Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La, Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại
Chương 22: Cửa Hàng Đồ Nội Thất Huyện Kiều Đầu
Vương đại cô nương
09/07/2024
Khoảng năm 2000, người ra ngoài làm công ở thị trấn nông thôn rất nhiều, thị trấn phát triển khá chậm, nhìn quanh toàn bộ thị trấn, nhà lầu cao tầng cũng không nhiều lắm.
Cửa hàng đồ gia dụng huyện Kiều Đầu cách bến xe không xa, đi theo hướng người chỉ, không bao xa thì thấy cửa hàng đồ gia dụng hai tầng kia.
Ông chủ của cửa hàng đồ gia dụng huyện Kiều Đầu tên là Hà Lương Tài, cửa hàng đồ gia dụng cũng lấy luôn tên của ông ta, gọi là ‘cửa hàng đồ gia dụng Lương Tài’.
Đứng ở bên ngoài cửa hàng đồ gia dụng của Hà Lương Tài, Thôi Thừa Trạch thở nhẹ một hơi, nói: “Chị, chúng ta đi tìm ông ta luôn à?”
“Không, em gọi ông ta trước đi.”
Trong lòng Thôi Thừa Trạch ‘đùng’ một tiếng, “Em gọi?”
Thôi, để cô gọi vậy.
Bình thường Thôi Thừa Trạch cậu không sợ trời không sợ đất, thật ra bởi vì chưa từng gặp phải chuyện gì, hôm nay nếu để Thôi Thừa Trạch gọi điện thoại cho Hà Lương Tài, có khi cậu cũng không biết nói cái gì.
Thôi Trường Gia yên lặng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lại lấy thêm cuốn sổ nhỏ, tìm số điện thoại của Hà Lương Tài và bấm gọi.
Rất nhanh điện thoại được kết nối, phía bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Hà Lương Tài, “Ai đấy?”
Thôi Trường Gia nâng giọng, thay đổi giọng điệu, nghe có vẻ rất vô tri, “Hà tổng, tôi là Trường Gia, cha tôi bảo tôi tới tìm ngài một chuyến, ngài có ở cửa hàng đồ gia dụng không?”
Hà Lương mới kéo giọng nói, “Trường Gia? Trường Gia nào?”
“Cha tôi là Thôi Văn Tuyền, tôi là con gái lớn của ông ấy Thôi Trường Gia, Hà tổng, lúc ngài tới nhà tôi chúng ta đã gặp nhau, có thể ngài không nhớ rõ.”
Nghe xong, Hà Lương Tài giật mình, hỏi: “Cha cô tỉnh rồi?”
Thôi Trường Gia lấy chuyện Thôi Văn Tuyền đã tỉnh lại làm ngụy trang, “Đúng vậy, đã tỉnh, đang hồi phục, ngài có ở đây không?”
Phía bên kia có tiếng đánh mạt chược truyền đến, “À, tôi không ở cửa hàng đồ gia dụng, hôm nào đi thăm cha cô…”
Chữ ‘cha’ của Hà Lương Tài còn chưa nói xong, đã vội vàng cúp máy.
Thôi Thừa Trạch rất tức giận, “Hà Lương Tài sao lại vô lương tâm như thế chứ, lúc trước ông ta mở cửa hàng nội thất ở huyện Kiều Đầu, nếu không phải có cha ủng hộ, ông ta mở được chắc?”
Hà Lương Tài quen biết Thôi Văn Tuyền từ năm 92, khi đó Hà Lương Tài vẫn đạp xe ba bánh chờ giao hàng bên cạnh cửa hàng đồ nội thất Thôi Văn Tuyền.
Sau đó Thôi Văn Tuyền chỉ bảo ông ta, bảo ông ta quay về huyện mở một cửa hàng đồ nội thất, cũng ủng hộ cho ông ta, bảo ông ta kéo đồ nội thất đi bán trước, bán được rồi mới cần trả tiền.
Hàng năm Hà Lương Tài đều mời Thôi Văn Tuyền uống một bữa rượu, mỗi lần uống say đều khóc lóc nức nở kể lại lịch sử năm đó, “Nhớ năm đó, Hà Lương Tài tôi chẳng qua chỉ là thằng nghèo đạp xe ba bánh giao hàng cho người ta, là Thôi tổng chỉ bảo tôi, nếu không có Thôi tổng, nào có Hà Lương Tài của ngày hôm nay! Thôi tổng thật sự tốt bụng!”
