Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến
Chương 1:
Không Ô
08/08/2024
Chung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt vang vọng.
Thẩm Lục Dương đưa tay sờ mũi, lại không chạm được gì - Hiện tại cậu... trong suốt?
Kí ức cuối cùng của cậu là chiếc Porsche lao vút về phía mình, còn chưa có thời gian nghĩ về đám tang của mình thì cậu đã ở đây rồi.
"Hello? Có ai không?"
Trong không gian vang lên tiếng "tút tút" của tiếng máy tính gặp sự cố. Phải rất lâu mới phát ra âm tiết rõ ràng: "Xin cậu, bảo bối!"
Giọng nói mát lạnh êm tai của tuổi trẻ, đồng thời cũng ẩn chứa một tia vui mừng không dễ phát hiện.
[Khụ—-------tút tút-------—ca—-----ký------chủ, xin chào! Chính thức giới thiệu một chút, tôi là hệ thống "thế giới tràn ngập tình yêu". Cố gắng duy trì hòa bình mỗi thế giới nhỏ, là hiện thân của tình yêu và tự do ~]
Thẩm Lục Dương sửng sốt một lát, sau đó mừng rỡ nói: “Bây giờ ôi sắp xuyên sách à? Tôi không chết sao?"
Với kinh nghiệm đọc sách ngôn tình đam mỹ hơn mười năm, chắc chắn bây giờ cậu đang gặp vận may lớn!
[Phải! Cậu ở thế giới ban đầu đã hoàn toàn chết. Bây giờ cậu có hai lựa chọn.]
[1. Chấp nhận tôi, cùng tôi cứu thế giới trong sách. 2. Trở về thế giới ban đầu và chấp nhận cái chết. Đếm ngược ba giây, 3,2——]
"Tôi chọn 1!"
Bánh từ trên trời rơi xuống không ăn đúng là đồ ngốc.
[Biu ~ chúc mừng ký chủ, khế ước thành công.]
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu nhìn trời, không biết “Hệ thống” ở đâu, liền nói với không khí: “Đó là sách gì? Tôi phải thực hiện nhiệm vụ gì?”
Trao đổi rất thuận lợi, âm thanh của hệ thống cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: [Rất đơn giản, nguyên tác của đồng nhân văn cậu đọc tối qua -------《Tang Ái》.]
Thẩm Lục Dương mở to mắt: “Cuốn《Tang Ái Plus》tôi đọc là đồng nhân văn á?”
Tối qua cậu vừa mới đọc cuốn tiểu thuyết đam mỹ ABO tam quan vỡ nát này. Nó đã làm mới sâu sắc tam quan về cuộc sống của một người đọc vô số cuốn sách. Thậm chí còn khiến cậu, một người đàn ông trưởng thành gặp ác mộng suốt đêm.
Nhân vật chính trong truyện là Thời Phàm. Sau khi tốt nghiệp đại học, y được phân vào trường cấp 3 nơi có một nhân vật chính khác là Tạ Nguy Hàm. Hai người đã trở thành đồng nghiệp ------- đây cũng là khởi đầu cơn ác mộng của Thời Phàm.
Tạ Nguy Hàm, ngoại trừ khuôn mặt, mọi bộ phận khác trên cơ thể hắn đều cực kỳ biến thái và là một Alpha cấp S.
Vì thích khuôn mặt của Thời Phàm và cảm thấy cậu giống như chú chó Samoyed mà hắn từng nuôi trước đây nên hắn đã theo đuổi y như một kẻ mất trí. Sau khi bị từ chối, hắn ta đã dùng áp lực của một Alpha cấp S để cưỡng ép phát sinh quan hệ với Thời Phàm, người cũng là một Alpha. Nếu y chống cự hắn liền dùng người nhà Thời Phàm đe dọa... hết việc này đến việc khác, tội lỗi chồng chất.
Tóm lại, những việc Thời Phàm gặp phải sau khi gặp Tạ Nguy Hàm đã khiến Thẩm Lục Dương thấy đau tim. Cậu cố gắng kiên trì đọc đến cuối cùng là vì mong đợi một cái kết để tên biến thái phải bị đưa ra công lý.
Nhưng mà, nhưng mà!
Cho đến cuối cuốn sách này, Tạ Nguy Hàm vẫn không phải nhận bất kỳ hình phạt nào mà thay vào đó, hắn đã thành công giam cầm Thời Phàm trong biệt thự của mình suốt đời.
Sau khi nhìn thấy hai chữ "cả đời", Thẩm Lục Dương hậm hực.
