Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 27: Đáp Án Hẳn Là 6 Và 9
Hòa Độ
25/02/2024
Hai chân cô bị tay nhỏ của Lục Trầm Tuấn ôm vào trong lòng ngực cậu, Tần Từ sờ sờ tóc ngắn nhu thuận của cậu bé, dịu dàng hỏi: “Tuấn Tuấn, sao em lại tới đây?”
Lục Trầm Tuấn kéo cô đi đến trước bàn, đưa bài thi toán trên lớp nâng cao cho cô xem, vẻ mặt thất bại hiếm thấy: “Chị ơi, em thi tiếng Anh không lên được top, hôm nay học toán cũng làm bài tập không tốt, mẹ kêu em tới tìm chị học thêm.”
Tần Từ chào hỏi Dịch Yên, Dịch Yên dịch vị trí bên cạnh ra, bĩu môi, tay chỉ chỉ mấy cái đề trong sách bài tập: “Lớp 2 thi khó thế á, chị còn nhớ năm chị học lớp 5 mới học đến bài này, ảo thật, bây giờ áp lực của học sinh tiểu học lớn ghê ha?”
Tần Từ tinh tế nhìn những câu gạch đỏ đánh dấu sai trong bài, khó hiểu nhíu mày: “Tuấn Tuấn, câu 8 với câu 10 cùng là đề tính nhanh, còn có câu hình số 13, đều tương đối cơ bản, câu 18 là đề tìm quy luật lấp chỗ trống là điểm mạnh của em, sai thế nào được?”
Không xong rồi.
Chị gái quá hiểu cậu, vậy mà vừa liếc sơ qua đã thấy lỗ hổng, ánh mắt Lục Trầm Tuấn lập loè, bình ổn tâm thần, nhỏ giọng nói: “Giáo viên dạy toán Olympic cũng nói em quá sơ ý.”
Vẻ mặt cậu ảm đạm, giọng điệu hạ xuống, nghẹn ngào nói: “Rất xin lỗi, em làm chị thất vọng rồi.”
Lục Trầm Tuấn da thịt non mịn, ngũ quan tinh xảo, nhìn vào vô cùng khiến người ta yêu thích, hiện giờ bộ dáng ấm ức đâm thẳng tắp vào hồng tâm Dịch Yên bên cạnh.
Đôi tay cô ta nâng mặt cậu bé lên, tràn lan tình thương của mẹ, thấp giọng dỗ cậu: “Ai nha, tiểu Tuấn Tuấn, còn không phải chỉ là mấy câu bài tập sao, sai thì sai thôi! Buồn cái gì? Bây giờ xã hội cũng không kiếm ăn nhờ vào mấy câu bài tập.”
Cả người Dịch Yên nồng nặc mùi nước hoa, Lục Trầm Tuấn âm thầm nhịn cảm giác không khỏe xuống.
Cậu hiểu rõ, chị không thích cậu không lễ phép, vì thế trên mặt cậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thỏa đáng: “Cảm ơn chị Dịch Yên.”
Dịch Yên cười tủm tỉm nhéo mặt Lục Trầm Tuấn: “Cảm ơn cái gì, không cần cảm ơn, em trai của anh Lục Tranh chính là em trai chị.”
Tần Từ lấy cặp sách Lục Trầm Tuấn ra, biểu tình sửng sốt.
Bạn nhỏ ở tuổi này như cậu, theo lý thuyết thì nên thích cặp sách màu sắc sặc sỡ in hình nhân vật yêu thích, mà cặp sách Lục Trầm Tuấn lại chỉ mộc mạc màu xám, chỉ treo một con búp bê vải mô phỏng theo nhân vật hoạt hình, mà nó lại là một món quà nhỏ lần trước Tần Từ về nhà họ Lục tặng cho cậu.
Tần Từ quét mắt nhìn Lục Trầm Tuấn, cặp mắt đen bóng của đối phương đang khóa ở trên mặt cô, thấy cô phát hiện cậu đang nhìn cô, cậu nhóc ngay lập tức dời ánh mắt đi như làm chuyện xấu, có vẻ không biết làm sao.
