Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 48: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
“Căn cứ vào kết quả điều tra, xe giám đốc Việt bị bỏ lại tại một ngã tư vắng vẻ sau vụ va chạm dữ dội, ngã tư này không hề có máy quay giám sát.” Viên cảnh sát đưa tay chỉnh lại chiếc kính gọng vàng trên cánh mũi, nhìn vào xấp tài liệu trong tay rồi tiếp tục nói: “Bây giờ, việc giám đốc Việt được tìm thấy trên hòn đảo này khiến cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ mưu sát có chủ đích. Có thể là sau khi giám đốc Việt gặp tai nạn thì bị thương rồi hôn mê, kế đó bị người ta ném xuống biển và sau đó trôi dạt đến đây.”
Viên cảnh sát gấp tài liệu trong tay lại, nhìn sang Việt Ngôn Quy rồi nhìn sang Việt Ngôn Thăng: “Còn về Châu Tiểu Ngư, phía cảnh sát chúng tôi cũng đã tiến hành kiểm tra cơ sở dữ liệu thông tin dân cư cơ bản và hộ khẩu của thành phố này, tỉnh này và thậm chí là cả nước thì thấy người mang tên này đa phần là nữ giới, không hề có nam giới nào ở độ tuổi tương tự với giám đốc Việt có tên Châu Tiểu Ngư. Chúng tôi cũng đã kiểm tra kho tư liệu hình ảnh...”
“Tôi xin lỗi, là tôi đã nói dối! Ông Việt, bà Việt, tôi thành thật xin lỗi!” Lâm Lai Hề bước ra khỏi đám đông, cúi gập người trước mặt chủ tịch Việt và phu nhân Việt: “Anh Tiểu Ngư, em xin lỗi. Chú cảnh sát, tôi thành thật xin lỗi. Châu Tiểu Ngư chỉ là tên giả do tôi bịa ra mà thôi.”
Phu nhân Việt nhìn cô với vẻ không vui: “Quả đúng là cô đang gây chuyện ở đây...”
Lâm Lai Hề nắm lấy vạt áo của mình một cách căng thẳng, nước mắt chực chờ tràn ra: “Anh Tiểu Ngư, không phải, anh Việt là do tôi tìm được ở bờ biển. Khi đó anh ấy bị thương nặng đến nỗi đã bất tỉnh, gần như sắp chết rồi. Tôi thật sự muốn cứu anh ấy nhưng tôi không đủ tiền để chi trả viện phí đắt đỏ! Cô tôi mở một nhà khác nhỏ, cũng có chút thu nhập. Còn nhà tôi vốn nghèo, bà nội lại đang bệnh, còn nợ nần khắp nơi. Với tính tình của cô tôi...”
“Cô tôi nhất định sẽ không chịu để tôi giúp một người lạ mặt chưa bao giờ gặp đâu. Vậy nên tôi mới nói dối rằng anh Tiểu Ngư là bạn trai của tôi. Có như vậy thì cô tôi mới chịi trả giúp tiền viện phí. Tôi cũng có giúp anh Tiểu Ngư tìm gia đình của anh ấy, tôi nói thật mà. Tôi đã báo cho cảnh sát ở đảo, nói rằng tôi tìm được một người bị thương ở bãi biển, mong họ giúp anh ấy tìm lại gia đình nhưng không tìm được... Tôi không phải đang minh oan cho mình đâu, tôi biết tôi là người xấu mà! Tôi có ý đồ riêng!”
Kiều Anh Đào không nhịn được mà vỗ tay cho Lâm Lai Hề!
Không hổ là nữ chính, thế này mà không phải đang minh oan sao? Cô ta rõ ràng là đang khiến mình trở nên hoàn toàn trong sạch đấy!
“Vì bà nội đã lớn tuổi nên tôi muốn để anh Tiểu Ngư đóng giả làm bạn trai của tôi. Như vậy thì người bà lúc nào cũng thúc giục tôi kết hôn sẽ thấy yên tâm, anh Tiểu Ngư cũng sẽ có được tiền viện phí. Tôi còn đang vui vẻ nghĩ rằng đây là việc một mũi tên trúng hai con nhạn, nào ngờ lại khiến cả nhà mọi người không đoàn tụ được với nha!” Giọt nước mắt của Lâm Lai Hề rơi xuống đất, cô ta khóc một cách đáng thương. Cô ta thậm chí còn chủ động đưa tay về phía viên cảnh sát: “Tôi là một đứa nói dối, tôi đã lừa anh Tiểu Ngư, tôi thật xấu xa. Chú cảnh sát, chú bắt tôi về đi!”
