Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 42: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
Chẳng lẽ do mất trí nhớ nên tính tình cũng trở nên hiền hòa hơn. Cô nói anh nhanh mà anh vẫn nhịn được sao? Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ trở mặt ngay với cô. Đáng thương quá, có khi nào sẽ khiến anh bị ám ảnh tâm lý rồi trở nên tự ti không?
Kiều Anh Đào còn đang do dự không biết nên nói gì để an ủi anh thì bỗng...
“Tại sao trên khăn giấy lại có máu?” Việt Ngôn Quy dùng tấm chăn bao kín lấy Kiều Anh Đào, bế cô lên.
“Hả?” Kiều Anh Đào chột dạ, chớp chớp mắt. Trời ơi, cô quên mất bản thân cũng còn là con gái!
Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào vai của Việt Ngôn Quy một cách thuần thục, nắm chặt tay đánh nhẹ vào anh vài cái: “Chảy máu rồi sao? Anh Ngôn Quy, tại anh cả đấy, tại anh quên em đấy, đã thế mà kỹ thuật còn tệ đi nữa. Trước đây có bao giờ chảy máu đâu... Đợi đã, anh đưa em đi đâu đấy?”
Việt Ngôn Quy ngắn gọn đáp: “Đưa cô về phòng.”
“Không chịu, em muốn ngủ với anh Ngôn Quy.”
“...Không được.”
“Vậy được thôi, bé ngoan lúc nào cũng nghe lời anh Ngôn Quy cả, anh nói thế nào thì thế đấy.”
“...”
“Sao đến phòng nhanh thế này? Anh Ngôn Quy, anh giúp em tắm có được không? Trước đây mỗi lần chúng ta làm xong, anh đều sẽ ôm em vào bồn tắm tắm sạch sẽ đấy. Tắm được một lúc thì anh lại bắt đầu động tay động chân với người ta...”
“...”
“Không giúp thì thôi. Này, cúi đầu xuống.”
Kiều Anh Đào đưa cánh tay nuột nà, trắng trẻo của mình ra khỏi tấm chăn, dùng tay kéo vạt áo của anh, ép Việt Ngôn Quy cúi đầu xuống. Kế đó, anh cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước trên khóe môi lạnh lẽo của mình.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon.” Cô gái với mái tóc dài, đôi mắt sáng ngời đang được bọc trong cái kén trước mặt nở một nụ cười rực rỡ: “Anh Ngôn Quy trước đây có nói nụ hôn ngủ ngon của bé ngoan sẽ mang cho anh giấc mơ đẹp. Anh Ngôn Quy, mơ đẹp nhé, ngủ ngon!”
Việt Ngôn Quy gần như bước cùng tay cùng chân ra khỏi cửa, chạy thẳng một đường về căn phòng rách nát của mình.
Anh đưa tay lên sờ vào khóe môi vừa bị hôn lúc nãy của mình, ở đó vẫn còn vương lại nụ hôn mềm mại, ngọt ngào như kẹo bông gòn...
Đồ bịp bợm Kiều Anh Đào!
Không những trong đầu toàn chuyện xấu mà còn giỏi bịa chuyện, nói dối cũng không thèm chớp mắt!
Rõ ràng là một tên ác bá vậy mà giả vờ ngây thơ, ngọt ngào, dịu dàng để làm gì? Còn “bé ngoan” nữa chứ, cô và chữ ngoan này có dính líu gì đến nhau không?
Nếu anh thật sự mất trí nhớ thì e là chỉ sợ đã bị cô lừa mất rồi. Được thôi, cho dù bây giờ anh không quên gì cả nhưng vẫn giống như bị cô nắm trong lòng bàn tay mà chơi đùa. Cô nhóc lưu manh này, không biết học ở đâu được mấy câu nói lung tung, thấp kém đó nữa.
Đúng vậy, Việt Ngôn Quy không hề mất trí nhớ.
Nửa tháng trước, vào đêm trước ngày anh chuẩn bị kết thúc chuyến công tác sớm để về đón kỷ niệm 66 ngày ngày đính hôn thì anh nằm mơ thấy một giấc mơ vô cùng hoang đường. Trong mơ, anh là nam chính của một quyển tiểu tuyết tổng tài mất trí nhớ gì đó.