Ngày hôm sau mơ mơ màng màng đi ra ngoài, sau đó bị một chiếc Porsche đụng một phát đưa đến đây...... Và nhận được cái nhiệm vụ này.
Kết quả cuốn cậu xem bằng cả tấm lòng, khóc ngày khóc đêm, nghiến răng nghiến lợi là đồng nhân văn?!
[Không sai, nguyên tác《Tang Ái》thực ra là một cuốn tiểu thuyết về quá trình cua lại vợ sấp mặt. Nhân vật chính là Thời Phàm, sau khi tốt nghiệp đã gặp lại trúc mã ở trường cấp 3. Cùng trúc mã tra công diễn một hồi yêu hận tình thù gương vỡ lại lành.]
[Tuy nhiên, sau khi đọc xong hầu hết độc giả đều cảm thấy tra công không xứng. Một trong những độc giả của Du Thái Hoa đã viết một quyển đồng nhân văn. Không chỉ phá hủy CP trúc mã máu chó mà còn khiến người không có nhiều cảnh lắm Tạ Nguy Hàm được đắp nặn vô cùng xuất sắc lên làm công chính.]
[Trong《Tang Ái Plus》, thầy Tạ anh tuấn, thần bí và giàu có lại được viết thành một kẻ biến thái phạm tội giết người phóng hỏa.]
Nói đến đây, hệ thống rất nhân tính hóa mà thở dài một hơi.
[Tuyến thế giới đồng nhân văn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế giới nguyên tác, khiến các nhân vật trong nguyên tác vô thức mong muốn trở thành như trong đồng nhân văn. Nếu cứ mặc kệ Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm trong nguyên tác tiếp xúc, khả năng cao là Tạ Nguy Hàm sẽ hắc hóa hoàn toàn khiến thế giới trong nguyên tác sụp đổ!]
[Cho nên!!!]
[Cần phải có người đứng ra, kiên trì ngăn cản Thời Phàm tiếp xúc với Tạ Nguy Hàm! Cắt đứt khả năng Tạ Nguy Hàm hắc hóa ngay từ đầu! Cứu vớt thế giới!]
Đừng nói những điều khủng khiếp như vậy với giọng điệu dễ thương như vậy, được không?
Thẩm Lục Dương: ...Cũng không cần phải nhiệt tình như vậy.
Nhưng nhiệm vụ này không có gì khó cả, không phải chỉ là ngăn cản hai người bình thường không tiếp xúc với nhau thôi sao ——
[Dương Dương à ~ Tôi cần nhắc nhở cậu rằng mặc dù Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác cả đời là một công dân tuân thủ pháp luật, nhưng đồng nhân văn không phải là tùy tiện bịa đặt.]
[Nhắc nhở thân thiện: Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác có chút rối loạn nhân cách phản đối xã hội *, nếu như hắn bị kích thích có thể sẽ gây ra những hậu quả khó lường nha ~ ]
(*) Rối loạn nhân cách phản xã hội (Antisocial personality disorder, hay viết tắt là ASPD) được đặc trưng bởi một hình thái của việc không quan tâm đến hậu quả và quyền lợi của người khác. Người có rối loạn nhân cách chống đối xã hội có hành động trái pháp luật, lừa dối, bóc lột, liều lĩnh vì lợi ích hoặc sự thích thú cá nhân và không hối hận.
Có thể đừng nói những điều khủng bố như vậy với giọng điệu dễ thương được không!
Vậy có khả năng Tạ Nguy Hàm - công dân tuân thủ pháp luật trong nguyên tác cũng có khả năng sẽ biến thành đại biến thái Tạ Nguy Hàm?
[NO NO NO ~ ]
Thẩm Lục Dương ánh mắt hơi động, trong lòng nói: Cậu có thể nghe được tiếng lòng của tôi?
[YES YES YES ~ ]
..........................
Cái hệ thống này giống như có bệnh nghiêm trọng.
Hệ thống nhất thời cảm thấy ủy khuất, chỉ trích nói: [Dương Dương, cậu làm tôi đau lòng quá!]
Thẩm Lục Dương:……..
Hít hít cái mũi không tồn tại, hệ thống tiếp tục chuyên nghiệp giải thích: [Tạ Nguy Hàm ở hai tuyến thế giới là hai người khác nhau. Cậu có thể hiểu rằng Tạ Nguy Hàm trong đồng nhân văn là căn cứ trên hắn ta trong nguyên tác bịa đặt ra. Sở hữu đặc điểm đặc thù giống với nguyên bản nhưng cái ác của hắn được phóng đại vô hạn và cái tốt thì bị xóa bỏ. Khi hai thầy Tạ đối đầu, thầy Tạ trong nguyên tác của tôi chắc chắn giành chiến thắng! Một tên điên khùng không thể kiềm chế được bản thân thì không phải là một tên điên giỏi!]
