Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 43:
Độ Trọng Sơn
10/10/2024
Dù sao nam nhân kia bây giờ cũng là phu quân của mình! Lúc này nàng nên nói gì đây?
Tại sao cô lại nhớ nhung phu quân ta? Giữa cô và phu quân ta có quan hệ gì? Phu quân ta tốt hay không thì liên quan gì đến cô?
Nhưng dường như câu nào cũng không đúng! Vân Thiền bèn bĩu môi.
Ngay lúc nàng đang rối rắm, ánh mắt của Trịnh Oanh Oanh trước mặt bỗng sáng lên, nàng ta vẫy tay về phía sau Vân Thiền, trên mặt cũng hiện lên sắc đỏ.
"Tiết, Tiết đại ca!"
Vân Thiền nghe tiếng quay đầu lại, thấy nam nhân đang vác cuốc đi về phía nàng. Lúc này, thứ hắn vác trên vai dường như không phải cuốc, mà là trường thương.
Bộ y phục vải thô màu xanh đen được nam nhân mặc tạo nên khí chất nhàn nhã, cổ áo hơi mở lộ ra lồng ngực màu lúa mì rắn chắc, một lọn tóc đen bị mồ hôi thấm ướt rủ xuống trước trán, vẻ ngoài hoang dã lại mang theo vẻ gợi cảm.
Nhìn Trịnh Oanh Oanh mặt mày e lệ, Vân Thiền không khỏi cắn môi, thầm nghĩ, tên nam nhân này thật biết cách thu hút ong bướm!
Nam nhân đi tới gật đầu với Trang Tuyết Nhi và Trịnh Oanh Oanh, ánh mắt hắn nhìn về phía tiểu tức phụ dường như có chút không vui.
Không đợi hắn mở miệng, Vân Thiền liền nhét chậu gỗ trong tay vào lòng nam nhân, trong ánh mắt nghi ngờ của hắn thốt ra một chữ.
"Nặng!"
Sau đó nàng đưa tay ôm lấy cánh tay nam nhân.
Trang Tuyết Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của cô em chồng nhà mình liền tức giận vô cùng, nào có ai lại đi si mê người khác trước mặt thê tử của người ta chứ? Nàng ấy cười gượng với Vân Thiền, kéo Trịnh Oanh Oanh bỏ đi.
Nhưng Trịnh Oanh Oanh nào chịu đi? Nàng ta đi theo đến đây còn chưa kịp nói chuyện với Tiết đại ca!
Trang Tuyết Nhi thấy vậy liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không sợ mất mặt, ta còn sợ mất mặt đấy!"
Trịnh Oanh Oanh nghe vậy, dùng ánh mắt tủi thân nhìn lướt qua nam nhân, lúc này nàng ta mới chịu nhấc chân.
Vân Thiền nhìn thấy ánh mắt đó liền nổi giận! Cô, cô có gì mà tủi thân chứ! Cứ như là ta cướp phu quân của cô vậy!
Mũi nàng lập tức chua xót, trong mắt liền ngấn lệ, tối hôm qua nàng mới muốn thử sống chung hòa thuận với hắn, hôm nay đã xảy ra chuyện này.
Cảm giác nước mắt sắp không kìm được nữa, nàng giật lấy chậu gỗ trong lòng Tiết Minh Chiếu rồi cúi đầu đi vào trong sân, nước mắt chết tiệt này! Nàng nào có muốn khóc, chỉ là cảm xúc hơi kích động mà thôi!
Chết tiệt, nàng không thể để bị nhìn thấy, mất mặt chết người!
Để lại Tiết Minh Chiếu đứng ngơ ngác tại chỗ, đây là thế nào? Sao hắn vừa tới là mọi người đều giải tán hết, hình như ai cũng không vui?
Đặc biệt là tiểu tức phụ nhà mình, hắn chưa từng thấy nàng có dáng vẻ phồng má trợn mắt như vậy.
Tại sao cô lại nhớ nhung phu quân ta? Giữa cô và phu quân ta có quan hệ gì? Phu quân ta tốt hay không thì liên quan gì đến cô?
Nhưng dường như câu nào cũng không đúng! Vân Thiền bèn bĩu môi.
Ngay lúc nàng đang rối rắm, ánh mắt của Trịnh Oanh Oanh trước mặt bỗng sáng lên, nàng ta vẫy tay về phía sau Vân Thiền, trên mặt cũng hiện lên sắc đỏ.
"Tiết, Tiết đại ca!"
Vân Thiền nghe tiếng quay đầu lại, thấy nam nhân đang vác cuốc đi về phía nàng. Lúc này, thứ hắn vác trên vai dường như không phải cuốc, mà là trường thương.
Bộ y phục vải thô màu xanh đen được nam nhân mặc tạo nên khí chất nhàn nhã, cổ áo hơi mở lộ ra lồng ngực màu lúa mì rắn chắc, một lọn tóc đen bị mồ hôi thấm ướt rủ xuống trước trán, vẻ ngoài hoang dã lại mang theo vẻ gợi cảm.
Nhìn Trịnh Oanh Oanh mặt mày e lệ, Vân Thiền không khỏi cắn môi, thầm nghĩ, tên nam nhân này thật biết cách thu hút ong bướm!
Nam nhân đi tới gật đầu với Trang Tuyết Nhi và Trịnh Oanh Oanh, ánh mắt hắn nhìn về phía tiểu tức phụ dường như có chút không vui.
Không đợi hắn mở miệng, Vân Thiền liền nhét chậu gỗ trong tay vào lòng nam nhân, trong ánh mắt nghi ngờ của hắn thốt ra một chữ.
"Nặng!"
Sau đó nàng đưa tay ôm lấy cánh tay nam nhân.
Trang Tuyết Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của cô em chồng nhà mình liền tức giận vô cùng, nào có ai lại đi si mê người khác trước mặt thê tử của người ta chứ? Nàng ấy cười gượng với Vân Thiền, kéo Trịnh Oanh Oanh bỏ đi.
Nhưng Trịnh Oanh Oanh nào chịu đi? Nàng ta đi theo đến đây còn chưa kịp nói chuyện với Tiết đại ca!
Trang Tuyết Nhi thấy vậy liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không sợ mất mặt, ta còn sợ mất mặt đấy!"
Trịnh Oanh Oanh nghe vậy, dùng ánh mắt tủi thân nhìn lướt qua nam nhân, lúc này nàng ta mới chịu nhấc chân.
Vân Thiền nhìn thấy ánh mắt đó liền nổi giận! Cô, cô có gì mà tủi thân chứ! Cứ như là ta cướp phu quân của cô vậy!
Mũi nàng lập tức chua xót, trong mắt liền ngấn lệ, tối hôm qua nàng mới muốn thử sống chung hòa thuận với hắn, hôm nay đã xảy ra chuyện này.
Cảm giác nước mắt sắp không kìm được nữa, nàng giật lấy chậu gỗ trong lòng Tiết Minh Chiếu rồi cúi đầu đi vào trong sân, nước mắt chết tiệt này! Nàng nào có muốn khóc, chỉ là cảm xúc hơi kích động mà thôi!
Chết tiệt, nàng không thể để bị nhìn thấy, mất mặt chết người!
Để lại Tiết Minh Chiếu đứng ngơ ngác tại chỗ, đây là thế nào? Sao hắn vừa tới là mọi người đều giải tán hết, hình như ai cũng không vui?
Đặc biệt là tiểu tức phụ nhà mình, hắn chưa từng thấy nàng có dáng vẻ phồng má trợn mắt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.