Cửa hàng đồ gia dụng huyện Kiều Đầu cách bến xe không xa, đi theo hướng người chỉ, không bao xa thì thấy cửa hàng đồ gia dụng hai tầng kia.
Ông chủ của cửa hàng đồ gia dụng huyện Kiều Đầu tên là Hà Lương Tài, cửa hàng đồ gia dụng cũng lấy luôn tên của ông ta, gọi là ‘cửa hàng đồ gia dụng Lương Tài’.
Đứng ở bên ngoài cửa hàng đồ gia dụng của Hà Lương Tài, Thôi Thừa Trạch thở nhẹ một hơi, nói: “Chị, chúng ta đi tìm ông ta luôn à?”
“Không, em gọi ông ta trước đi.”
Trong lòng Thôi Thừa Trạch ‘đùng’ một tiếng, “Em gọi?”
Thôi, để cô gọi vậy.
Bình thường Thôi Thừa Trạch cậu không sợ trời không sợ đất, thật ra bởi vì chưa từng gặp phải chuyện gì, hôm nay nếu để Thôi Thừa Trạch gọi điện thoại cho Hà Lương Tài, có khi cậu cũng không biết nói cái gì.
Thôi Trường Gia yên lặng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lại lấy thêm cuốn sổ nhỏ, tìm số điện thoại của Hà Lương Tài và bấm gọi.
Rất nhanh điện thoại được kết nối, phía bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Hà Lương Tài, “Ai đấy?”
Thôi Trường Gia nâng giọng, thay đổi giọng điệu, nghe có vẻ rất vô tri, “Hà tổng, tôi là Trường Gia, cha tôi bảo tôi tới tìm ngài một chuyến, ngài có ở cửa hàng đồ gia dụng không?”
Hà Lương mới kéo giọng nói, “Trường Gia? Trường Gia nào?”
“Cha tôi là Thôi Văn Tuyền, tôi là con gái lớn của ông ấy Thôi Trường Gia, Hà tổng, lúc ngài tới nhà tôi chúng ta đã gặp nhau, có thể ngài không nhớ rõ.”
Nghe xong, Hà Lương Tài giật mình, hỏi: “Cha cô tỉnh rồi?”
Thôi Trường Gia lấy chuyện Thôi Văn Tuyền đã tỉnh lại làm ngụy trang, “Đúng vậy, đã tỉnh, đang hồi phục, ngài có ở đây không?”
Phía bên kia có tiếng đánh mạt chược truyền đến, “À, tôi không ở cửa hàng đồ gia dụng, hôm nào đi thăm cha cô…”
Chữ ‘cha’ của Hà Lương Tài còn chưa nói xong, đã vội vàng cúp máy.
Thôi Thừa Trạch rất tức giận, “Hà Lương Tài sao lại vô lương tâm như thế chứ, lúc trước ông ta mở cửa hàng nội thất ở huyện Kiều Đầu, nếu không phải có cha ủng hộ, ông ta mở được chắc?”
Hà Lương Tài quen biết Thôi Văn Tuyền từ năm 92, khi đó Hà Lương Tài vẫn đạp xe ba bánh chờ giao hàng bên cạnh cửa hàng đồ nội thất Thôi Văn Tuyền.
Sau đó Thôi Văn Tuyền chỉ bảo ông ta, bảo ông ta quay về huyện mở một cửa hàng đồ nội thất, cũng ủng hộ cho ông ta, bảo ông ta kéo đồ nội thất đi bán trước, bán được rồi mới cần trả tiền.
Hàng năm Hà Lương Tài đều mời Thôi Văn Tuyền uống một bữa rượu, mỗi lần uống say đều khóc lóc nức nở kể lại lịch sử năm đó, “Nhớ năm đó, Hà Lương Tài tôi chẳng qua chỉ là thằng nghèo đạp xe ba bánh giao hàng cho người ta, là Thôi tổng chỉ bảo tôi, nếu không có Thôi tổng, nào có Hà Lương Tài của ngày hôm nay! Thôi tổng thật sự tốt bụng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.