Kiều Anh Đào còn đang do dự không biết nên nói gì để an ủi anh thì bỗng...
“Tại sao trên khăn giấy lại có máu?” Việt Ngôn Quy dùng tấm chăn bao kín lấy Kiều Anh Đào, bế cô lên.
“Hả?” Kiều Anh Đào chột dạ, chớp chớp mắt. Trời ơi, cô quên mất bản thân cũng còn là con gái!
Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào vai của Việt Ngôn Quy một cách thuần thục, nắm chặt tay đánh nhẹ vào anh vài cái: “Chảy máu rồi sao? Anh Ngôn Quy, tại anh cả đấy, tại anh quên em đấy, đã thế mà kỹ thuật còn tệ đi nữa. Trước đây có bao giờ chảy máu đâu... Đợi đã, anh đưa em đi đâu đấy?”
Việt Ngôn Quy ngắn gọn đáp: “Đưa cô về phòng.”
“Không chịu, em muốn ngủ với anh Ngôn Quy.”
“...Không được.”
“Vậy được thôi, bé ngoan lúc nào cũng nghe lời anh Ngôn Quy cả, anh nói thế nào thì thế đấy.”
“...”
“Sao đến phòng nhanh thế này? Anh Ngôn Quy, anh giúp em tắm có được không? Trước đây mỗi lần chúng ta làm xong, anh đều sẽ ôm em vào bồn tắm tắm sạch sẽ đấy. Tắm được một lúc thì anh lại bắt đầu động tay động chân với người ta...”
“...”
“Không giúp thì thôi. Này, cúi đầu xuống.”
Kiều Anh Đào đưa cánh tay nuột nà, trắng trẻo của mình ra khỏi tấm chăn, dùng tay kéo vạt áo của anh, ép Việt Ngôn Quy cúi đầu xuống. Kế đó, anh cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước trên khóe môi lạnh lẽo của mình.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon.” Cô gái với mái tóc dài, đôi mắt sáng ngời đang được bọc trong cái kén trước mặt nở một nụ cười rực rỡ: “Anh Ngôn Quy trước đây có nói nụ hôn ngủ ngon của bé ngoan sẽ mang cho anh giấc mơ đẹp. Anh Ngôn Quy, mơ đẹp nhé, ngủ ngon!”
Việt Ngôn Quy gần như bước cùng tay cùng chân ra khỏi cửa, chạy thẳng một đường về căn phòng rách nát của mình.
Anh đưa tay lên sờ vào khóe môi vừa bị hôn lúc nãy của mình, ở đó vẫn còn vương lại nụ hôn mềm mại, ngọt ngào như kẹo bông gòn...
Đồ bịp bợm Kiều Anh Đào!
Không những trong đầu toàn chuyện xấu mà còn giỏi bịa chuyện, nói dối cũng không thèm chớp mắt!
Rõ ràng là một tên ác bá vậy mà giả vờ ngây thơ, ngọt ngào, dịu dàng để làm gì? Còn “bé ngoan” nữa chứ, cô và chữ ngoan này có dính líu gì đến nhau không?
Nếu anh thật sự mất trí nhớ thì e là chỉ sợ đã bị cô lừa mất rồi. Được thôi, cho dù bây giờ anh không quên gì cả nhưng vẫn giống như bị cô nắm trong lòng bàn tay mà chơi đùa. Cô nhóc lưu manh này, không biết học ở đâu được mấy câu nói lung tung, thấp kém đó nữa.
Đúng vậy, Việt Ngôn Quy không hề mất trí nhớ.
Nửa tháng trước, vào đêm trước ngày anh chuẩn bị kết thúc chuyến công tác sớm để về đón kỷ niệm 66 ngày ngày đính hôn thì anh nằm mơ thấy một giấc mơ vô cùng hoang đường. Trong mơ, anh là nam chính của một quyển tiểu tuyết tổng tài mất trí nhớ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.