Tần Từ tìm ra vở nháp của cậu, lật tờ mới nhất ra, vuốt phẳng nếp gấp, lại chọn ra một cây bút trong hộp bút của cậu, kiên nhẫn giảng giải một bài toán cho cậu.
Lục Trầm Tuấn nín thở ngưng thần, thái độ còn nghiêm túc hơn lúc đi học chính, mỗi khi Tần Từ hỏi một câu hỏi, cậu liền nhanh chóng có thể trả lời.
Tư duy tốt, phản ứng cực nhanh.
Từng bài toán bị gạch đỏ dần dần được giải quyết hết.
Chỉ còn một bài toán ứng dụng cuối cùng, bài toán đó hơi lạ, đúng thật là khó, Lục Trầm Tuấn thật sự không biết làm, Tần Từ ngưng mi suy tư hai phút, hết sức chuyên chú giải toán trên nháp, đúng lúc này, Lục Tranh đã trở về.
“Anh Lục Tranh!” Dịch Yên đang buồn ngủ khôi phục tinh thần trong nháy mắt, cô ta vui mừng đứng lên.
Lục Tranh gật đầu, đơn giản chào hỏi: “Hi.”
“Anh Lục Tranh, hôm nay phim 《 Em là bạn gái anh 》của đạo diễn Khâu Lập Vĩ chiếu, em đã mua vé xem phim rồi, anh đi xem chung không?” Cô ta loạng choạng rút ra hai tấm vé xem phim, tươi cười dào dạt, vẻ sáng rọi lóng lánh hiện trên mặt.
“Xin lỗi, không rảnh lắm.”
Lục Tranh không dấu vết đẩy Dịch Yên sắp nhào vào lòng ngực mình ra, tầm mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ đang giảng bài cho em trai trên bàn, anh nhìn thẳng rồi đi đến gần Tần Từ, đứng ở bên cạnh một lớn một nhỏ.
Lục Tranh giơ tay tự nhiên xoa xoa đỉnh đầu cô gái, khuôn mặt bỏng cháy của Tần Từ càng chôn càng thấp, anh câu môi cười cười, nhìn thoáng qua bài toán cuối cùng kia.
“Sai rồi.”
Anh khom người, dán lên người cô từ phía sau, nắm lấy tay cô, thêm một công thức sau một bước đi nào đó, trầm giọng nói: “Thiếu một bước, đáp án hẳn là 6 và 9.”
Người nói vô tình, người nghe có tâm.
6……
9……
Hai con số này gợi lên hồi ức mất chừng mực trong óc người nghe.
Hơi thở nam tính nhiệt liệt phun sau tai cô, mặt Tần Từ vì bị “Cọ” mà nóng bỏng: “A…… Em, em không chú ý……”
“Sơ ý rồi.”
Lời nói vô tình qua miệng anh lại trở nên vô cùng ái muội.
Tim Tần Từ đập nhanh hơn, lý trí không còn sót lại chút gì, muốn chết, muốn chết!
“Vì sao không rảnh?” Dịch Yên thận trọng đi tới, chưa từ bỏ ý định mà giật nhẹ ống tay áo Lục Tranh, buồn bã mất mát hỏi: “Anh Lục Tranh, anh có hẹn trước rồi sao?”
Lục Tranh quay đầu lại, im lặng một lát, nói: “Ừm, hẹn bạn gái của anh.”
Lục Trầm Tuấn nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía anh cậu, Tần Từ cúi đầu không nói, hốc mắt Dịch Yên đỏ lên trong nháy mắt.
“Anh gạt người!” Dịch Yên không tin: “Anh quen bạn gái từ khi nào?”
“Tối hôm qua vừa xác định quan hệ.” Lục Tranh nhìn mắt Tần Từ, có điều ám chỉ.
Đầu Dịch Yên sắp phải nổ tung, mang theo âm thanh khóc nức nở hỏi: “Vì sao em không biết?”
Lục Tranh nhướng mày: “Đó là việc riêng của anh.”
