Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 38: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
Cô để quyển sách xuống rồi rời khỏi bàn. Nghe tiếng của cô thì có lẽ đang đi về phía tủ quần áo bên này: “Tiếng đó hình như phát ra từ tủ quần áo. Hay lại là chuột nhỉ? Chúng chạy vào tủ quần áo sao?”
Kiều Anh Đào trợn tròn mắt.
Chuột? Trong phòng này còn có chuột nữa à?
Chờ đã, không đúng, bây giờ không phải là lúc lo lắng xem có chuột hay không. Này, này, này! Cô Lâm Lai Hề kia, cô Lâm, cô đừng, đừng có đến đây! Đừng có đến đây mà!
Cô nữ chính này sao gan thế, nghĩ rằng có chuột mà còn dám qua đây? Tuy từ trước đến nay Kiều Anh Đào rất gan dạ nhưng cô không hề muốn nữ chính đến “bắt gian trong tủ” đâu. Tuy rằng như vậy có thể khiến nữ chính chịu cú sốc tâm lý rất lớn nhưng chỉ sợ cú sốc tâm lý mà cô phải chịu chỉ có lớn chứ không ít hơn. Vậy nên thôi đừng mà...
Cô nín thở chờ đợi.
Cô vừa không dám mặc quần áo vào, vừa không dám tạo ra thêm bất kỳ tiếng động nào, chỉ có thể đứng im một chỗ mà ôm lấy Việt Ngôn Quy, vùi sâu khuôn mặt đã đỏ như trái cà chua của mình vì xấu hổ vào vai anh.
Đừng qua đây, đừng qua đây. Có qua thì cũng không thấy mình, không thấy mình. Sợ...
Kiều Anh Đào vô cùng căng thẳng. Cô chưa từng nghĩ rằng một tên ma vương không sợ trời không sợ đất cô đây mà cũng có ngày cảm thấy sợ hãi thế này. Nếu sớm biết thì chọn lúc không có Lâm Lai Hề mà ngủ với Việt Ngôn Quy rồi. Thất sách, thất sách quá. Chết tiệt, đừng có qua bên này...
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến trước tủ thì dừng lại.
Việt Ngôn Quy thở dài trong im lặng. Anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt của mình và ôm lấy Kiều Anh Đào đã mềm nhũn trong tay, xoay lưng dựa vào cửa.
Có điều, tuy rằng đã có Việt Ngôn Quy giúp đỡ nhưng Kiều Anh Đào vẫn rất sợ, cô không ngừng run lên.
Tim cô đập mạnh như trống đánh, nỗi sợ hãi tột độ khiến cơ thể cô run lên một cách khó tin. Phần thịt mềm mại, chật chội của cô càng siết chặt hơn, vô tình “lấy oán báo ơn”, khiến anh cảm thấy mình bị cắn làm đôi.
Ngay vào lúc tay của Lâm Lai Hề vừa đặt lên tay nắm của tủ quần áo, Việt Ngôn Quy đã chuẩn bị la lên kêu cô đứng im thì cánh cửa phòng vẫn chưa đóng kín bên ngoài kia bị đẩy vào:
“Tiểu Hề, đúng là con ở đây thật! Con nói xem, một đứa con gái như con, đêm hôm thế này sao lại ở phòng của Tiểu Ngư là gì? Một trai một... Ơ? Chỉ có một mình con ”
Là giọng của bà cô tham tiền.
Kiều Anh Đào cảm thấy đây chính là âm thanh của thần tiên!
Lâm Lai Hề xoay người lại, lo lắng nói: “Anh Tiểu Ngư không có ở đây, con cũng không biết anh ấy đi đâu rồi. Con muốn đợi anh ấy về. Bên ngoài trờ mưa lớn như vậy, cũng không biết anh ấy đi đâu rồi. Con thấy lo quá!”
“Đợi gì mà đợi chứ? Nó là đàn ông con trai thì xảy ra chuyện gì được chứ? Nhưng con là con gái đó, nếu tối nay nó không về thì con định đợi nó cả đêm sao? Như vậy không được đâu. Về đi, về phòng mà ngủ. Cô nói con nghe, con muốn quen với Tiểu Ngư thì được.” Bà cô bước vào kéo lấy tay Lâm Lai Hề, dứt khoát kéo cô rời khỏi đó.
