Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 30: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Chỉ có gió lớn và nước mưa đang rơi vào từ cửa sổ.
Cô bước nhanh đến trước cửa sổ, giúp đóng chiếc cửa sổ đầy mưa gió này lại mà không để ý rằng ngay lúc cô vừa đẩy cửa bước vào, cánh cửa cua chiếc tủ không mấy bắt mắt ở góc phòng cũng vừa đóng lại.
Chiếc tủ này vốn cũng không lớn, gắng lắm cũng chỉ nhét vừa một người rưỡi. Ngay lúc này, Kiều Anh Đào nắm lấy Việt Ngôn Quy, dùng hết sức nhét bản thân vào khiến không gian trong tủ trở nên vô cùng chật chội. Kiều Anh Đào có ý xấu nên có thể đứng sát vào Việt Ngôn Quy bao nhiêu thì sát bấy nhiêu.
Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đạt ở vùng bụng của anh, cảm nhận được những múi cơ săn chắc bên dưới lòng bàn tay. Trong hơi thở, ngoài mùi gỗ mục nát lâu năm còn có cả mùi hóc môn mát lạnh của Việt Ngôn Quy...
Thậm chí ngay cả mùi thơm cây cỏ của nước giặt tẩy rẻ tiền cũng trở nên dễ chịu. Ôi, không đứng vững nữa rồi...
Kiều Anh Đào nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài qua khe hở trên tủ, cô muốn nhìn xem nữ chính đã rời đi chưa?
Lâm Lai Hề đã đóng xong cửa sổ nhưng không chịu rời đi mà ngồi xuống cái bàn tròn, cầm sách lên đọc rồi tự nói với bản thân: “Tối thế này rồi mà anh Tiểu Ngư đi đâu nhỉ? Đến cả điện thoại cũng không mang theo. Mình phải đợi anh ấy về. Ôn lại bài hôm qua anh Tiểu Ngư dạy trước đã...”
Không chịu đi sao?
Hứ, cô nữ chính ngây thơ này thật quá đáng ghét.
Tôi đã cởi hết quần áo rồi vậy mà vẫn không thể làm chuyện xấu được!
Cô khiến tôi với Việt Ngôn Quy phải trốn trong tủ quần áo thế này, nhìn có khác gì đang vụng trộm không chứ...
Vụng trộm? Vụng trộm! Cô và nam chính ở trong tủ quần áo, ở trước mặt nữ chính...
Ôi, thế này thì kích thích thật đấy! Bây giờ Lâm Lai Hề đang ngồi ở ngoài kia, lão Việt muốn đi ra cũng không thể ra được, chỉ có thể để cho đại tiểu thư họ Kiều cô đây muốn làm gì thì làm. Dù sao thì bên ngoài cũng đang mưa to gió lớn, trong phòng thì có tiếng đọc bài của Lâm Lai Hề. Cô ta chăm chú như vậy, chưa chắc có thể nghe được gì đâu...
Kiều Anh Đào liếm liếm môi, đột nhiên nghĩ ra được một ý tưởng rất táo bạo nhưng lại rất khả thi.
Cô âm thầm đứng thẳng người lên, kéo chiếc váy dài trên người mình xuống, dụi cơ thể ngọc ngà mát lạnh của mình vào vòng tay nóng bỏng của Việt Ngôn Quy một cách bình tĩnh. Cô dán dính người mình vào anh, nhất là hai quả bóng nặng nề, căng tròn mềm mại trước ngực.
Cô bước nhanh đến trước cửa sổ, giúp đóng chiếc cửa sổ đầy mưa gió này lại mà không để ý rằng ngay lúc cô vừa đẩy cửa bước vào, cánh cửa cua chiếc tủ không mấy bắt mắt ở góc phòng cũng vừa đóng lại.
Chiếc tủ này vốn cũng không lớn, gắng lắm cũng chỉ nhét vừa một người rưỡi. Ngay lúc này, Kiều Anh Đào nắm lấy Việt Ngôn Quy, dùng hết sức nhét bản thân vào khiến không gian trong tủ trở nên vô cùng chật chội. Kiều Anh Đào có ý xấu nên có thể đứng sát vào Việt Ngôn Quy bao nhiêu thì sát bấy nhiêu.
Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đạt ở vùng bụng của anh, cảm nhận được những múi cơ săn chắc bên dưới lòng bàn tay. Trong hơi thở, ngoài mùi gỗ mục nát lâu năm còn có cả mùi hóc môn mát lạnh của Việt Ngôn Quy...
Thậm chí ngay cả mùi thơm cây cỏ của nước giặt tẩy rẻ tiền cũng trở nên dễ chịu. Ôi, không đứng vững nữa rồi...
Kiều Anh Đào nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài qua khe hở trên tủ, cô muốn nhìn xem nữ chính đã rời đi chưa?
Lâm Lai Hề đã đóng xong cửa sổ nhưng không chịu rời đi mà ngồi xuống cái bàn tròn, cầm sách lên đọc rồi tự nói với bản thân: “Tối thế này rồi mà anh Tiểu Ngư đi đâu nhỉ? Đến cả điện thoại cũng không mang theo. Mình phải đợi anh ấy về. Ôn lại bài hôm qua anh Tiểu Ngư dạy trước đã...”
Không chịu đi sao?
Hứ, cô nữ chính ngây thơ này thật quá đáng ghét.
Tôi đã cởi hết quần áo rồi vậy mà vẫn không thể làm chuyện xấu được!
Cô khiến tôi với Việt Ngôn Quy phải trốn trong tủ quần áo thế này, nhìn có khác gì đang vụng trộm không chứ...
Vụng trộm? Vụng trộm! Cô và nam chính ở trong tủ quần áo, ở trước mặt nữ chính...
Ôi, thế này thì kích thích thật đấy! Bây giờ Lâm Lai Hề đang ngồi ở ngoài kia, lão Việt muốn đi ra cũng không thể ra được, chỉ có thể để cho đại tiểu thư họ Kiều cô đây muốn làm gì thì làm. Dù sao thì bên ngoài cũng đang mưa to gió lớn, trong phòng thì có tiếng đọc bài của Lâm Lai Hề. Cô ta chăm chú như vậy, chưa chắc có thể nghe được gì đâu...
Kiều Anh Đào liếm liếm môi, đột nhiên nghĩ ra được một ý tưởng rất táo bạo nhưng lại rất khả thi.
Cô âm thầm đứng thẳng người lên, kéo chiếc váy dài trên người mình xuống, dụi cơ thể ngọc ngà mát lạnh của mình vào vòng tay nóng bỏng của Việt Ngôn Quy một cách bình tĩnh. Cô dán dính người mình vào anh, nhất là hai quả bóng nặng nề, căng tròn mềm mại trước ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.