Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 28: . Anh Còn Từng Uống Nước Phía Dưới Của Chị Em Nữa Kìa, Chứ Trà Sữa Của Em Ấy…
Hòa Độ
25/02/2024
Ban đêm Lục Tranh làm cơm tối, trước khi về biệt thự Hải Bối phải đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Tâm can Tần Từ hoàn toàn hỗn độn!
Đầu óc cô mơ hồ, xuất thần lên mấy tầng mây, chỉ vì hai chữ “Bạn gái” nhẹ nhàng bâng quơ kia của Lục Tranh.
Cô và Lục Trầm Tuấn ngồi ghế sau, ba người vẫn luôn không nói chuyện, thẳng đến khi Tuấn Tuấn mở miệng, đánh vỡ trầm mặc: “Anh ơi, bạn gái anh là ai vậy?”
“Hỏi chị em ấy.” Lục Tranh lời ít mà ý nhiều, vứt vấn đề lại cho Tần Từ còn đang ngây ngốc.
Ánh mắt Lục Trầm Tuấn chờ mong chuyển hướng sang Tần Từ, Tần Từ cả kinh, trên má nháy mắt xuất hiện hai rặng mây đỏ khả nghi, cô chột dạ ho “Khụ” một tiếng: “Bạn nhỏ Tuấn Tuấn nè, chị không muốn trả lời vấn đề này.”
Lục Trầm Tuấn nhíu mày: “Chị à, thứ nhất, em không phải bạn nhỏ; thứ hai, em không thích hai người có bí mật chung lại giấu em.”
Tên nhóc này quá thông minh, không lừa gạt được sao?
Tần Từ uống một ngụm trà sữa trân châu an ủi, cầu nguyện Lục Tranh nhanh chóng lái xe vào bãi đậu xe của siêu thị, như vậy là có thể dời lực chú ý của thằng nhóc này đi bằng con đường khác.
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của Lục Trầm Tuấn nghiêm túc, rất có thế không thuận theo không buông tha: “Chị, mời chị nhìn thẳng vào vấn đề của em.”
Đôi mắt Tần Từ đảo quanh, rất khó hiểu tại sao mình lại bị một cậu nhóc mới 7 tuổi làm cho lo âu đến thế.
Tâm cô loạn như ma, tuy cô và Lục Tranh không phải anh em ruột, nhưng dù sao cũng đã sớm chiều ở chung dưới một mái nhà suốt bảy năm, bây giờ phải quang minh chính đại nói cho em trai biết, chị gái và anh trai đã ở bên nhau, có thể đả kích cậu nhóc hay không.
Năm nay tuổi mụ Lục Trầm Tuấn là bảy tuổi, thực tế mới 6 tuổi, còn đang trong độ tuổi ngây thơ mờ mịt không hiểu tình yêu, Tần Từ không muốn mình làm một tấm gương không tốt, làm cậu hình thành cái nhìn nghi hoặc tình cảm.
Dù sao cũng không thể thản nhiên thừa nhận.
Tần Từ trộm nhìn Lục Tranh, hôm nay đối phương mặc sơ mi trắng phối với quần tây màu đen, kiểu dáng vô cùng đơn giản mặc lên người anh lại có một loại cảm giác khác, quả nhiên, người đẹp trai chính là một cái móc treo quần áo, mặc cái gì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tóc ngắn của chàng trai vừa đen vừa bóng, rất là sáng loáng, đôi tay thon dài mà sạch sẽ tự nhiên điều khiển tay lái, xe vững vàng chạy như nước chảy mây trôi.
Anh không quay đầu lại, nhưng trực giác Tần Từ nói cho cô biết, dường như anh cũng đang đợi đáp án.
Tần Từ do dự nhìn về phía đôi mắt Lục Trầm Tuấn, đôi mắt xinh đẹp của cậu bé đen như mực, cậu hỏi: “Chị nè, em hỏi chị, bạn gái của anh trai có phải là người em quen không?”
Vậy còn không phải là……
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao.
Tần Từ khóc không ra nước mắt, cứng họng.
Vào lúc này, Lục Tranh lười biếng thêm dầu vào lửa: “Lục Trầm Tuấn, em phải gọi bạn gái anh là gì?”
Ông cụ non Lục Trầm Tuấn buột miệng thốt ra: “Chị dâu!”
Lục Tranh cười nhẹ tràn ngập ý vị, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Sau này nhìn thấy cô ấy thì phải chủ động gọi, anh phát bao lì xì cho em.”
Đôi mắt Lục Trầm Tuấn lúng liếng, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!”
Tiếng gọi “Chị dâu” kia làm trái tim vốn đang không an phận của Tần Từ lại kinh hoảng thêm một lần, Lục Trầm Tuấn phối hợp đưa tay lên sờ khuôn mặt đỏ hồng của cô.