Kiều Anh Đào trợn tròn mắt.
Chuột? Trong phòng này còn có chuột nữa à?
Chờ đã, không đúng, bây giờ không phải là lúc lo lắng xem có chuột hay không. Này, này, này! Cô Lâm Lai Hề kia, cô Lâm, cô đừng, đừng có đến đây! Đừng có đến đây mà!
Cô nữ chính này sao gan thế, nghĩ rằng có chuột mà còn dám qua đây? Tuy từ trước đến nay Kiều Anh Đào rất gan dạ nhưng cô không hề muốn nữ chính đến “bắt gian trong tủ” đâu. Tuy rằng như vậy có thể khiến nữ chính chịu cú sốc tâm lý rất lớn nhưng chỉ sợ cú sốc tâm lý mà cô phải chịu chỉ có lớn chứ không ít hơn. Vậy nên thôi đừng mà...
Cô nín thở chờ đợi.
Cô vừa không dám mặc quần áo vào, vừa không dám tạo ra thêm bất kỳ tiếng động nào, chỉ có thể đứng im một chỗ mà ôm lấy Việt Ngôn Quy, vùi sâu khuôn mặt đã đỏ như trái cà chua của mình vì xấu hổ vào vai anh.
Đừng qua đây, đừng qua đây. Có qua thì cũng không thấy mình, không thấy mình. Sợ...
Kiều Anh Đào vô cùng căng thẳng. Cô chưa từng nghĩ rằng một tên ma vương không sợ trời không sợ đất cô đây mà cũng có ngày cảm thấy sợ hãi thế này. Nếu sớm biết thì chọn lúc không có Lâm Lai Hề mà ngủ với Việt Ngôn Quy rồi. Thất sách, thất sách quá. Chết tiệt, đừng có qua bên này...
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến trước tủ thì dừng lại.
Việt Ngôn Quy thở dài trong im lặng. Anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt của mình và ôm lấy Kiều Anh Đào đã mềm nhũn trong tay, xoay lưng dựa vào cửa.
Có điều, tuy rằng đã có Việt Ngôn Quy giúp đỡ nhưng Kiều Anh Đào vẫn rất sợ, cô không ngừng run lên.
Tim cô đập mạnh như trống đánh, nỗi sợ hãi tột độ khiến cơ thể cô run lên một cách khó tin. Phần thịt mềm mại, chật chội của cô càng siết chặt hơn, vô tình “lấy oán báo ơn”, khiến anh cảm thấy mình bị cắn làm đôi.
Ngay vào lúc tay của Lâm Lai Hề vừa đặt lên tay nắm của tủ quần áo, Việt Ngôn Quy đã chuẩn bị la lên kêu cô đứng im thì cánh cửa phòng vẫn chưa đóng kín bên ngoài kia bị đẩy vào:
“Tiểu Hề, đúng là con ở đây thật! Con nói xem, một đứa con gái như con, đêm hôm thế này sao lại ở phòng của Tiểu Ngư là gì? Một trai một... Ơ? Chỉ có một mình con ”
Là giọng của bà cô tham tiền.
Kiều Anh Đào cảm thấy đây chính là âm thanh của thần tiên!
Lâm Lai Hề xoay người lại, lo lắng nói: “Anh Tiểu Ngư không có ở đây, con cũng không biết anh ấy đi đâu rồi. Con muốn đợi anh ấy về. Bên ngoài trờ mưa lớn như vậy, cũng không biết anh ấy đi đâu rồi. Con thấy lo quá!”
“Đợi gì mà đợi chứ? Nó là đàn ông con trai thì xảy ra chuyện gì được chứ? Nhưng con là con gái đó, nếu tối nay nó không về thì con định đợi nó cả đêm sao? Như vậy không được đâu. Về đi, về phòng mà ngủ. Cô nói con nghe, con muốn quen với Tiểu Ngư thì được.” Bà cô bước vào kéo lấy tay Lâm Lai Hề, dứt khoát kéo cô rời khỏi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.