Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 18: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Bàn tay đang nắm lấy tay anh không buông là bàn tay mềm mại và trắng trẻo được chăm sóc kỹ lưỡng.
Ngón tay thon dài, đầu ngón tay có màu hồng phớt xinh đẹp. Ngón giữa còn đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Bàn tay ấy vậy mà lại bị dính phải bụi bặm từ tay anh, khiến nó có vài vệt đen nhìn rất không đẹp mắt.
Việt Ngôn Quy tỉnh táo lại thì liền nghĩ cách rút tay mình ra: “Được, để anh đi ngay.”
“Em không buông.” Nhận ra Việt Ngôn Quy muốn buông tay, Kiều Anh Đào càng nắm chặt hơn: “Em sợ em buông tay ra thì anh lại biến mất. Còn cô, cô là ai? Tại sao lại gọi anh Ngôn Quy của tôi là Tiểu Ngư? Hai người có quan hệ thế nào?”
Cô nhìn Lâm Lai Hề từ trên xuống dưới một cách cảnh giác.
Lâm Lai Hề cười nhạt: “Nhất thời nói không rõ được đâu. Cô Anh Đào, tôi đi lấy cháo cho cô. Dù có chuyện gì thì cô cũng phải ăn no trước đã.”
“Anh Đào, chị buông tay ra đã.” Việt Ngôn Thăng ngồi bên cạnh thử khuyên cô: “Anh ấy không biết chúng ta. Anh ấy là Châu Tiểu Ngư, là bạn trai mà Tiểu Hề đưa về đảo này, anh ấy không phải anh cả...”
Kiều Anh Đào lắc đầu: “Không phải, đây đúng là anh ấy mà!”
Cô cắn đôi môi đỏ như hoa hồng của mình, nhìn sang dải băng quấn trên đầu của Việt Ngôn Quy: “Anh Ngôn Quy nhất định là do đầu bị thương nên mới mất trí nhớ, nên mới quên mất chúng ta...”
“Tôi, tôi đúng là đã mất trí nhớ.” Việt Ngôn Quy khựng lại vào giây rồi mới từ từ mở lời: “Tiều Hề nói nửa tháng trước, khi cô ấy đưa tôi về đảo thì tôi bất cẩn ngã xuống thuyền khiến đầu bị thương nên mới quên hết những chuyện trước đây. Nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi không phải người mà mọi người đang tìm đâu.”
“Nửa tháng trước. Ngôn Thăng, em nghe rồi đúng không?” Vẻ mặt của Kiều Anh Đào vui vẻ hẳn lên, cô nắm tay Việt Ngôn Quy đung đưa qua lại: “Anh Ngôn Quy cũng mất tích vào nửa tháng trước, thời gian vừa khớp với nhau luôn đấy.”
“Nhưng anh cả mất tích ở thành phố, ở xa nơi này lắm...” Việt Ngôn Thăng vẫn định nói thêm gì đó thì Lâm Lai Hề và cô của cô ta đẩy cửa bước vào.
Người cô đang bưng mâm lên tiếng trước: “Đây là cháo hải sản của cô gái xinh đẹp này nhé, nó được hầm trong nồi đất nãy giờ đấy!”
“Cũng may là anh Việt biết khẩu vị của cô nếu không chúng tôi cũng không biết nấu thế nào.” Lâm Lai Hề nói thêm. Cô dùng giọng điệu trên chọc nói: “Cô Anh Đào, cô có thể buông tay bạn trai của tôi ra được không? Cô xinh đẹp thế này nên tôi sợ nếu cô cứ nắm mãi như vậy anh ấy sẽ thay lòng mà không thích tôi nữa đấy!”
Ngón tay thon dài, đầu ngón tay có màu hồng phớt xinh đẹp. Ngón giữa còn đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Bàn tay ấy vậy mà lại bị dính phải bụi bặm từ tay anh, khiến nó có vài vệt đen nhìn rất không đẹp mắt.
Việt Ngôn Quy tỉnh táo lại thì liền nghĩ cách rút tay mình ra: “Được, để anh đi ngay.”
“Em không buông.” Nhận ra Việt Ngôn Quy muốn buông tay, Kiều Anh Đào càng nắm chặt hơn: “Em sợ em buông tay ra thì anh lại biến mất. Còn cô, cô là ai? Tại sao lại gọi anh Ngôn Quy của tôi là Tiểu Ngư? Hai người có quan hệ thế nào?”
Cô nhìn Lâm Lai Hề từ trên xuống dưới một cách cảnh giác.
Lâm Lai Hề cười nhạt: “Nhất thời nói không rõ được đâu. Cô Anh Đào, tôi đi lấy cháo cho cô. Dù có chuyện gì thì cô cũng phải ăn no trước đã.”
“Anh Đào, chị buông tay ra đã.” Việt Ngôn Thăng ngồi bên cạnh thử khuyên cô: “Anh ấy không biết chúng ta. Anh ấy là Châu Tiểu Ngư, là bạn trai mà Tiểu Hề đưa về đảo này, anh ấy không phải anh cả...”
Kiều Anh Đào lắc đầu: “Không phải, đây đúng là anh ấy mà!”
Cô cắn đôi môi đỏ như hoa hồng của mình, nhìn sang dải băng quấn trên đầu của Việt Ngôn Quy: “Anh Ngôn Quy nhất định là do đầu bị thương nên mới mất trí nhớ, nên mới quên mất chúng ta...”
“Tôi, tôi đúng là đã mất trí nhớ.” Việt Ngôn Quy khựng lại vào giây rồi mới từ từ mở lời: “Tiều Hề nói nửa tháng trước, khi cô ấy đưa tôi về đảo thì tôi bất cẩn ngã xuống thuyền khiến đầu bị thương nên mới quên hết những chuyện trước đây. Nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi không phải người mà mọi người đang tìm đâu.”
“Nửa tháng trước. Ngôn Thăng, em nghe rồi đúng không?” Vẻ mặt của Kiều Anh Đào vui vẻ hẳn lên, cô nắm tay Việt Ngôn Quy đung đưa qua lại: “Anh Ngôn Quy cũng mất tích vào nửa tháng trước, thời gian vừa khớp với nhau luôn đấy.”
“Nhưng anh cả mất tích ở thành phố, ở xa nơi này lắm...” Việt Ngôn Thăng vẫn định nói thêm gì đó thì Lâm Lai Hề và cô của cô ta đẩy cửa bước vào.
Người cô đang bưng mâm lên tiếng trước: “Đây là cháo hải sản của cô gái xinh đẹp này nhé, nó được hầm trong nồi đất nãy giờ đấy!”
“Cũng may là anh Việt biết khẩu vị của cô nếu không chúng tôi cũng không biết nấu thế nào.” Lâm Lai Hề nói thêm. Cô dùng giọng điệu trên chọc nói: “Cô Anh Đào, cô có thể buông tay bạn trai của tôi ra được không? Cô xinh đẹp thế này nên tôi sợ nếu cô cứ nắm mãi như vậy anh ấy sẽ thay lòng mà không thích tôi nữa đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.