Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 39:
Độ Trọng Sơn
10/10/2024
"Nhà nào mà chẳng phải là thê tử giữ tiền, tại sao nàng lại không muốn giữ?"
Lòng bàn tay nam nhân nóng rực, cách một lớp áo đơn đặt trên vai nàng cũng thấy nóng, Vân Thiền có chút không yên dịch người: "... Không phải không muốn giữ, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Nam nhân truy hỏi.
"Chỉ là ta sợ ngươi không muốn." Nàng động đậy ngón tay đang đặt bên giường.
Tiền là thứ tốt, chẳng lẽ còn có người không muốn? Chỉ là tối nay nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình giữ riêng số tiền này không ổn lắm, lúc này mới chủ động lên tiếng.
Tuy cha mẹ Tiết gia rất tốt, Tiết Minh Chiếu cũng đối xử với nàng rất tốt, nhưng hiện tại nàng chẳng phải là đổi cách nương tựa người khác à? Nếu vì tiền bạc mà khiến nam nhân không vui thì quả thật mất nhiều hơn được.
Vân Thiền cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc đặt bên cạnh của nam nhân, im lặng không nói, mà nam nhân cũng nhất thời im bặt, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Hồi lâu sau mới nghe hắn thở dài một tiếng, giọng điệu có chút cô đơn lại có chút tổn thương.
"Chẳng lẽ ta đối xử với nàng không đủ tốt? Tại sao lại sợ ta không muốn?"
Vân Thiền á khẩu, đương nhiên là không có gì không tốt.
"Ta không có ý đó, là do ta, là vấn đề của ta."
Sau đó, nàng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của nam nhân, nhỏ giọng nói: "Ta giữ là được."
Nghe được câu này, khí lạnh quanh người nam nhân mới tan đi đôi chút.
Dưới ánh mắt của hắn, Vân Thiền mím môi nhặt từng đồng tiền trên giường, bỏ vào túi tiền của mình, sau đó nhét túi tiền vào trong rương đựng quần áo rồi mới trở lại giường nằm xuống.
Nửa đêm trăng lạnh như nước, Vân Thiền nghe tiếng hít thở của nam nhân bên tai, nàng ôm chặt tấm chăn mỏng nhìn lên mái nhà ngẩn người.
Nếu ví bản thân như một loài thực vật, vậy nàng chính là bèo tây không rễ, một lá bèo tây không có nhà, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng thế.
Nàng âm kém dương sai gả vào Tiết gia, ở đây có được một chút ấm áp, nhưng trong những ngày này, nàng lại chưa từng suy nghĩ xem, sau này phải ở chung với phu quân cùng giường chung gối này như thế nào.
Người ta đối xử tốt với nàng thì nàng tiếp nhận, không chủ động cũng không có trách nhiệm, hơn nữa trong lòng nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, giống như tra nữ vậy.
Vân Thiền bị cách ví von của chính mình chọc cười.
Một nam nhân tuấn lãng chu đáo như vậy ngày ngày đối xử dịu dàng với nàng, nói không động lòng là giả... Thôi vậy, chi bằng nàng cứ thử xem.
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn nam nhân, nàng cắn môi cẩn thận dịch về phía hắn một chút, xác định nam nhân không phát hiện, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, yên tâm ngủ thiếp đi.
Lòng bàn tay nam nhân nóng rực, cách một lớp áo đơn đặt trên vai nàng cũng thấy nóng, Vân Thiền có chút không yên dịch người: "... Không phải không muốn giữ, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Nam nhân truy hỏi.
"Chỉ là ta sợ ngươi không muốn." Nàng động đậy ngón tay đang đặt bên giường.
Tiền là thứ tốt, chẳng lẽ còn có người không muốn? Chỉ là tối nay nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình giữ riêng số tiền này không ổn lắm, lúc này mới chủ động lên tiếng.
Tuy cha mẹ Tiết gia rất tốt, Tiết Minh Chiếu cũng đối xử với nàng rất tốt, nhưng hiện tại nàng chẳng phải là đổi cách nương tựa người khác à? Nếu vì tiền bạc mà khiến nam nhân không vui thì quả thật mất nhiều hơn được.
Vân Thiền cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc đặt bên cạnh của nam nhân, im lặng không nói, mà nam nhân cũng nhất thời im bặt, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Hồi lâu sau mới nghe hắn thở dài một tiếng, giọng điệu có chút cô đơn lại có chút tổn thương.
"Chẳng lẽ ta đối xử với nàng không đủ tốt? Tại sao lại sợ ta không muốn?"
Vân Thiền á khẩu, đương nhiên là không có gì không tốt.
"Ta không có ý đó, là do ta, là vấn đề của ta."
Sau đó, nàng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của nam nhân, nhỏ giọng nói: "Ta giữ là được."
Nghe được câu này, khí lạnh quanh người nam nhân mới tan đi đôi chút.
Dưới ánh mắt của hắn, Vân Thiền mím môi nhặt từng đồng tiền trên giường, bỏ vào túi tiền của mình, sau đó nhét túi tiền vào trong rương đựng quần áo rồi mới trở lại giường nằm xuống.
Nửa đêm trăng lạnh như nước, Vân Thiền nghe tiếng hít thở của nam nhân bên tai, nàng ôm chặt tấm chăn mỏng nhìn lên mái nhà ngẩn người.
Nếu ví bản thân như một loài thực vật, vậy nàng chính là bèo tây không rễ, một lá bèo tây không có nhà, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng thế.
Nàng âm kém dương sai gả vào Tiết gia, ở đây có được một chút ấm áp, nhưng trong những ngày này, nàng lại chưa từng suy nghĩ xem, sau này phải ở chung với phu quân cùng giường chung gối này như thế nào.
Người ta đối xử tốt với nàng thì nàng tiếp nhận, không chủ động cũng không có trách nhiệm, hơn nữa trong lòng nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, giống như tra nữ vậy.
Vân Thiền bị cách ví von của chính mình chọc cười.
Một nam nhân tuấn lãng chu đáo như vậy ngày ngày đối xử dịu dàng với nàng, nói không động lòng là giả... Thôi vậy, chi bằng nàng cứ thử xem.
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn nam nhân, nàng cắn môi cẩn thận dịch về phía hắn một chút, xác định nam nhân không phát hiện, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, yên tâm ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.