Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 46: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
“Tôi thì không được vậy, tôi ngủ không ngon.” Lâm Lai Hề kiên quyết tham gia vào việc tách quả óc chó, làm ra vẻ buồn ngủ mà ngáp một cái: “Do anh Tiểu Ngư đấy, đều tại anh cả!”
Kiều Anh Đào không nhịn được mà nhìn về phía Việt Ngôn Quy: “...” Câu này của cô Lâm ẩn ý thật đấy!
Nếu không phải vì cô tin tưởng Việt Ngôn Quy thì cô sẽ nghi ngờ rằng hôm qua, sau khi đưa cô về phòng, anh đã đi đến phòng của cô Lâm này rồi...
Việt Ngôn Quy cảm nhận được ánh mắt sắt bén của Kiều Anh Đào đang bên cạnh, vội nói: “Gì chứ?” Không biết vị tiểu thư họ Kiều này lại nghĩ xa xôi đến đâu rồi?
Lâm Lai Hề cứ như không biết lời nói của bản thân sẽ gây ra sự hiểu lầm thế nào, cô vẫn tiếp tục giở giọng hờn dỗi: “Anh đó, tối qua anh đi đâu vậy? Em đến nhờ anh dạy kèm tiếng Anh nhưng anh không có ở trong phòng, cũng không mang theo điện thoại khiến em lo đến mức cả đêm không tài nào ngủ ngon được!”
Thật ra, Việt Ngôn Quy không hề giỏi nói dối: “Ờ, tối qua anh...”
Kiều Anh Đào cũng đang đợi anh nói. Cô muốn nghe người thành thật đã mất trí nhớ này sẽ trả lời thế nào. Còn cô, cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình đang hóng chuyện đâu!
“Ngôn Quy, Anh Đào, mẹ đến rồi đây.” Phu nhân Việt lên tiếng. Bà mang giày cao gót, đi một cách hùng hổ ở phía đầu. Người trợ lý ở phía sau đứng trong cơn mưa phùn đưa tay cầm chiếc ô đen che cho bà. Phía sau bà là chủ tịch Việt trong bộ vest lịch lãm.
Phía sau nữa là hàng chục vệ sĩ áo đen đầy oai phong, rất có khí thế.
Kiều Anh Đào cảm thán, không hổ là bố mẹ ruột, vừa đến là đã cứu được đứa con ngay thẳng không biết nói dối là gì rồi.
Mẹ Việt tháo kính đen xuống, đẩy Lâm Lai Hề đang cản đường sang một bên, đưa tay sờ vào khuôn mặt đẹp trai của Việt Ngôn Quy, lòng đau như cắt: “Con trai ngoan của mẹ, con đen rồi, ốm rồi! Con khiến mẹ lo lắm đấy. Đang yên đang lành sao lại lưu lạc đến đây thế này? Đang yên đang lành sao lại không nhớ được gì thế này? Nhìn xem nó đang thương chưa này, còn băng đầu nữa, có đau lắm không con? Con trai, mẹ muốn nghe con gọi mẹ là mẹ lần nữa!”
Đối mặt với sự nhiệt tình quá mức từ mẹ ruột của mình, Việt Ngôn Quy, người đã 25 tuổi, lựa chọn bước lùi về sau một cách không thoải mái.
“Bà đấy, đừng làm con nó sợ!” Chủ tịch Việt bước lên, vỗ vào vai con trai: “Bị thương cũng không sao, mất trí nhớ cũng không sao, con bình an là được rồi. Viện trưởng Vương, phiền anh giúp tôi khám cho Ngôn Quy nhé.”
“Thật ngại quá, tôi nghĩ mọi người nhận nhầm người rồi.” Việt Ngôn Quy do dự nói, cố gắng thể hiện ra sự lo lắng mà một người mất trí nhớ nên có: “Xin hỏi mọi người có chứng cứ gì không? Anh Việt nói anh cả của cậu ta mất tích ở một thành phố cách rất xa nơi này, tôi nghĩ tôi không phải người mọi người đang tìm đâu...”