Viên cảnh sát gấp tài liệu trong tay lại, nhìn sang Việt Ngôn Quy rồi nhìn sang Việt Ngôn Thăng: “Còn về Châu Tiểu Ngư, phía cảnh sát chúng tôi cũng đã tiến hành kiểm tra cơ sở dữ liệu thông tin dân cư cơ bản và hộ khẩu của thành phố này, tỉnh này và thậm chí là cả nước thì thấy người mang tên này đa phần là nữ giới, không hề có nam giới nào ở độ tuổi tương tự với giám đốc Việt có tên Châu Tiểu Ngư. Chúng tôi cũng đã kiểm tra kho tư liệu hình ảnh...”
“Tôi xin lỗi, là tôi đã nói dối! Ông Việt, bà Việt, tôi thành thật xin lỗi!” Lâm Lai Hề bước ra khỏi đám đông, cúi gập người trước mặt chủ tịch Việt và phu nhân Việt: “Anh Tiểu Ngư, em xin lỗi. Chú cảnh sát, tôi thành thật xin lỗi. Châu Tiểu Ngư chỉ là tên giả do tôi bịa ra mà thôi.”
Phu nhân Việt nhìn cô với vẻ không vui: “Quả đúng là cô đang gây chuyện ở đây...”
Lâm Lai Hề nắm lấy vạt áo của mình một cách căng thẳng, nước mắt chực chờ tràn ra: “Anh Tiểu Ngư, không phải, anh Việt là do tôi tìm được ở bờ biển. Khi đó anh ấy bị thương nặng đến nỗi đã bất tỉnh, gần như sắp chết rồi. Tôi thật sự muốn cứu anh ấy nhưng tôi không đủ tiền để chi trả viện phí đắt đỏ! Cô tôi mở một nhà khác nhỏ, cũng có chút thu nhập. Còn nhà tôi vốn nghèo, bà nội lại đang bệnh, còn nợ nần khắp nơi. Với tính tình của cô tôi...”
“Cô tôi nhất định sẽ không chịu để tôi giúp một người lạ mặt chưa bao giờ gặp đâu. Vậy nên tôi mới nói dối rằng anh Tiểu Ngư là bạn trai của tôi. Có như vậy thì cô tôi mới chịi trả giúp tiền viện phí. Tôi cũng có giúp anh Tiểu Ngư tìm gia đình của anh ấy, tôi nói thật mà. Tôi đã báo cho cảnh sát ở đảo, nói rằng tôi tìm được một người bị thương ở bãi biển, mong họ giúp anh ấy tìm lại gia đình nhưng không tìm được... Tôi không phải đang minh oan cho mình đâu, tôi biết tôi là người xấu mà! Tôi có ý đồ riêng!”
Kiều Anh Đào không nhịn được mà vỗ tay cho Lâm Lai Hề!
Không hổ là nữ chính, thế này mà không phải đang minh oan sao? Cô ta rõ ràng là đang khiến mình trở nên hoàn toàn trong sạch đấy!
“Vì bà nội đã lớn tuổi nên tôi muốn để anh Tiểu Ngư đóng giả làm bạn trai của tôi. Như vậy thì người bà lúc nào cũng thúc giục tôi kết hôn sẽ thấy yên tâm, anh Tiểu Ngư cũng sẽ có được tiền viện phí. Tôi còn đang vui vẻ nghĩ rằng đây là việc một mũi tên trúng hai con nhạn, nào ngờ lại khiến cả nhà mọi người không đoàn tụ được với nha!” Giọt nước mắt của Lâm Lai Hề rơi xuống đất, cô ta khóc một cách đáng thương. Cô ta thậm chí còn chủ động đưa tay về phía viên cảnh sát: “Tôi là một đứa nói dối, tôi đã lừa anh Tiểu Ngư, tôi thật xấu xa. Chú cảnh sát, chú bắt tôi về đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.