Làm lơ sự điên khùng của hệ thống, Thẩm Lục Dương lạc quan mà phân tích: “Vậy chỉ cần tôi tận tâm với công việc và tích cực hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác sẽ không hắc hóa?”
[Thầy Tạ sẽ buồn nếu nói người ta hắc hóa đấy, người ta vẫn luôn điên rồ mà, chẳng qua không làm ra hành động gì thôi.]
Cái hệ thống này nhân tính hóa đến mức người ta muốn đấm nó trở lại thành trí thông minh nhân tạo.
Thẩm Lộ Dương đỡ trán: "......Vậy tôi phải làm nhiệm vụ gì? Có thể giới thiệu một chút được không?"
[Cậu chỉ cần trở thành pháo hôi đã chết trong chương thứ ba của《Tang Ái Plus》. Ở bên cạnh Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm với tư cách là đồng nghiệp sau đó ngăn cản họ tiếp xúc với nhau bằng cách hoàn thành nhiệm vụ ở các khoảng thời gian khác nhau là được rồi ~ ]
[Bản hệ thống còn nhân tính hóa áp dụng chế độ thưởng phạt để khích lệ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ~ ]
"Đợi đã! Không hoàn thành nhiệm vụ còn bị phạt?"
[Nga đừng sợ nha bảo bối của tui! Đây đều là hình phạt nhẹ nhàng ấy mà, không việc gì phải sợ cả! Sau khi nhiệm vụ thành công, cậu sẽ có quyền sống tự do trong thế giới của cuốn sách! Siêu lời!]
"Không, tôi muốn biết hình phạt là ------------"
[Một tấc thời gian đáng một tấc vàng, nhưng một tấc vàng khó mà mua được một tấc thời gian! Dương Dương, đi thôi!]
Một tia sáng đỏ chói mắt.
Thẩm Lục Dương chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa gỗ màu nâu đỏ trước mặt, giây tiếp theo cậu không tự chủ được mà đẩy nó ra.
Văn phòng tổ khoa học tự nhiên trống rỗng, ngoại trừ chiếc bàn ở phía bên phải -------- có hai người đàn ông xếp chồng lên nhau trên ghế...
Cảnh tượng trước là tình tiết quan trọng trong《Tang Ái Plus》, Thẩm Lục Dương gần như ngừng thở.
Cậu xuyên thành pháo hôi có cùng tên, chính là vì chứng kiến hiện trường phạm tội Tạ Nguy Hàm XX Thời Phàm trong văn phòng mới ngỏm củ tỏi! Đứa trẻ tội nghiệp sống được ba chương rồi chết!
Âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên.
[Nhiệm vụ bắt đầu ~ Mời ký chủ tách Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm ra trong vòng một phút để ngăn chặn sự tiếp xúc giữa hai người, dẫn đến Tạ Nguy Hàm hắc hóa.]
[Nhiệm vụ thất bại, sơ cấp ngũ lôi oanh đỉnh. Dương Dương, cố lên!]
Thẩm Lục Dương khiếp sợ.
Cố lên cái đ* má cậu ấy!
Ngũ lô oanh đỉnh là hình phạt nhẹ nhàng à. Nếu bị sét đánh trúng, cậu sợ rằng sẽ bị đánh thành than quay tròn ba vòng trái đất!
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh mắt to chừng mắt nhỏ với cái người ở trên "chồng người" kia.
Có lẽ là do chột dạ, hệ thống im lặng như bị chết máy.
Vừa rồi cậu nhìn quá vội vàng, bây giờ nhìn kỹ lại thì thấy tư thế của hai người kỳ thật cũng không quá ái muội mà giống như một người mất thăng bằng ngã đè lên người kia, người kia chỉ là lịch sự giúp đỡ.
Hoàn toàn trong sáng.
Là cậu quá qua loa.
Cậu là xuyên vào nguyên tác《Tang Ái》, không phải《Tang Ái Plus》.
Ít nhất hiện tại Tạ Nguy Hàm vẫn chưa hắc hóa, hắn vẫn là một giáo viên tốt tận tâm với công việc, biết tự kiềm chế bản thân!
