Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 45: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
Anh đúng là đã từng nghe Tiểu Anh Đào gọi mình là anh Ngôn Quy, tuy là rất ít.
Thường thì sau những tiếng gọi anh Ngôn Quy ngọt ngào kia là những trò chơi khăm khiến người ta khó quên.
Và phía sau những tiếng gọi anh Ngôn Quy ngọt ngào của hôm nay, quả nhiên cũng ẩn giấu một trò chơi khăm long trời lở đất.
Buổi chiều, Việt Ngôn Quy còn do dự không biết có nên nói sự thật với Tiểu Anh Đào không nhưng bây giờ thì, hứ, 10 phút? Đại tiểu thư Kiều cũng có thể làm trái với lương tâm mà nói ra câu đó à?
Uổng công anh còn lo lắng cho sự an toàn của cô, chịu nhục chịu khổ giả vờ mất trí nhớ ở lại trên đảo làng chài không ra gì này. Tên họ Kiều kia, cô hãy đợi đấy. Anh sẽ cho cô thấy anh có thật sự chỉ được 10 phút, kỹ thuật kém đến mức không nỡ nhìn hay không?
Kiều Anh Đào dùng một tay đỡ lấy cái lưng già cỗi, đau nhức của mình.
Chân cô mang dép lê, đi từng bước khập khiễng, chậm chạp xuống cầu thang.
“Cô gái xinh đẹp, sao lại xuống đây một mình thế này?” Do trời mưa nên hiện tại không có người khách nào, bà cô ham tiền đang nằm dài trên bàn tiếp tân: “Ôi trời, sao cô lại đi khập khiễng thế này? Chẳng lẽ cổ chân hôm qua bị trật vẫn còn đau sao? Tiểu Ngư, mau chạy đi lấy giúp cô chai dầu xoa bóp đỏ quý của cô đến đây! Một bình chỉ có 499 tệ thôi, dùng nó xoa bóp vết thương đảm bảo sẽ không còn đau nữa!”
Kiều Anh Đào xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn dì!” Cô đâu có đau ở cổ chân, cô đau chỗ khác kìa, dầu xoa bóp không giúp gì được cho cô đâu...
Cô nhìn thấy Việt Ngôn Quy ngồi trên một cái ghế thấp trước cửa nhà khách thì tìm một cái ghế khác rồi ngồi xuống bên cạnh anh, tò mò mà hỏi: “Anh Ngôn Quy, anh đang tách quả óc chó à?”
Động tác tách quả óc chó của Việt Ngôn Quy khựng lại trong chốc lát: “Ừ.”
“Chú Triệu của Tiều Hề hôm nay đến tặng một giỏ quả óc chó để cảm ơn hôm qua Tiểu Ngư đến giúp ông ta xây tường đấy!” Bà cô ân cần nói: “Vậy nên tôi mới bảo Tiểu Ngư tách quả óc chó ra để trưa nay làm món óc chó ngào đường cho cô gái xinh đẹp và mọi người thử.”
Xây tường à? Đại thiếu gia Việt còn làm những việc nặng nhọc này sao?
Kiều Anh Đào đột nhiên cảm thấy đau lòng: “Em giúp anh.”
“Không cần đâu, cô không biết làm, lỡ trúng tay thì không hay đâu.”
“Anh Ngôn Quy đang lo cho em sao?”
“...Không phải.” Phải. Đại tiểu thư Kiều được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ tách quả óc cho, khả năng đập trúng tay cao đến 90 phần trăm.
“Anh Tiểu Ngư, anh tách quả óc chó đến đâu rồi?” Lâm Lai Hề nghe tiếng nên đi từ trong bếp ra, cô nhìn thấy Kiều Anh Đào thì mỉm cười thật lịch sự: “Cô Kiều, cô dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không? Mấy việc tách vỏ cực nhọc này cô không cần làm đâu, cứ để tôi làm là được.”