Lục Trầm Tuấn mẫn cảm dường như nhận thấy Tần Từ không bình thường, lay động cánh tay Tần Từ: “Chị ơi, chị đâu có bị sốt đâu.”
Chủ đề của hai người làm người ta… Không thể không đỏ mặt đấy……
Cảm xúc Tần Từ mênh mông, gân cốt cứng đờ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại không nói nên một chữ nào.
Trong không khí kích động, đầy hơi thở ái muội, lông mi Lục Tranh khẽ nâng, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ qua kính chiếu hậu.
Đầu tiên là mặt đỏ, sau đó cả người đều đỏ hồng.
Đặc biệt là cặp bồng đào quyến rũ kia, nhô cao dưới đồng phục trắng xanh đan xen, lúc lên lúc xuống, dụ hoặc đến cực điểm.
Chỉ mới vài giây, trong óc Lục Tranh đã nhanh chóng hiện lên không dưới mười tư thế cắm cô.
Ngồi, nằm, đứng, nằm bò……
Anh yêu tha thiết cái tư thế cắm từ phía sau.
Tư thế đó sẽ làm anh đâm sâu nhất, làm cô kêu dâm.
Mắt Lục Tranh nóng lên, tức khắc miệng khô lưỡi khô.
Anh dời tầm mắt đi, hầu kết lăn lộn trên dưới: “Tiểu Từ, uống hết trà sữa không?”
“…… Không.” Tần Từ chỉ lo thẹn thùng sau khi đâm trà sữa xong mới chỉ uống một ngụm, đá trong ly cũng sắp bị cô hun thành thức uống nóng luôn.
Lục Tranh nói: “Cho anh.”
“…… A.” Tần Từ cúi người, chậm chậm đưa qua.
Lục Tranh dùng một tay tiếp nhận ly trà sữa, môi mỏng ngậm lấy ống hút, chậm rãi hút một ngụm.
Sao anh uống trà sữa thôi mà sườn mặt cũng đẹp như thế chứ!
Tần Từ nắm lấy góc áo, nuốt nuốt nước miếng.
Lục Trầm Tuấn nhìn cảnh này lại vô cùng hỗn độn, cậu trừng lớn mắt: “Anh… Không phải anh chưa bao giờ uống đồ uống bên ngoài sao?”
“Nếm một chút thức uống mới mẻ cũng không có gì là không thể.” Lục Tranh tùy ý cắm ly trà sữa lớn còn dư vào giữa giá đựng ly trên tay vịn.
Lục Trầm Tuấn banh mặt, như đang bảo vệ cái gì: “Nhưng…… Nhưng đó là đồ chị đã uống mà!”
Lục Tranh nheo đôi mắt lại.
Nước phía dưới của em ấy anh cũng đã uống rồi, còn uống trà sữa của em ấy…
Giọng điệu Lục Tranh đạm mạc: “Như thế nào? Em có ý kiến?”
Tự tin của Lục Trầm Tuấn tức khắc yếu đi, từ trước đến nay cậu đều không dám lỗ mãng ở trước mặt anh trai, bởi vì trước khi cậu 4 tuổi, anh trai chưa từng nói một câu nào với cậu.
Cậu biết anh trai không thích mình, dù sao hai anh em bọn họ cũng không phải con cùng một mẹ sinh ra.
Cậu không thân với anh trai.
Lục Trầm Tuấn thấp giọng nói: “Uống đồ người khác đã từng uống là không tốt… Gọi là gián tiếp hôn môi, không vệ sinh.”
Mặt Lục Tranh vô biểu tình, ánh mắt tối đi.
Giữa hai anh em bắt đầu một trận giằng co vô hình, Tần Từ xoa xoa đầu Lục Trầm Tuấn, tận lực hòa giải: “Bạn nhỏ Tuấn Tuấn à, người một nhà thì không sao.”
Lục Trầm Tuấn nghe vậy, vẻ mặt ảm đạm, ấm ức hít hít mũi, lại lần nữa nhấn mạnh: “Chị à, em không phải bạn nhỏ…”
Người lớn luôn có thói quen lừa dối bạn nhỏ, cậu không cần làm bạn nhỏ Tuấn Tuấn, cậu muốn lớn lên thật nhanh, có thể mạnh mẽ như anh trai, đỉnh thiên lập địa.
Cậu cũng khát vọng tự mình gây dựng sự nghiệp, mở công ty, không dựa vào gia đình, có thể độc lập kiếm tiền nuôi chị gái.
Nhưng em chính là một bạn nhỏ… Chị hy vọng em có thể lớn lên từng chút một.
