Sau Khi Gả Cho Tháo Hán Tàn Tật, Ta Hoài Song Sinh
Chương 9: Cổ Vũ 1
Sài Bảo
09/12/2024
Hà thị ngây người.
Nữ nhi của bà ta giống như trở thành một người khác.
Sao nàng có thể? Sao nàng dám nói như vậy?
Trong cơn tức giận Hà thị nhất thời giơ thẳng tay muốn tát Tôn Vân nhưng bị Tôn Vân tránh khỏi.
Do Hà thị dùng sức quá lớn, không tát trúng Tôn Vân nhưng lại làm ngã chính mình như chó vội gặm xương.
"Cái đồ bất hiếu nhà ngươi, ngươi dám..."
Hà thị chật vật đứng dậy, bà ta lại muốn đánh Tôn Vân thêm lần nữa lại bị Tôn Vân bắt lấy cổ tay, Tôn Vân cười lạnh nói: "Nương còn chưa nhìn rõ tình hình sao? Ta đầu trọc sợ gì bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, cùng lắm thì cược hết mạng của cả cái nhà này, ta cũng muốn kéo theo cha và mấy huynh đệ cùng nhau xuống địa ngục."
"Nương không ngại thì đoán một chút, nếu như ta đi Thiên hộ khóc lóc kể lể với Học chính đại nhân, khóc lóc kể lể các người ép chết nữ tế là người có công, bán nữ nhi và cháu ngoại vì muốn cho bọn họ được đi học, bà nói thử xem người cha tú tài của ta có thể hay không giữ lại cái danh tú tài, huyện học có cho đại ca nhị ca tiếp tục ở lại hay không?
"Ngươi dám!" Hà thị mạnh miệng nói nhưng lại theo bản năng mà lùi lại hai bước.
Tôn Vân từng bước ép sát, nàng tháo mạn che mặt xuống, để Hà thị nhìn thấy nụ cười hút hồn của nàng: "Không bằng... chúng ta xem thử xem ta có dám hay không?"
Hà thị sợ tới mức xoay người bỏ chạy, đại nữ nhi thay đổi rồi, không được, bà ta phải cho người đến bắt nàng về nhà mẹ đẻ.
Trước tiên cứ gả nàng đi đã rồi bán hai đứa con của nàng sau.
Chỉ cần mang đứa con bất hiếu này vào Khúc gia thì nàng đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát ra ngoài.
Tôn Vân không biết bà ta đang có chủ ý xấu xa gì, sau khi bà ta rời đi nàng đeo mạn che mặt lên rồi đóng cửa nhà lại.
Đóng xong cửa nàng mang theo một chậu nước ấm quay về phòng thì nghe thấy sát bên cửa có một trận "đa đa" vang lên.
Đẩy cửa ra chỉ thấy chân của tiểu Tưởng Dục đang vắt vẻo trên giường, hốt hoảng nhìn nàng.
Tôn Vân biết cậu bé đang nghĩ gì, tên nhóc kia chắc chắn là sợ nghe lén bị phát hiện sau đó liền trốn đến bên giường nhưng lại sợ chân dơ sẽ làm bẩn chăn nệm cho nên không dám lên hẳn, tội nghiệp mà treo chân ở đó.
Thấy Tô Vân đến gần, Tưởng Dục cắn mạnh môi, sau đó xoay người quay lưng về phía nàng, vểnh cái mông nhỏ lên, còn mặt thì dấu trong lớp chăn mền, ồm ồm nói: "Ngươi đánh đi."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nữ nhi của bà ta giống như trở thành một người khác.
Sao nàng có thể? Sao nàng dám nói như vậy?
Trong cơn tức giận Hà thị nhất thời giơ thẳng tay muốn tát Tôn Vân nhưng bị Tôn Vân tránh khỏi.
Do Hà thị dùng sức quá lớn, không tát trúng Tôn Vân nhưng lại làm ngã chính mình như chó vội gặm xương.
"Cái đồ bất hiếu nhà ngươi, ngươi dám..."
Hà thị chật vật đứng dậy, bà ta lại muốn đánh Tôn Vân thêm lần nữa lại bị Tôn Vân bắt lấy cổ tay, Tôn Vân cười lạnh nói: "Nương còn chưa nhìn rõ tình hình sao? Ta đầu trọc sợ gì bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, cùng lắm thì cược hết mạng của cả cái nhà này, ta cũng muốn kéo theo cha và mấy huynh đệ cùng nhau xuống địa ngục."
"Nương không ngại thì đoán một chút, nếu như ta đi Thiên hộ khóc lóc kể lể với Học chính đại nhân, khóc lóc kể lể các người ép chết nữ tế là người có công, bán nữ nhi và cháu ngoại vì muốn cho bọn họ được đi học, bà nói thử xem người cha tú tài của ta có thể hay không giữ lại cái danh tú tài, huyện học có cho đại ca nhị ca tiếp tục ở lại hay không?
"Ngươi dám!" Hà thị mạnh miệng nói nhưng lại theo bản năng mà lùi lại hai bước.
Tôn Vân từng bước ép sát, nàng tháo mạn che mặt xuống, để Hà thị nhìn thấy nụ cười hút hồn của nàng: "Không bằng... chúng ta xem thử xem ta có dám hay không?"
Hà thị sợ tới mức xoay người bỏ chạy, đại nữ nhi thay đổi rồi, không được, bà ta phải cho người đến bắt nàng về nhà mẹ đẻ.
Trước tiên cứ gả nàng đi đã rồi bán hai đứa con của nàng sau.
Chỉ cần mang đứa con bất hiếu này vào Khúc gia thì nàng đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát ra ngoài.
Tôn Vân không biết bà ta đang có chủ ý xấu xa gì, sau khi bà ta rời đi nàng đeo mạn che mặt lên rồi đóng cửa nhà lại.
Đóng xong cửa nàng mang theo một chậu nước ấm quay về phòng thì nghe thấy sát bên cửa có một trận "đa đa" vang lên.
Đẩy cửa ra chỉ thấy chân của tiểu Tưởng Dục đang vắt vẻo trên giường, hốt hoảng nhìn nàng.
Tôn Vân biết cậu bé đang nghĩ gì, tên nhóc kia chắc chắn là sợ nghe lén bị phát hiện sau đó liền trốn đến bên giường nhưng lại sợ chân dơ sẽ làm bẩn chăn nệm cho nên không dám lên hẳn, tội nghiệp mà treo chân ở đó.
Thấy Tô Vân đến gần, Tưởng Dục cắn mạnh môi, sau đó xoay người quay lưng về phía nàng, vểnh cái mông nhỏ lên, còn mặt thì dấu trong lớp chăn mền, ồm ồm nói: "Ngươi đánh đi."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.