Dịch Yên dậm chân một cái, tức muốn hộc máu mà mắng: “Lục Tranh, em hận anh!”
Nói xong, cô ta che miệng khóc nấc lên, chạy ra ngoài.
Lục Trầm Tuấn kéo cô đi đến trước bàn, đưa bài thi toán trên lớp nâng cao cho cô xem, vẻ mặt thất bại hiếm thấy: “Chị ơi, em thi tiếng Anh không lên được top, hôm nay học toán cũng làm bài tập không tốt, mẹ kêu em tới tìm chị học thêm.”
Tần Từ chào hỏi Dịch Yên, Dịch Yên dịch vị trí bên cạnh ra, bĩu môi, tay chỉ chỉ mấy cái đề trong sách bài tập: “Lớp 2 thi khó thế á, chị còn nhớ năm chị học lớp 5 mới học đến bài này, ảo thật, bây giờ áp lực của học sinh tiểu học lớn ghê ha?”
Tần Từ tinh tế nhìn những câu gạch đỏ đánh dấu sai trong bài, khó hiểu nhíu mày: “Tuấn Tuấn, câu 8 với câu 10 cùng là đề tính nhanh, còn có câu hình số 13, đều tương đối cơ bản, câu 18 là đề tìm quy luật lấp chỗ trống là điểm mạnh của em, sai thế nào được?”
Không xong rồi.
Chị gái quá hiểu cậu, vậy mà vừa liếc sơ qua đã thấy lỗ hổng, ánh mắt Lục Trầm Tuấn lập loè, bình ổn tâm thần, nhỏ giọng nói: “Giáo viên dạy toán Olympic cũng nói em quá sơ ý.”
Vẻ mặt cậu ảm đạm, giọng điệu hạ xuống, nghẹn ngào nói: “Rất xin lỗi, em làm chị thất vọng rồi.”
Lục Trầm Tuấn da thịt non mịn, ngũ quan tinh xảo, nhìn vào vô cùng khiến người ta yêu thích, hiện giờ bộ dáng ấm ức đâm thẳng tắp vào hồng tâm Dịch Yên bên cạnh.
Đôi tay cô ta nâng mặt cậu bé lên, tràn lan tình thương của mẹ, thấp giọng dỗ cậu: “Ai nha, tiểu Tuấn Tuấn, còn không phải chỉ là mấy câu bài tập sao, sai thì sai thôi! Buồn cái gì? Bây giờ xã hội cũng không kiếm ăn nhờ vào mấy câu bài tập.”
Cả người Dịch Yên nồng nặc mùi nước hoa, Lục Trầm Tuấn âm thầm nhịn cảm giác không khỏe xuống.
Cậu hiểu rõ, chị không thích cậu không lễ phép, vì thế trên mặt cậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thỏa đáng: “Cảm ơn chị Dịch Yên.”
Dịch Yên cười tủm tỉm nhéo mặt Lục Trầm Tuấn: “Cảm ơn cái gì, không cần cảm ơn, em trai của anh Lục Tranh chính là em trai chị.”
Tần Từ lấy cặp sách Lục Trầm Tuấn ra, biểu tình sửng sốt.
Bạn nhỏ ở tuổi này như cậu, theo lý thuyết thì nên thích cặp sách màu sắc sặc sỡ in hình nhân vật yêu thích, mà cặp sách Lục Trầm Tuấn lại chỉ mộc mạc màu xám, chỉ treo một con búp bê vải mô phỏng theo nhân vật hoạt hình, mà nó lại là một món quà nhỏ lần trước Tần Từ về nhà họ Lục tặng cho cậu.
Tần Từ quét mắt nhìn Lục Trầm Tuấn, cặp mắt đen bóng của đối phương đang khóa ở trên mặt cô, thấy cô phát hiện cậu đang nhìn cô, cậu nhóc ngay lập tức dời ánh mắt đi như làm chuyện xấu, có vẻ không biết làm sao.
Tần Từ tìm ra vở nháp của cậu, lật tờ mới nhất ra, vuốt phẳng nếp gấp, lại chọn ra một cây bút trong hộp bút của cậu, kiên nhẫn giảng giải một bài toán cho cậu.