Kiều Anh Đào không nhịn được mà nhìn về phía Việt Ngôn Quy: “...” Câu này của cô Lâm ẩn ý thật đấy!
Nếu không phải vì cô tin tưởng Việt Ngôn Quy thì cô sẽ nghi ngờ rằng hôm qua, sau khi đưa cô về phòng, anh đã đi đến phòng của cô Lâm này rồi...
Việt Ngôn Quy cảm nhận được ánh mắt sắt bén của Kiều Anh Đào đang bên cạnh, vội nói: “Gì chứ?” Không biết vị tiểu thư họ Kiều này lại nghĩ xa xôi đến đâu rồi?
Lâm Lai Hề cứ như không biết lời nói của bản thân sẽ gây ra sự hiểu lầm thế nào, cô vẫn tiếp tục giở giọng hờn dỗi: “Anh đó, tối qua anh đi đâu vậy? Em đến nhờ anh dạy kèm tiếng Anh nhưng anh không có ở trong phòng, cũng không mang theo điện thoại khiến em lo đến mức cả đêm không tài nào ngủ ngon được!”
Thật ra, Việt Ngôn Quy không hề giỏi nói dối: “Ờ, tối qua anh...”
Kiều Anh Đào cũng đang đợi anh nói. Cô muốn nghe người thành thật đã mất trí nhớ này sẽ trả lời thế nào. Còn cô, cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình đang hóng chuyện đâu!
“Ngôn Quy, Anh Đào, mẹ đến rồi đây.” Phu nhân Việt lên tiếng. Bà mang giày cao gót, đi một cách hùng hổ ở phía đầu. Người trợ lý ở phía sau đứng trong cơn mưa phùn đưa tay cầm chiếc ô đen che cho bà. Phía sau bà là chủ tịch Việt trong bộ vest lịch lãm.
Phía sau nữa là hàng chục vệ sĩ áo đen đầy oai phong, rất có khí thế.
Kiều Anh Đào cảm thán, không hổ là bố mẹ ruột, vừa đến là đã cứu được đứa con ngay thẳng không biết nói dối là gì rồi.
Mẹ Việt tháo kính đen xuống, đẩy Lâm Lai Hề đang cản đường sang một bên, đưa tay sờ vào khuôn mặt đẹp trai của Việt Ngôn Quy, lòng đau như cắt: “Con trai ngoan của mẹ, con đen rồi, ốm rồi! Con khiến mẹ lo lắm đấy. Đang yên đang lành sao lại lưu lạc đến đây thế này? Đang yên đang lành sao lại không nhớ được gì thế này? Nhìn xem nó đang thương chưa này, còn băng đầu nữa, có đau lắm không con? Con trai, mẹ muốn nghe con gọi mẹ là mẹ lần nữa!”
Đối mặt với sự nhiệt tình quá mức từ mẹ ruột của mình, Việt Ngôn Quy, người đã 25 tuổi, lựa chọn bước lùi về sau một cách không thoải mái.
“Bà đấy, đừng làm con nó sợ!” Chủ tịch Việt bước lên, vỗ vào vai con trai: “Bị thương cũng không sao, mất trí nhớ cũng không sao, con bình an là được rồi. Viện trưởng Vương, phiền anh giúp tôi khám cho Ngôn Quy nhé.”
“Thật ngại quá, tôi nghĩ mọi người nhận nhầm người rồi.” Việt Ngôn Quy do dự nói, cố gắng thể hiện ra sự lo lắng mà một người mất trí nhớ nên có: “Xin hỏi mọi người có chứng cứ gì không? Anh Việt nói anh cả của cậu ta mất tích ở một thành phố cách rất xa nơi này, tôi nghĩ tôi không phải người mọi người đang tìm đâu...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.