong mắt là sự quan tâm khôn xiết, thậm chí còn không cảm nhận được vết thương trên mặt đang đau.
“Cô Anh Đào, cô tỉnh rồi à?” Lâm Lai Hề tuy nghi ngờ trong lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Bác sĩ nói là do cô ăn uống không điều độ, lại còn không chịu nghỉ ngơi nên mới ngất nơi. Cô phải chú ý sức khỏe chứ, nếu không anh Việt sẽ lo lắm đấy!”
Kiều Anh Đào: “...”
Đây là thỏ trắng hay là sen trắng vậy? Sao lúc nào cũng thích mách lẻo vậy?
*Sen trắng: từ lóng chỉ những người vẻ ngoài hiền lành nhưng thực chất lại rất nham hiểm, độc ác.
“Chắc là cô Anh Đào đói rồi nhỉ. Tôi có nấu cháo trong bếp, cô tỉnh lại là ăn được ngay. Anh Tiểu Ngư, anh giúp em xuống lầu mang cháo lên đây được không?” Lâm Lai Hề dịu dàng mỉm cười, khéo léo nhắc nhở: “Cô Anh Đào, cô đã tỉnh rồi thì cũng nên buông tay anh Tiểu Ngư ra rồi đấy.”
Kiều Anh Đào: “...”
Nữ chính này cao tay thật, một người thẳng tính như cô nên trả lời thế nào đây?
Việt Ngôn Quy cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.