Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 50: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
03/11/2024
Khi đó bàn tay anh dính đầy bụi bặm, anh không muốn dùng nó nắm tay tay của Tiểu Anh Đào nên định đi rửa tay rồi sẽ quay lại. Ai ngờ đứa em họ này lại ngồi vào chỗ của anh, làm ra vẻ mình là bạn trai của cô ấy: “Anh Đào, cơ thể chị đang yếu, em đút chị nhé.”
Mười một chữ, chữ nào cũng vô cùng mờ ám.
Việt Ngôn Quy thừa nhận lúc đó anh rất muốn đánh đứa em này của mình một trận.
Còn nói Anh Đào thích nhất là cháo hải sản gì đấy nữa chứ. Cô ấy kén ăn lắm đấy, từ nhỏ đến lớn món cô ghét nhất là món cháo đặc quánh này đấy!
Khá khen cho đứa em họ này. Chẳng trách sao mà Việt Ngôn Thăng không muốn thừa nhận anh là Việt Ngôn Quy, cứ nhất quyết nói anh là Châu Tiểu Ngư. E rằng đứa em này thật sự hy vọng anh đã gặp tai nạn rồi mất tích để bản thân có thể thay thế vị trí của anh.
“Anh cả, em... em xin lỗi.” Việt Ngôn Thăng nghe thấy thì càng cúi đầu xuống thấp hơn, đến nỗi không ai nhìn được vẻ mặt của anh: “Em thật hồ đồ quá, đến anh cả mà cũng không nhận ra.”
“Cũng không trách anh hai được. Anh hai từ nhỏ không thân thiết với anh cả, sau đó hai người còn đến hai đất nước khác nhau để đi học.” Việt Ngôn Kiều nhanh miệng nói: “Sau đó anh cả trở nên vô cùng tài giỏi, về nước thì tự mình lập nghiệp, còn anh sau khi tốt nghiệp thì đến công ty của gia đình làm việc. Chỉ đến mấy dịp lễ tết chúng ta mới gặp nhau ở nhà của ông nội, không thân thiết cũng là chuyện bình thường mà!”
Một người tự mình lập nghiệp, một người đến làm việc ở công ty của gia đình.
Sắc mặt của Việt Ngôn Thăng tái xanh. Từ nhỏ đến lớn anh đều sống trong cái bóng của anh họ mình, đến nữ thần mà mình yêu thầm bao năm cũng trở thành vị hôn thê của anh ấy, anh có thể không hận sao?
“Không sao đâu.” Vẻ mặt Việt Ngôn Quy rất bình tĩnh, nhìn có vẻ anh đã rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi này.
“Nhưng mà anh cả này, bây giờ anh không nhớ được gì, nếu quay về công ty làm việc mà không biết gì cả thì phải làm sao?” Việt Ngôn Thăng ngẩng đầu lên: “Hơn nữa nếu anh cả đi về với bác cả thì cô Lâm phải làm thế nào? Cô ấy là bạn gái của anh trong lúc mất tích đấy. Cả nửa tháng bên nhau sớm chiều, em nghĩ cũng có chút tình cảm chứ. Anh đi rồi, cô Lâm một thân một mình ở lại đây phải làm sao?”
Anh phản công với nụ cười như có như không: “Hôm qua em nhận nhầm anh cả là vì em thấy anh cả và cô Lâm đây vô cùng thân thiết với nhau. Em nghĩ, anh cả đã có vị hôn thê là Anh Đào rồi thì tất nhiên là sẽ chung thủy với chị ấy, đâu ngờ rằng sau khi anh cả mất trí nhớ thì lại yêu người khác? Thân phận bạn trai là do cô Lâm bịa ra nhưng tình cảm nảy sinh trong những ngày ở chung vừa qua chẳng lẽ cũng là giả luôn sao?”
Mười một chữ, chữ nào cũng vô cùng mờ ám.
Việt Ngôn Quy thừa nhận lúc đó anh rất muốn đánh đứa em này của mình một trận.
Còn nói Anh Đào thích nhất là cháo hải sản gì đấy nữa chứ. Cô ấy kén ăn lắm đấy, từ nhỏ đến lớn món cô ghét nhất là món cháo đặc quánh này đấy!
Khá khen cho đứa em họ này. Chẳng trách sao mà Việt Ngôn Thăng không muốn thừa nhận anh là Việt Ngôn Quy, cứ nhất quyết nói anh là Châu Tiểu Ngư. E rằng đứa em này thật sự hy vọng anh đã gặp tai nạn rồi mất tích để bản thân có thể thay thế vị trí của anh.
“Anh cả, em... em xin lỗi.” Việt Ngôn Thăng nghe thấy thì càng cúi đầu xuống thấp hơn, đến nỗi không ai nhìn được vẻ mặt của anh: “Em thật hồ đồ quá, đến anh cả mà cũng không nhận ra.”
“Cũng không trách anh hai được. Anh hai từ nhỏ không thân thiết với anh cả, sau đó hai người còn đến hai đất nước khác nhau để đi học.” Việt Ngôn Kiều nhanh miệng nói: “Sau đó anh cả trở nên vô cùng tài giỏi, về nước thì tự mình lập nghiệp, còn anh sau khi tốt nghiệp thì đến công ty của gia đình làm việc. Chỉ đến mấy dịp lễ tết chúng ta mới gặp nhau ở nhà của ông nội, không thân thiết cũng là chuyện bình thường mà!”
Một người tự mình lập nghiệp, một người đến làm việc ở công ty của gia đình.
Sắc mặt của Việt Ngôn Thăng tái xanh. Từ nhỏ đến lớn anh đều sống trong cái bóng của anh họ mình, đến nữ thần mà mình yêu thầm bao năm cũng trở thành vị hôn thê của anh ấy, anh có thể không hận sao?
“Không sao đâu.” Vẻ mặt Việt Ngôn Quy rất bình tĩnh, nhìn có vẻ anh đã rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi này.
“Nhưng mà anh cả này, bây giờ anh không nhớ được gì, nếu quay về công ty làm việc mà không biết gì cả thì phải làm sao?” Việt Ngôn Thăng ngẩng đầu lên: “Hơn nữa nếu anh cả đi về với bác cả thì cô Lâm phải làm thế nào? Cô ấy là bạn gái của anh trong lúc mất tích đấy. Cả nửa tháng bên nhau sớm chiều, em nghĩ cũng có chút tình cảm chứ. Anh đi rồi, cô Lâm một thân một mình ở lại đây phải làm sao?”
Anh phản công với nụ cười như có như không: “Hôm qua em nhận nhầm anh cả là vì em thấy anh cả và cô Lâm đây vô cùng thân thiết với nhau. Em nghĩ, anh cả đã có vị hôn thê là Anh Đào rồi thì tất nhiên là sẽ chung thủy với chị ấy, đâu ngờ rằng sau khi anh cả mất trí nhớ thì lại yêu người khác? Thân phận bạn trai là do cô Lâm bịa ra nhưng tình cảm nảy sinh trong những ngày ở chung vừa qua chẳng lẽ cũng là giả luôn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.