Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 39: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
“Nhưng nếu kết hôn thì cô không đồng ý đâu! Cô nói con nghe này Tiểu Hề, tuy rằng con không xinh đẹp được như cô gái kia nhưng cũng là một đóa hoa trên đảo của chúng ta. Con phải gả vào nhà giàu có mới được. Cô thấy cậu Việt gì đó hôm nay có vẻ rất được, nhìn có vẻ là con nhà giàu có, ngoại hình cũng rất đẹp trai...” Tiếng bà cô càng lúc càng xa, cửa phòng được đóng lại từ bên ngoài, phát ra một tiếng “rầm”.
Ơ? Đi rồi! Bà cô tham tiền ơi, bà đúng là đức cứu tinh mà! Ngày mai nhất định sẽ cho bà cô nhiều tiền boa...
Hai người đợi thêm một lúc, khi chắc chắn rằng Lâm Lai Hề không quay lại thì Kiều Anh Đào mới thở dài như trút được gánh nặng. Cô đánh vai Việt Ngôn Quy vài cái: “Ổn rồi, đi ra thôi. Làm tôi giật cả mình!”
“Cô Kiều can đảm như vậy mà cũng biết sợ sao?” Việt Ngôn Quy vẫn còn thở gấp, anh đẩy mạnh cửa tủ ra, bỗng nhiên nổi trận lôi đình: “Cô không sợ cô nhận nhầm người sao?”
Đột nhiên Kiều Anh Đào cảm thấy cô đang trở về thời gian mà Việt Ngôn Quy vẫn chưa mất trí nhớ.
Nếu theo tính cách thật của cô thì lúc này cô sẽ cười một cách giễu cợt vào mặt anh, rồi xông đến đánh nhau với anh nhưng hai hôm nay cô đã diễn vai một chú thỏ trắng ngây thơ nên dĩ nhiên là phải tiếp tục thể hiện dáng vẻ gọi dạ bảo vâng rồi.
“Bé ngoan sợ chứ, bé ngoan chỉ sợ anh Ngôn Quy không bao giờ nhớ ra em nữa, chỉ sợ anh sẽ thích cô gái khác... Em đã nói rất nhiều lần rồi, em không bao giờ nhận nhầm đâu, cho dù anh có hóa thành tro, ơ, dung mạo có bị hủy hoại thì em cũng nhận ra anh...” Nhận thấy lão Việt đang muốn chạy trốn, Kiều Anh Đào cảm giác như món ăn được dâng đến tận miệng mình, cô đã ăn được vài miếng rồi mà còn bắt cô phải nhả ra sao?
Cô tiến đến ôm lấy Việt Ngôn Quy thật chặt mà không quan tâm đến cơ thể nhớp nháp của mình. Hàng mi dài rủ xuống đôi mắt, những giọt lệ như ngọc trai thi nhau lăn trên má: “Đừng ở trong này nữa, chật quá, chúng ta ra ngoài có được không? Anh Ngôn Quy, anh đừng bỏ em mà. Em sợ lắm, sợ rằng anh sẽ rời xa em lần nữa. Anh biết không, vào những ngày anh mất tích, hôm nào em cũng gặp ác mộng, mơ thấy anh không bao giờ quay về nữa...”
“Cô...” Anh nhìn Kiều Anh Đào đang khóc lóc thê thảm trong lòng mình, Việt Ngôn Quy bỗng cảm thấy rất bất lực, giống như dùng nắm đấm đấm vào gối bông vậy.
Vốn dĩ, anh định cứ như vậy mà rời đi, nhanh chóng rút thứ kia ra nhưng người trong lòng anh giống như cây thường xuân vậy, cứ bám lấy anh không buông. Ở nơi đó, thứ kia vẫn tiếp tục cắn lấy anh từng đợt, từng đợt một khiến anh khó lòng mà dứt ra được...
Nhất là khi lúc này hai người vẫn còn đang trong không gian chật hẹp của tủ quần áo, anh chỉ có thể ôm cô ra ngoài trước: “Tôi, tôi chỉ sợ rằng cô Kiều nhận nhầm người, sau này có hối hận thì cũng đã muộn rồi.”
Ơ? Đi rồi! Bà cô tham tiền ơi, bà đúng là đức cứu tinh mà! Ngày mai nhất định sẽ cho bà cô nhiều tiền boa...
Hai người đợi thêm một lúc, khi chắc chắn rằng Lâm Lai Hề không quay lại thì Kiều Anh Đào mới thở dài như trút được gánh nặng. Cô đánh vai Việt Ngôn Quy vài cái: “Ổn rồi, đi ra thôi. Làm tôi giật cả mình!”
“Cô Kiều can đảm như vậy mà cũng biết sợ sao?” Việt Ngôn Quy vẫn còn thở gấp, anh đẩy mạnh cửa tủ ra, bỗng nhiên nổi trận lôi đình: “Cô không sợ cô nhận nhầm người sao?”
Đột nhiên Kiều Anh Đào cảm thấy cô đang trở về thời gian mà Việt Ngôn Quy vẫn chưa mất trí nhớ.
Nếu theo tính cách thật của cô thì lúc này cô sẽ cười một cách giễu cợt vào mặt anh, rồi xông đến đánh nhau với anh nhưng hai hôm nay cô đã diễn vai một chú thỏ trắng ngây thơ nên dĩ nhiên là phải tiếp tục thể hiện dáng vẻ gọi dạ bảo vâng rồi.
“Bé ngoan sợ chứ, bé ngoan chỉ sợ anh Ngôn Quy không bao giờ nhớ ra em nữa, chỉ sợ anh sẽ thích cô gái khác... Em đã nói rất nhiều lần rồi, em không bao giờ nhận nhầm đâu, cho dù anh có hóa thành tro, ơ, dung mạo có bị hủy hoại thì em cũng nhận ra anh...” Nhận thấy lão Việt đang muốn chạy trốn, Kiều Anh Đào cảm giác như món ăn được dâng đến tận miệng mình, cô đã ăn được vài miếng rồi mà còn bắt cô phải nhả ra sao?
Cô tiến đến ôm lấy Việt Ngôn Quy thật chặt mà không quan tâm đến cơ thể nhớp nháp của mình. Hàng mi dài rủ xuống đôi mắt, những giọt lệ như ngọc trai thi nhau lăn trên má: “Đừng ở trong này nữa, chật quá, chúng ta ra ngoài có được không? Anh Ngôn Quy, anh đừng bỏ em mà. Em sợ lắm, sợ rằng anh sẽ rời xa em lần nữa. Anh biết không, vào những ngày anh mất tích, hôm nào em cũng gặp ác mộng, mơ thấy anh không bao giờ quay về nữa...”
“Cô...” Anh nhìn Kiều Anh Đào đang khóc lóc thê thảm trong lòng mình, Việt Ngôn Quy bỗng cảm thấy rất bất lực, giống như dùng nắm đấm đấm vào gối bông vậy.
Vốn dĩ, anh định cứ như vậy mà rời đi, nhanh chóng rút thứ kia ra nhưng người trong lòng anh giống như cây thường xuân vậy, cứ bám lấy anh không buông. Ở nơi đó, thứ kia vẫn tiếp tục cắn lấy anh từng đợt, từng đợt một khiến anh khó lòng mà dứt ra được...
Nhất là khi lúc này hai người vẫn còn đang trong không gian chật hẹp của tủ quần áo, anh chỉ có thể ôm cô ra ngoài trước: “Tôi, tôi chỉ sợ rằng cô Kiều nhận nhầm người, sau này có hối hận thì cũng đã muộn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.