Kiều Anh Đào cũng mỉm cười lại với cô ta nhưng trong mắt thì không hề có ý cười: “Ngủ rất ngon.”
Thường thì sau những tiếng gọi anh Ngôn Quy ngọt ngào kia là những trò chơi khăm khiến người ta khó quên.
Và phía sau những tiếng gọi anh Ngôn Quy ngọt ngào của hôm nay, quả nhiên cũng ẩn giấu một trò chơi khăm long trời lở đất.
Buổi chiều, Việt Ngôn Quy còn do dự không biết có nên nói sự thật với Tiểu Anh Đào không nhưng bây giờ thì, hứ, 10 phút? Đại tiểu thư Kiều cũng có thể làm trái với lương tâm mà nói ra câu đó à?
Uổng công anh còn lo lắng cho sự an toàn của cô, chịu nhục chịu khổ giả vờ mất trí nhớ ở lại trên đảo làng chài không ra gì này. Tên họ Kiều kia, cô hãy đợi đấy. Anh sẽ cho cô thấy anh có thật sự chỉ được 10 phút, kỹ thuật kém đến mức không nỡ nhìn hay không?
Kiều Anh Đào dùng một tay đỡ lấy cái lưng già cỗi, đau nhức của mình.
Chân cô mang dép lê, đi từng bước khập khiễng, chậm chạp xuống cầu thang.
“Cô gái xinh đẹp, sao lại xuống đây một mình thế này?” Do trời mưa nên hiện tại không có người khách nào, bà cô ham tiền đang nằm dài trên bàn tiếp tân: “Ôi trời, sao cô lại đi khập khiễng thế này? Chẳng lẽ cổ chân hôm qua bị trật vẫn còn đau sao? Tiểu Ngư, mau chạy đi lấy giúp cô chai dầu xoa bóp đỏ quý của cô đến đây! Một bình chỉ có 499 tệ thôi, dùng nó xoa bóp vết thương đảm bảo sẽ không còn đau nữa!”
Kiều Anh Đào xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn dì!” Cô đâu có đau ở cổ chân, cô đau chỗ khác kìa, dầu xoa bóp không giúp gì được cho cô đâu...
Cô nhìn thấy Việt Ngôn Quy ngồi trên một cái ghế thấp trước cửa nhà khách thì tìm một cái ghế khác rồi ngồi xuống bên cạnh anh, tò mò mà hỏi: “Anh Ngôn Quy, anh đang tách quả óc chó à?”
Động tác tách quả óc chó của Việt Ngôn Quy khựng lại trong chốc lát: “Ừ.”
“Chú Triệu của Tiều Hề hôm nay đến tặng một giỏ quả óc chó để cảm ơn hôm qua Tiểu Ngư đến giúp ông ta xây tường đấy!” Bà cô ân cần nói: “Vậy nên tôi mới bảo Tiểu Ngư tách quả óc chó ra để trưa nay làm món óc chó ngào đường cho cô gái xinh đẹp và mọi người thử.”
Xây tường à? Đại thiếu gia Việt còn làm những việc nặng nhọc này sao?
Kiều Anh Đào đột nhiên cảm thấy đau lòng: “Em giúp anh.”
“Không cần đâu, cô không biết làm, lỡ trúng tay thì không hay đâu.”
“Anh Ngôn Quy đang lo cho em sao?”
“...Không phải.” Phải. Đại tiểu thư Kiều được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ tách quả óc cho, khả năng đập trúng tay cao đến 90 phần trăm.
“Anh Tiểu Ngư, anh tách quả óc chó đến đâu rồi?” Lâm Lai Hề nghe tiếng nên đi từ trong bếp ra, cô nhìn thấy Kiều Anh Đào thì mỉm cười thật lịch sự: “Cô Kiều, cô dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không? Mấy việc tách vỏ cực nhọc này cô không cần làm đâu, cứ để tôi làm là được.”
Kiều Anh Đào cũng mỉm cười lại với cô ta nhưng trong mắt thì không hề có ý cười: “Ngủ rất ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.