Lục Trầm Tuấn nín thở ngưng thần, thái độ còn nghiêm túc hơn lúc đi học chính, mỗi khi Tần Từ hỏi một câu hỏi, cậu liền nhanh chóng có thể trả lời.
Tư duy tốt, phản ứng cực nhanh.
Từng bài toán bị gạch đỏ dần dần được giải quyết hết.
Chỉ còn một bài toán ứng dụng cuối cùng, bài toán đó hơi lạ, đúng thật là khó, Lục Trầm Tuấn thật sự không biết làm, Tần Từ ngưng mi suy tư hai phút, hết sức chuyên chú giải toán trên nháp, đúng lúc này, Lục Tranh đã trở về.
“Anh Lục Tranh!” Dịch Yên đang buồn ngủ khôi phục tinh thần trong nháy mắt, cô ta vui mừng đứng lên.
Lục Tranh gật đầu, đơn giản chào hỏi: “Hi.”
“Anh Lục Tranh, hôm nay phim 《 Em là bạn gái anh 》của đạo diễn Khâu Lập Vĩ chiếu, em đã mua vé xem phim rồi, anh đi xem chung không?” Cô ta loạng choạng rút ra hai tấm vé xem phim, tươi cười dào dạt, vẻ sáng rọi lóng lánh hiện trên mặt.
“Xin lỗi, không rảnh lắm.”
Lục Tranh không dấu vết đẩy Dịch Yên sắp nhào vào lòng ngực mình ra, tầm mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ đang giảng bài cho em trai trên bàn, anh nhìn thẳng rồi đi đến gần Tần Từ, đứng ở bên cạnh một lớn một nhỏ.
Lục Tranh giơ tay tự nhiên xoa xoa đỉnh đầu cô gái, khuôn mặt bỏng cháy của Tần Từ càng chôn càng thấp, anh câu môi cười cười, nhìn thoáng qua bài toán cuối cùng kia.
“Sai rồi.”
Anh khom người, dán lên người cô từ phía sau, nắm lấy tay cô, thêm một công thức sau một bước đi nào đó, trầm giọng nói: “Thiếu một bước, đáp án hẳn là 6 và 9.”
Người nói vô tình, người nghe có tâm.
6……
9……
Hai con số này gợi lên hồi ức mất chừng mực trong óc người nghe.
Hơi thở nam tính nhiệt liệt phun sau tai cô, mặt Tần Từ vì bị “Cọ” mà nóng bỏng: “A…… Em, em không chú ý……”
“Sơ ý rồi.”
Lời nói vô tình qua miệng anh lại trở nên vô cùng ái muội.
Tim Tần Từ đập nhanh hơn, lý trí không còn sót lại chút gì, muốn chết, muốn chết!
“Vì sao không rảnh?” Dịch Yên thận trọng đi tới, chưa từ bỏ ý định mà giật nhẹ ống tay áo Lục Tranh, buồn bã mất mát hỏi: “Anh Lục Tranh, anh có hẹn trước rồi sao?”
Lục Tranh quay đầu lại, im lặng một lát, nói: “Ừm, hẹn bạn gái của anh.”
Lục Trầm Tuấn nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía anh cậu, Tần Từ cúi đầu không nói, hốc mắt Dịch Yên đỏ lên trong nháy mắt.
“Anh gạt người!” Dịch Yên không tin: “Anh quen bạn gái từ khi nào?”
“Tối hôm qua vừa xác định quan hệ.” Lục Tranh nhìn mắt Tần Từ, có điều ám chỉ.
Đầu Dịch Yên sắp phải nổ tung, mang theo âm thanh khóc nức nở hỏi: “Vì sao em không biết?”
Lục Tranh nhướng mày: “Đó là việc riêng của anh.”
Dịch Yên dậm chân một cái, tức muốn hộc máu mà mắng: “Lục Tranh, em hận anh!”
Nói xong, cô ta che miệng khóc nấc lên, chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.