Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 29: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Cùng lúc đó, một tiếng “rầm” lớn vang lên. Cửa sổ của căn phòng rách nát này không chịu nổi sức gió, bị nó thổi mở ra, những hạt mưa lớn thi nhau rơi lách tách vào bên trong.
Một tia chớp sáng lên, tiếng sấm vang rền. Anh bỗng cảm thấy trong đầu mình hình như cũng có một tia sét đánh xuống, khiến đầu óc nổ tung...
Việt Ngôn Quy nghiêng đầu, cúi xuống nhặt chiếc váy đang rơi trên đất của Kiều Anh Đào lên thật nhanh. Anh lóng ngóng không biết nên mặc thế nào nên chỉ đành dùng nó che trước cơ thể trần truồng của Kiều Anh Đào: “Cô Kiều, cô mặc quần áo vào trước đã!”
“Cốc, cốc! Cốc, cốc!” Bất ngờ, bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.
Đó là giọng nói ngọt ngào của Lâm Lai Hề, nói vọng vào như có như không: “Anh Tiểu Ngư? Anh nghe thấy không? Em là Lai Hề, em đến nhờ anh dạy kèm tiếng Anh, em có thể vào không?”
Dạy kèm? Tối thế này mà còn dạy kèm? Một trai một gái ở chung một phòng? Cô nữ chính đáng chết này, lúc này đến phá hỏng chuyện của cô. Chẳng lẽ đêm nay cô không ngủ được với Việt Ngôn Quy rồi sao?
“Dạy kèm? Tối nào anh cũng dạy kèm cho cô Lâm à?” Kiều Anh Đào nhíu mày, nhìn Việt Ngôn Quy với vẻ không vui.
Việt Ngôn Quy làm gì còn quan tâm đến những thứ khác, anh cầm chiếc váy lên giục Kiều Anh Đào mặc vào: “Có người đến rồi. Cô mặc váy vào đàng hoàng đi đã!”
Kiều Anh Đào lắc đầu một cách cố chấp, giọng điều có chút tức giận: “Không mặc.”
Lâm Lai Hề cũng là con gái, cô ta thấy thì thấy thôi! Dù gì cô cũng có ba vòng rõ ràng, nơi nào nên mập thì mập, nên ốm thì ốm. Thế nào thì cô cũng không phải là người bị bẽ mặt!
Ở bên ngoài, Lâm Lai Hề lại gõ cửa: “Anh Tiểu Ngư? Anh có ở đó không? Sao không nói gì vậy? Em vào nhé!”
Việt Ngôn Quy thấy Lâm Lai Hề sắp mở cửa bước vào thì thở dài một hơi.
Anh chỉ đành đậy chiếc váy lên người Kiều Anh Đào, ôm ngang người cô lên, vội vàng đưa cô đến chiếc tủ quần áo lớn rồi mở cửa, cho cô vào trong đó.
“Suỵt, im lặng và mặc đồ vào!”
“Em không ở một mình, em sợ tối lắm! Anh Ngôn Quy, anh vào với em đi!”
Kiều Anh Đào vừa nói vừa nắm lấy vạt áo trước của Việt Ngôn Quy, tay còn lại vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, dùng sức kéo mạnh anh vào trong tủ quần áo.
“Ơ, cửa sổ bị gió thổi tung ra rồi!”
Lâm Lai Hề mở cửa phòng, cô phát hiện bên trong không có ai.
Một tia chớp sáng lên, tiếng sấm vang rền. Anh bỗng cảm thấy trong đầu mình hình như cũng có một tia sét đánh xuống, khiến đầu óc nổ tung...
Việt Ngôn Quy nghiêng đầu, cúi xuống nhặt chiếc váy đang rơi trên đất của Kiều Anh Đào lên thật nhanh. Anh lóng ngóng không biết nên mặc thế nào nên chỉ đành dùng nó che trước cơ thể trần truồng của Kiều Anh Đào: “Cô Kiều, cô mặc quần áo vào trước đã!”
“Cốc, cốc! Cốc, cốc!” Bất ngờ, bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.
Đó là giọng nói ngọt ngào của Lâm Lai Hề, nói vọng vào như có như không: “Anh Tiểu Ngư? Anh nghe thấy không? Em là Lai Hề, em đến nhờ anh dạy kèm tiếng Anh, em có thể vào không?”
Dạy kèm? Tối thế này mà còn dạy kèm? Một trai một gái ở chung một phòng? Cô nữ chính đáng chết này, lúc này đến phá hỏng chuyện của cô. Chẳng lẽ đêm nay cô không ngủ được với Việt Ngôn Quy rồi sao?
“Dạy kèm? Tối nào anh cũng dạy kèm cho cô Lâm à?” Kiều Anh Đào nhíu mày, nhìn Việt Ngôn Quy với vẻ không vui.
Việt Ngôn Quy làm gì còn quan tâm đến những thứ khác, anh cầm chiếc váy lên giục Kiều Anh Đào mặc vào: “Có người đến rồi. Cô mặc váy vào đàng hoàng đi đã!”
Kiều Anh Đào lắc đầu một cách cố chấp, giọng điều có chút tức giận: “Không mặc.”
Lâm Lai Hề cũng là con gái, cô ta thấy thì thấy thôi! Dù gì cô cũng có ba vòng rõ ràng, nơi nào nên mập thì mập, nên ốm thì ốm. Thế nào thì cô cũng không phải là người bị bẽ mặt!
Ở bên ngoài, Lâm Lai Hề lại gõ cửa: “Anh Tiểu Ngư? Anh có ở đó không? Sao không nói gì vậy? Em vào nhé!”
Việt Ngôn Quy thấy Lâm Lai Hề sắp mở cửa bước vào thì thở dài một hơi.
Anh chỉ đành đậy chiếc váy lên người Kiều Anh Đào, ôm ngang người cô lên, vội vàng đưa cô đến chiếc tủ quần áo lớn rồi mở cửa, cho cô vào trong đó.
“Suỵt, im lặng và mặc đồ vào!”
“Em không ở một mình, em sợ tối lắm! Anh Ngôn Quy, anh vào với em đi!”
Kiều Anh Đào vừa nói vừa nắm lấy vạt áo trước của Việt Ngôn Quy, tay còn lại vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, dùng sức kéo mạnh anh vào trong tủ quần áo.
“Ơ, cửa sổ bị gió thổi tung ra rồi!”
Lâm Lai Hề mở cửa phòng, cô phát hiện bên trong không có ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.