Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 49: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
Hay cho chiêu lấy lùi làm tiến.
Với cách nói đó của cô ta, không biết người khác thế nào nhưng Kiều Anh Đào cô thì chịu thua rồi đấy.
Chỉ vài câu mà đã nói rõ đầu đuôi mọi chuyện. Dù nhìn thì có vẻ đang nhận lỗi nhưng thực chất lại đang nói về lòng tốt của cô, cô hoàn toàn vô tội. Ai là đồ lừa gạt chứ, rõ ràng cô là một người tốt bụng, một người cực kỳ tốt bụng đã cứu lấy mạng sống của Việt Ngôn Quy!
“Thì ra là thế. Con bé này, con chính là ân nhân cứu mạng của Ngôn Quy nhà bác đấy.” Phu nhân Việt nghe xong những lời của Lâm Lai Hề thì nét mặt có chút thay đổi: “Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch tốt bụng mà. Chuyện con nói dối cũng là bất đắc dĩ thôi, làm gì nghiêm trọng đến mức phải bắt con về chứ?”
“Đội trưởng Vương, làm phiền anh đến sở cảnh sát của hòn đảo này điều tra một chuyến. Nếu cô Lâm đây thật sự đã báo án vậy tại sao chúng tôi không nhận được thông tin gì?” Chủ tịch Việt lý trí hơn phu nhân Việt, ông nhỏ giọng trao đổi với viên cảnh sát bên cạnh.
Ở bên này, Việt Ngôn Quy lật giở xem cái mớ tư liệu cá nhân mà phu nhân Việt đưa cho mình, tìm được tài liệu có in về dấu vân tay của chính mình: “Để chắc chắn hơn, tôi nghĩ cứ so sánh dấu vân tay đi.”
Phu nhân Việt cau mày: “Ngôn Quy!”
Chủ tịch Việt ngăn bà ấy lại: “Con trai muốn so sánh thì cứ để nó là đi.”
Thư ký đi bên cạnh chủ tịch Việt nhanh chóng lấy mực in và giấy trắng ra: “Đại thiếu gia, mời anh.”
Kết quả đối chiếu dấu vân tay cho ra kết quả trùng khớp, Việt Ngôn Quy nhìn về phía bố mẹ, những người đã lo lắng cho anh mấy ngày nay: “Con xin lỗi bố mẹ, mấy hôm nay đã khiến hai người lo lắng rồi.”
Việt Ngôn Kiều là người đơn giản, cô cười nói: “Thấy không, đúng là anh họ cả mà. Em đã nói rồi mà. Với vẻ ngoài đẹp trai có một không hai trên đời này của anh cả thì làm gì có chuyện có ai đó nhìn giống anh chứ!”
“Em họ, anh xin lỗi nhé, hôm qua không nhận ra em.” Việt Ngôn Quy quay sang nhìn Việt Ngôn Thăng, chào hỏi một cách nhẹ nhàng: “Em họ.”
Anh không nói gì cả nhưng lại giống như đã nói tất cả rồi.
Việt Ngôn Quy thừa nhận anh cố ý khiến cho Việt Ngôn Thăng mất mặt đấy.
Bởi vì cách nhau khoảng hai, ba tuổi nên anh và đứa em họ con trai của chú hai này không thân thiết cho lắm.
Không phải là anh giận chuyện hôm qua Việt Ngôn Thăng đấm anh một cú, chuyện nó là do anh thấy Kiều Anh Đào bị ngã nên bị phân tâm mà chỉ là anh không ngờ em họ anh thích Tiểu Anh Đào. Thằng nhóc này giấu kỹ thật. Anh thật sự không thích em họ mình có những thái độ thân thiết mờ ám quá mức với vị hôn thê của mình.
Hơ, có đứa em họ nào lại nhìn chằm chằm vào vị hôn thê của anh họ mình như hổ đói không chứ?
Nghĩ đến việc hôm qua đứa em họ kia cứ gọi Anh Đào này, Anh Đào kia. Sao vậy, hai chữ “chị dâu” khó phát âm lắm à?