Tần Từ xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm mềm của Lục Trầm Tuấn, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vậy thì không phải bạn nhỏ, Tuấn Tuấn nhà chúng ta là một chàng trai trẻ ưu tú!”
Tâm can Tần Từ hoàn toàn hỗn độn!
Đầu óc cô mơ hồ, xuất thần lên mấy tầng mây, chỉ vì hai chữ “Bạn gái” nhẹ nhàng bâng quơ kia của Lục Tranh.
Cô và Lục Trầm Tuấn ngồi ghế sau, ba người vẫn luôn không nói chuyện, thẳng đến khi Tuấn Tuấn mở miệng, đánh vỡ trầm mặc: “Anh ơi, bạn gái anh là ai vậy?”
“Hỏi chị em ấy.” Lục Tranh lời ít mà ý nhiều, vứt vấn đề lại cho Tần Từ còn đang ngây ngốc.
Ánh mắt Lục Trầm Tuấn chờ mong chuyển hướng sang Tần Từ, Tần Từ cả kinh, trên má nháy mắt xuất hiện hai rặng mây đỏ khả nghi, cô chột dạ ho “Khụ” một tiếng: “Bạn nhỏ Tuấn Tuấn nè, chị không muốn trả lời vấn đề này.”
Lục Trầm Tuấn nhíu mày: “Chị à, thứ nhất, em không phải bạn nhỏ; thứ hai, em không thích hai người có bí mật chung lại giấu em.”
Tên nhóc này quá thông minh, không lừa gạt được sao?
Tần Từ uống một ngụm trà sữa trân châu an ủi, cầu nguyện Lục Tranh nhanh chóng lái xe vào bãi đậu xe của siêu thị, như vậy là có thể dời lực chú ý của thằng nhóc này đi bằng con đường khác.
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của Lục Trầm Tuấn nghiêm túc, rất có thế không thuận theo không buông tha: “Chị, mời chị nhìn thẳng vào vấn đề của em.”
Đôi mắt Tần Từ đảo quanh, rất khó hiểu tại sao mình lại bị một cậu nhóc mới 7 tuổi làm cho lo âu đến thế.
Tâm cô loạn như ma, tuy cô và Lục Tranh không phải anh em ruột, nhưng dù sao cũng đã sớm chiều ở chung dưới một mái nhà suốt bảy năm, bây giờ phải quang minh chính đại nói cho em trai biết, chị gái và anh trai đã ở bên nhau, có thể đả kích cậu nhóc hay không.
Năm nay tuổi mụ Lục Trầm Tuấn là bảy tuổi, thực tế mới 6 tuổi, còn đang trong độ tuổi ngây thơ mờ mịt không hiểu tình yêu, Tần Từ không muốn mình làm một tấm gương không tốt, làm cậu hình thành cái nhìn nghi hoặc tình cảm.
Dù sao cũng không thể thản nhiên thừa nhận.
Tần Từ trộm nhìn Lục Tranh, hôm nay đối phương mặc sơ mi trắng phối với quần tây màu đen, kiểu dáng vô cùng đơn giản mặc lên người anh lại có một loại cảm giác khác, quả nhiên, người đẹp trai chính là một cái móc treo quần áo, mặc cái gì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tóc ngắn của chàng trai vừa đen vừa bóng, rất là sáng loáng, đôi tay thon dài mà sạch sẽ tự nhiên điều khiển tay lái, xe vững vàng chạy như nước chảy mây trôi.
Anh không quay đầu lại, nhưng trực giác Tần Từ nói cho cô biết, dường như anh cũng đang đợi đáp án.
Tần Từ do dự nhìn về phía đôi mắt Lục Trầm Tuấn, đôi mắt xinh đẹp của cậu bé đen như mực, cậu hỏi: “Chị nè, em hỏi chị, bạn gái của anh trai có phải là người em quen không?”
Vậy còn không phải là……
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao.
Tần Từ khóc không ra nước mắt, cứng họng.
Vào lúc này, Lục Tranh lười biếng thêm dầu vào lửa: “Lục Trầm Tuấn, em phải gọi bạn gái anh là gì?”
Ông cụ non Lục Trầm Tuấn buột miệng thốt ra: “Chị dâu!”
Lục Tranh cười nhẹ tràn ngập ý vị, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Sau này nhìn thấy cô ấy thì phải chủ động gọi, anh phát bao lì xì cho em.”
Đôi mắt Lục Trầm Tuấn lúng liếng, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!”
Tiếng gọi “Chị dâu” kia làm trái tim vốn đang không an phận của Tần Từ lại kinh hoảng thêm một lần, Lục Trầm Tuấn phối hợp đưa tay lên sờ khuôn mặt đỏ hồng của cô.
