Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 42:
Độ Trọng Sơn
10/10/2024
Vân Thiền chỉ cảm thấy cô em chồng của Tuyết Nhi tỷ tỷ này nói chuyện thật khó nghe, nàng ta và nàng chỉ mới gặp mặt lần đầu, nói chuyện đã như vậy, nàng bèn coi như không nghe thấy, tự mình cười với Trang Tuyết Nhi.
Trịnh Oanh Oanh thấy Vân Thiền không để ý tới mình, nàng ta cảm thấy mất hứng, hậm hực vò mạnh quần áo.
Động tác Trang Tuyết Nhi nhanh chóng, rất nhanh nàng ấy đã giặt xong đống quần áo trước mặt, thấy sắc mặt Vân Thiền vẫn còn hơi trắng bệch, liền cầm lấy y phục bên cạnh nàng giúp nàng giặt chung, Vân Thiền đương nhiên ngại ngùng không để nàng ấy làm, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản được.
Đợi quần áo giặt xong, tình cảm của hai người càng thêm thân thiết hơn trước, Vân Thiền cũng từ tận đáy lòng yêu thích vị tỷ tỷ nhiệt tình thẳng thắn này.
Ba người bưng thau cùng nhau đi về nhà, đi thẳng đến cuối thôn, Vân Thiền mới phát hiện Tiết gia và Trịnh gia cách nhau chưa đầy 200m, chỉ là gần đây nàng gần như không đi dạo trong thôn, cho nên mới không gặp Trang Tuyết Nhi.
Đến trước cổng viện Trịnh gia, Trang Tuyết Nhi cảm thấy vẫn chưa trò chuyện đủ với Vân Thiền, bèn hất hàm về phía Trịnh Oanh Oanh.
"Oanh Oanh, muội về trước đi, ta tiễn Thiền muội đến cổng.".
Trịnh Oanh Oanh nãy giờ vẫn luôn đi phía sau im lặng không nói, bước chân không nhúc nhích, ngón tay nắm chặt mép thau gỗ: "… Ta cũng tiễn nàng ta."
Vân Thiền nghe vậy nhịn không được nhìn nàng ta một cái, vừa rồi còn ăn nói khó nghe, sao bây giờ nàng ta lại muốn tiễn mình?
"Tùy muội." Trang Tuyết Nhi cũng không để ý đến nàng ta, ném xuống hai chữ, dùng vai huých Vân Thiền một cái ra hiệu nàng đi về phía trước.
Hai trăm mét cho dù đi chậm thế nào, chẳng mấy chốc cũng đến, nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của Trang Tuyết Nhi, Vân Thiền bật cười.
"Tuyết Nhi tỷ tỷ, nhà chúng ta gần nhau như vậy, tỷ muốn gặp muội thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến chơi, sao phải bày ra dáng vẻ này?"
Trang Tuyết Nhi bĩu môi: "Phu quân muội cả ngày lạnh lùng, thật sự có thể đến chơi bất cứ lúc nào à? Ta sợ hắn quản thúc muội không cho muội ra khỏi cửa đấy.".
Vân Thiền lắc đầu, vừa định nói Tiết Minh Chiếu tuy nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra người rất tốt. Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Oanh Oanh ở phía sau đã kêu lên.
"Tiết đại ca là người rất tốt!"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn nàng ta, chỉ thấy Trịnh Oanh Oanh đang ôm thau gỗ, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Trang Tuyết Nhi.
Nhìn thấy nàng ta như vậy, Vân Thiền làm sao còn không hiểu, nàng nhíu mày, trong lòng lập tức có chút không thoải mái.
Không trách được cô nương này lại có địch ý với mình như vậy, thì ra nàng ta có ý với Tiết Minh Chiếu?
Trịnh Oanh Oanh thấy Vân Thiền không để ý tới mình, nàng ta cảm thấy mất hứng, hậm hực vò mạnh quần áo.
Động tác Trang Tuyết Nhi nhanh chóng, rất nhanh nàng ấy đã giặt xong đống quần áo trước mặt, thấy sắc mặt Vân Thiền vẫn còn hơi trắng bệch, liền cầm lấy y phục bên cạnh nàng giúp nàng giặt chung, Vân Thiền đương nhiên ngại ngùng không để nàng ấy làm, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản được.
Đợi quần áo giặt xong, tình cảm của hai người càng thêm thân thiết hơn trước, Vân Thiền cũng từ tận đáy lòng yêu thích vị tỷ tỷ nhiệt tình thẳng thắn này.
Ba người bưng thau cùng nhau đi về nhà, đi thẳng đến cuối thôn, Vân Thiền mới phát hiện Tiết gia và Trịnh gia cách nhau chưa đầy 200m, chỉ là gần đây nàng gần như không đi dạo trong thôn, cho nên mới không gặp Trang Tuyết Nhi.
Đến trước cổng viện Trịnh gia, Trang Tuyết Nhi cảm thấy vẫn chưa trò chuyện đủ với Vân Thiền, bèn hất hàm về phía Trịnh Oanh Oanh.
"Oanh Oanh, muội về trước đi, ta tiễn Thiền muội đến cổng.".
Trịnh Oanh Oanh nãy giờ vẫn luôn đi phía sau im lặng không nói, bước chân không nhúc nhích, ngón tay nắm chặt mép thau gỗ: "… Ta cũng tiễn nàng ta."
Vân Thiền nghe vậy nhịn không được nhìn nàng ta một cái, vừa rồi còn ăn nói khó nghe, sao bây giờ nàng ta lại muốn tiễn mình?
"Tùy muội." Trang Tuyết Nhi cũng không để ý đến nàng ta, ném xuống hai chữ, dùng vai huých Vân Thiền một cái ra hiệu nàng đi về phía trước.
Hai trăm mét cho dù đi chậm thế nào, chẳng mấy chốc cũng đến, nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của Trang Tuyết Nhi, Vân Thiền bật cười.
"Tuyết Nhi tỷ tỷ, nhà chúng ta gần nhau như vậy, tỷ muốn gặp muội thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến chơi, sao phải bày ra dáng vẻ này?"
Trang Tuyết Nhi bĩu môi: "Phu quân muội cả ngày lạnh lùng, thật sự có thể đến chơi bất cứ lúc nào à? Ta sợ hắn quản thúc muội không cho muội ra khỏi cửa đấy.".
Vân Thiền lắc đầu, vừa định nói Tiết Minh Chiếu tuy nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra người rất tốt. Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Oanh Oanh ở phía sau đã kêu lên.
"Tiết đại ca là người rất tốt!"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn nàng ta, chỉ thấy Trịnh Oanh Oanh đang ôm thau gỗ, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Trang Tuyết Nhi.
Nhìn thấy nàng ta như vậy, Vân Thiền làm sao còn không hiểu, nàng nhíu mày, trong lòng lập tức có chút không thoải mái.
Không trách được cô nương này lại có địch ý với mình như vậy, thì ra nàng ta có ý với Tiết Minh Chiếu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.