Với cách nói đó của cô ta, không biết người khác thế nào nhưng Kiều Anh Đào cô thì chịu thua rồi đấy.
Chỉ vài câu mà đã nói rõ đầu đuôi mọi chuyện. Dù nhìn thì có vẻ đang nhận lỗi nhưng thực chất lại đang nói về lòng tốt của cô, cô hoàn toàn vô tội. Ai là đồ lừa gạt chứ, rõ ràng cô là một người tốt bụng, một người cực kỳ tốt bụng đã cứu lấy mạng sống của Việt Ngôn Quy!
“Thì ra là thế. Con bé này, con chính là ân nhân cứu mạng của Ngôn Quy nhà bác đấy.” Phu nhân Việt nghe xong những lời của Lâm Lai Hề thì nét mặt có chút thay đổi: “Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch tốt bụng mà. Chuyện con nói dối cũng là bất đắc dĩ thôi, làm gì nghiêm trọng đến mức phải bắt con về chứ?”
“Đội trưởng Vương, làm phiền anh đến sở cảnh sát của hòn đảo này điều tra một chuyến. Nếu cô Lâm đây thật sự đã báo án vậy tại sao chúng tôi không nhận được thông tin gì?” Chủ tịch Việt lý trí hơn phu nhân Việt, ông nhỏ giọng trao đổi với viên cảnh sát bên cạnh.
Ở bên này, Việt Ngôn Quy lật giở xem cái mớ tư liệu cá nhân mà phu nhân Việt đưa cho mình, tìm được tài liệu có in về dấu vân tay của chính mình: “Để chắc chắn hơn, tôi nghĩ cứ so sánh dấu vân tay đi.”
Phu nhân Việt cau mày: “Ngôn Quy!”
Chủ tịch Việt ngăn bà ấy lại: “Con trai muốn so sánh thì cứ để nó là đi.”
Thư ký đi bên cạnh chủ tịch Việt nhanh chóng lấy mực in và giấy trắng ra: “Đại thiếu gia, mời anh.”
Kết quả đối chiếu dấu vân tay cho ra kết quả trùng khớp, Việt Ngôn Quy nhìn về phía bố mẹ, những người đã lo lắng cho anh mấy ngày nay: “Con xin lỗi bố mẹ, mấy hôm nay đã khiến hai người lo lắng rồi.”
Việt Ngôn Kiều là người đơn giản, cô cười nói: “Thấy không, đúng là anh họ cả mà. Em đã nói rồi mà. Với vẻ ngoài đẹp trai có một không hai trên đời này của anh cả thì làm gì có chuyện có ai đó nhìn giống anh chứ!”
“Em họ, anh xin lỗi nhé, hôm qua không nhận ra em.” Việt Ngôn Quy quay sang nhìn Việt Ngôn Thăng, chào hỏi một cách nhẹ nhàng: “Em họ.”
Anh không nói gì cả nhưng lại giống như đã nói tất cả rồi.
Việt Ngôn Quy thừa nhận anh cố ý khiến cho Việt Ngôn Thăng mất mặt đấy.
Bởi vì cách nhau khoảng hai, ba tuổi nên anh và đứa em họ con trai của chú hai này không thân thiết cho lắm.
Không phải là anh giận chuyện hôm qua Việt Ngôn Thăng đấm anh một cú, chuyện nó là do anh thấy Kiều Anh Đào bị ngã nên bị phân tâm mà chỉ là anh không ngờ em họ anh thích Tiểu Anh Đào. Thằng nhóc này giấu kỹ thật. Anh thật sự không thích em họ mình có những thái độ thân thiết mờ ám quá mức với vị hôn thê của mình.
Hơ, có đứa em họ nào lại nhìn chằm chằm vào vị hôn thê của anh họ mình như hổ đói không chứ?
Nghĩ đến việc hôm qua đứa em họ kia cứ gọi Anh Đào này, Anh Đào kia. Sao vậy, hai chữ “chị dâu” khó phát âm lắm à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.