Lục Trầm Tuấn mẫn cảm dường như nhận thấy Tần Từ không bình thường, lay động cánh tay Tần Từ: “Chị ơi, chị đâu có bị sốt đâu.”
Chủ đề của hai người làm người ta… Không thể không đỏ mặt đấy……
Cảm xúc Tần Từ mênh mông, gân cốt cứng đờ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại không nói nên một chữ nào.
Trong không khí kích động, đầy hơi thở ái muội, lông mi Lục Tranh khẽ nâng, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ qua kính chiếu hậu.
Đầu tiên là mặt đỏ, sau đó cả người đều đỏ hồng.
Đặc biệt là cặp bồng đào quyến rũ kia, nhô cao dưới đồng phục trắng xanh đan xen, lúc lên lúc xuống, dụ hoặc đến cực điểm.
Chỉ mới vài giây, trong óc Lục Tranh đã nhanh chóng hiện lên không dưới mười tư thế cắm cô.
Ngồi, nằm, đứng, nằm bò……
Anh yêu tha thiết cái tư thế cắm từ phía sau.
Tư thế đó sẽ làm anh đâm sâu nhất, làm cô kêu dâm.
Mắt Lục Tranh nóng lên, tức khắc miệng khô lưỡi khô.
Anh dời tầm mắt đi, hầu kết lăn lộn trên dưới: “Tiểu Từ, uống hết trà sữa không?”
“…… Không.” Tần Từ chỉ lo thẹn thùng sau khi đâm trà sữa xong mới chỉ uống một ngụm, đá trong ly cũng sắp bị cô hun thành thức uống nóng luôn.
Lục Tranh nói: “Cho anh.”
“…… A.” Tần Từ cúi người, chậm chậm đưa qua.
Lục Tranh dùng một tay tiếp nhận ly trà sữa, môi mỏng ngậm lấy ống hút, chậm rãi hút một ngụm.
Sao anh uống trà sữa thôi mà sườn mặt cũng đẹp như thế chứ!
Tần Từ nắm lấy góc áo, nuốt nuốt nước miếng.
Lục Trầm Tuấn nhìn cảnh này lại vô cùng hỗn độn, cậu trừng lớn mắt: “Anh… Không phải anh chưa bao giờ uống đồ uống bên ngoài sao?”
“Nếm một chút thức uống mới mẻ cũng không có gì là không thể.” Lục Tranh tùy ý cắm ly trà sữa lớn còn dư vào giữa giá đựng ly trên tay vịn.
Lục Trầm Tuấn banh mặt, như đang bảo vệ cái gì: “Nhưng…… Nhưng đó là đồ chị đã uống mà!”
Lục Tranh nheo đôi mắt lại.
Nước phía dưới của em ấy anh cũng đã uống rồi, còn uống trà sữa của em ấy…
Giọng điệu Lục Tranh đạm mạc: “Như thế nào? Em có ý kiến?”
Tự tin của Lục Trầm Tuấn tức khắc yếu đi, từ trước đến nay cậu đều không dám lỗ mãng ở trước mặt anh trai, bởi vì trước khi cậu 4 tuổi, anh trai chưa từng nói một câu nào với cậu.
Cậu biết anh trai không thích mình, dù sao hai anh em bọn họ cũng không phải con cùng một mẹ sinh ra.
Cậu không thân với anh trai.
Lục Trầm Tuấn thấp giọng nói: “Uống đồ người khác đã từng uống là không tốt… Gọi là gián tiếp hôn môi, không vệ sinh.”
Mặt Lục Tranh vô biểu tình, ánh mắt tối đi.
Giữa hai anh em bắt đầu một trận giằng co vô hình, Tần Từ xoa xoa đầu Lục Trầm Tuấn, tận lực hòa giải: “Bạn nhỏ Tuấn Tuấn à, người một nhà thì không sao.”
Lục Trầm Tuấn nghe vậy, vẻ mặt ảm đạm, ấm ức hít hít mũi, lại lần nữa nhấn mạnh: “Chị à, em không phải bạn nhỏ…”
Người lớn luôn có thói quen lừa dối bạn nhỏ, cậu không cần làm bạn nhỏ Tuấn Tuấn, cậu muốn lớn lên thật nhanh, có thể mạnh mẽ như anh trai, đỉnh thiên lập địa.
Cậu cũng khát vọng tự mình gây dựng sự nghiệp, mở công ty, không dựa vào gia đình, có thể độc lập kiếm tiền nuôi chị gái.
Nhưng em chính là một bạn nhỏ… Chị hy vọng em có thể lớn lên từng chút một.
Tần Từ xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm mềm của Lục Trầm Tuấn, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vậy thì không phải bạn nhỏ, Tuấn Tuấn nhà chúng ta là một chàng trai trẻ ưu tú!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.