Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 41: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
Nhất là khi anh nhìn thấy Kiều Anh Đào đang bị mình đè bên dưới với đầu tóc rối bời, hai má ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh xắn đang khóc, trên hàng mi dài còn vương vài giọt nước mắt không chịu rơi xuống. Nhìn cô đáng yêu không chịu được...
Ngay lúc này, cơ thể trắng nõn kia bỗng nhiên co giật, một dòng nước xuân chảy ra từ nơi sâu thẳm trong đóa hoa kia. Nó cứ tuôn trào không dứt như lũ lụt và nơi đó vẫn không ngừng cắn chặt, không ngừng run rẩy.
Việt Ngôn Quy còn chưa kịp định thần lại thì anh đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn đang cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc. Thứ bên dưới đã mất kiểm soát rồi, nó phun hết những thứ tích tụ bất lâu nay vào trong, ào ạt như dòng chảy các con sông lớn.
“Ôi, sao mà...” Kiều Anh Đào cũng bất ngờ bởi dòng chảy nóng bỏng bên dưới, cô mơ hồ chớp chớp đôi mắt có hàng mi dài của mình: “Anh Ngôn Quy, anh đã... đã ra rồi sao?”
Ơ? Kết thúc rồi sao? Từ khi bắt đầu đến giờ đã được 20 phút chưa nhỉ?
Đây là thực lực được mệnh danh bảy lần một đêm của nam chính tiểu thuyết ngôn tình đây sao? Hình như cũng chẳng ra sao cả!
Cô lén lút nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường nhỏ trên bức tường cũ kỹ đã tróc sơn, kim giờ đã chỉ qua 10 giờ, ít nhất thì cũng đã 20 phút trôi qua rồi...
Cô cảm nhận được sự im lặng của Việt Ngôn Quy. Kiều Anh Đào khó khăn lắm mới có cơ hội giậu đổ bìm leo. Ai bảo tên xấu xa anh mất trí nhớ, ai bảo tên xấu xa anh là nam chính tiểu thuyết tổng tài, ai bảo tên xấu xa anh có nữ chính của riêng mình, vậy thì đừng trách cô chất vấn khả năng làm đàn ông của anh!
Giọng nói của cô dịu dàng, ngọt ngào, còn phảng phất tiếng khóc thút thít: “Anh Ngôn Quy, có phải anh mệt quá rồi không? Mười phút là kết thúc sao? Trước đây anh giỏi hơn thế này nhiều lắm...” Mặc kệ anh có được 20 phút hay không, với cô thì từng đó thời gian chỉ có 10 phút thôi!
Nói đến đây cô vội vàng dùng tay bịt miệng lại, hình như vừa nhận ra mình đã lỡ lời: “Em xin lỗi anh Ngôn Quy, em không có ý nói anh không được, càng không nói anh không bằng lúc trước, anh đừng hiểu lầm em nha... Cho dù Anh Ngôn Quy luôn nhanh như vậy, bé ngoan cũng sẽ không chê anh đâu.. Anh mãi mãi là anh Ngôn Quy mà em thích nhất.”
Khi nói, cô nhấn mạnh vào những chữ như không được, không bằng lúc trước và nhanh.
Việt Ngôn Quy: “...”
Anh không nói câu nào, chỉ lẳng lặng cầm lấy mép tấm chăn rồi đắp lên người Kiều Anh Đào.
Tiếp đó, anh đưa tay rút liền mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng rút thứ kia ra rồi lau qua loa vài cái, sau đó nhanh chóng kéo quần lên.
Kiều Anh Đào thấy Việt Ngôn Quy đứng lên, vứt viên khăn giấy trong tay vào giỏ rác cách đó hơn năm mét một cách chuẩn xác rồi cúi đầu cột lại sợi dây quần màu trắng của cái quần thể thao màu xám thật cẩn thận thì bỗng cảm thấy hoang mang. Lão Việt không phản ứng gì lại cả sao?
Ngay lúc này, cơ thể trắng nõn kia bỗng nhiên co giật, một dòng nước xuân chảy ra từ nơi sâu thẳm trong đóa hoa kia. Nó cứ tuôn trào không dứt như lũ lụt và nơi đó vẫn không ngừng cắn chặt, không ngừng run rẩy.
Việt Ngôn Quy còn chưa kịp định thần lại thì anh đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn đang cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc. Thứ bên dưới đã mất kiểm soát rồi, nó phun hết những thứ tích tụ bất lâu nay vào trong, ào ạt như dòng chảy các con sông lớn.
“Ôi, sao mà...” Kiều Anh Đào cũng bất ngờ bởi dòng chảy nóng bỏng bên dưới, cô mơ hồ chớp chớp đôi mắt có hàng mi dài của mình: “Anh Ngôn Quy, anh đã... đã ra rồi sao?”
Ơ? Kết thúc rồi sao? Từ khi bắt đầu đến giờ đã được 20 phút chưa nhỉ?
Đây là thực lực được mệnh danh bảy lần một đêm của nam chính tiểu thuyết ngôn tình đây sao? Hình như cũng chẳng ra sao cả!
Cô lén lút nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường nhỏ trên bức tường cũ kỹ đã tróc sơn, kim giờ đã chỉ qua 10 giờ, ít nhất thì cũng đã 20 phút trôi qua rồi...
Cô cảm nhận được sự im lặng của Việt Ngôn Quy. Kiều Anh Đào khó khăn lắm mới có cơ hội giậu đổ bìm leo. Ai bảo tên xấu xa anh mất trí nhớ, ai bảo tên xấu xa anh là nam chính tiểu thuyết tổng tài, ai bảo tên xấu xa anh có nữ chính của riêng mình, vậy thì đừng trách cô chất vấn khả năng làm đàn ông của anh!
Giọng nói của cô dịu dàng, ngọt ngào, còn phảng phất tiếng khóc thút thít: “Anh Ngôn Quy, có phải anh mệt quá rồi không? Mười phút là kết thúc sao? Trước đây anh giỏi hơn thế này nhiều lắm...” Mặc kệ anh có được 20 phút hay không, với cô thì từng đó thời gian chỉ có 10 phút thôi!
Nói đến đây cô vội vàng dùng tay bịt miệng lại, hình như vừa nhận ra mình đã lỡ lời: “Em xin lỗi anh Ngôn Quy, em không có ý nói anh không được, càng không nói anh không bằng lúc trước, anh đừng hiểu lầm em nha... Cho dù Anh Ngôn Quy luôn nhanh như vậy, bé ngoan cũng sẽ không chê anh đâu.. Anh mãi mãi là anh Ngôn Quy mà em thích nhất.”
Khi nói, cô nhấn mạnh vào những chữ như không được, không bằng lúc trước và nhanh.
Việt Ngôn Quy: “...”
Anh không nói câu nào, chỉ lẳng lặng cầm lấy mép tấm chăn rồi đắp lên người Kiều Anh Đào.
Tiếp đó, anh đưa tay rút liền mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng rút thứ kia ra rồi lau qua loa vài cái, sau đó nhanh chóng kéo quần lên.
Kiều Anh Đào thấy Việt Ngôn Quy đứng lên, vứt viên khăn giấy trong tay vào giỏ rác cách đó hơn năm mét một cách chuẩn xác rồi cúi đầu cột lại sợi dây quần màu trắng của cái quần thể thao màu xám thật cẩn thận thì bỗng cảm thấy hoang mang. Lão Việt không phản ứng gì lại cả sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.