[Đừng có mê trai nữa Dương Dương! Còn có 30 giây, 29, 28…]
Đối mặt với vấn đề sinh tử, Thẩm Lục Dương đầu óc ngừng hoạt động, chỉ có thể nói nhảm.
Dưới tình thế cấp bách, cậu kêu to lên: "Thầy Thời! Học trò của thầy có chuyện muốn nhờ thầy! Việc này cực kỳ cấp bách!"
Từ "cấp" vang lên tận mái nhà, giống như giọng nữ cao Coloratura *.
(*) Coloratura soprano (nữ cao màu sắc) là từ chỉ một loại sắc thái (fach) của giọng nữ cao (soprano), dùng để phân biệt với các loại sắc thái giọng nữ cao khác như lirico soprano, spinto soprano, dramatic soprano, falcon soprano… Coloratura soprano có âm vực rộng hơn so với các loại nữ cao khác, đặc biệt về âm khu cao. Giọng này có khả năng luyến láy các note ở âm vực cao rất tốt.
Thời Phàm sửng sốt một chút, nhìn Tạ Nguy Hàm trước mặt, chớp chớp mắt, qua hai giây mới sự tỉnh đứng dậy, lúng túng nói: “Thực xin lỗi, thầy Tạ."
Rõ ràng vừa rồi y muốn đến phòng trà, nhưng không hiểu sao lại quay lại văn phòng, thậm chí đất bằng mà cũng ngã xuống được......
Nếu Thẩm Lục Dương nghe được, nhất định sẽ nói cho y: “Bởi vì cốt truyện của《Tang Ái Plus》ảnh hưởng đến cậu đó đứa nhỏ ngốc à.”
Người đàn ông dựa vào chiếc ghế máy tính màu đen đã bị Thời Phàm che lại, Thẩm Lục Dương chỉ có thể nhìn thấy mấy ngón tay thon dài nhợt nhạt đặt trên bàn.
"Không sao, thầy Thời nhớ chú ý sức khỏe."
Hầu kết của Thẩm Lục Dương không tự chủ mà lăn lăn, đầu ngón tay khẽ giật giật.
Đây có phải là chất giọng siêu trầm từ tính trong truyền thuyết phải không? Mẹ nó thật gợi cảm! Cậu là một thằng đàn ông thẳng tắp nghe xong còn sắp nhũn cả chân rồi đây này.
Chẳng trách Tạ Nguy Hàm trong đồng nhân văn lại biến thái như vậy, còn có rất nhiều người truy đuổi.
Nhìn điều kiện phần cứng trong nguyên tác mà xem, còn cái gì mà không rõ nữa!
Thời Phàm vội vàng rời đi, Thẩm Lục Dương đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì đối diện với một đôi mắt vừa lười biếng vừa tà ác, phảng phất như ảo giác của cậu, giây tiếp theo trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ còn lại sự lười biếng vô tận.
Bây giờ hẳn là chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ như máu chiếu lên khuôn mặt có đường nét sâu của người đàn ông, làn da tái nhợt, ngũ quan mỹ lệ, tràn đầy màu sắc. Lông mi dày che đi một nửa con ngươi dày như mực, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi đỏ, nhuốm lên nụ cười như có như không.
Giống như một loại động vật máu lạnh tuyệt đẹp nào đó, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn lười nhác tựa lưng vào ghế, đôi chân dài duỗi thẳng hai bên bàn. Cây bút trên đầu ngón tay với nụ cười trên môi khiến hắn tưởng chừng như vô hại.
So với giáo viên, hắn trông giống một học sinh lười biếng đang ăn vạ trong văn phòng hơn ----------- nếu xem nhẹ cảm giác áp bách không chút che đậy nào của một Alpha cấp S trưởng thành.
Có lẽ là trực giác của cậu, nhưng Thẩm Lục Dương cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí, cậu lui về phía sau một bước, xấu hổ cười: "Vậy, thầy Tạ ...…” Tôi rời đi trước.
[Dương Dương dừng bước!]
[Nhiệm vụ riêng khởi động: Yêu cầu ký chủ mời thầy Tạ cùng dùng bữa tối sau đó cùng nhau tăng ca. Nhiệm vụ thất bại, sơ cấp ngũ lôi oanh đỉnh vịt ~]
[Mau hành động nhanh lên Dương Dương, mau mau mau, đừng có lề mề giống như bà già nữa!]
Giống bà già cái cọng lông nhà mi!
Thẩm Lục Dương đưa tay sờ mũi, lại không chạm được gì - Hiện tại cậu... trong suốt?
Kí ức cuối cùng của cậu là chiếc Porsche lao vút về phía mình, còn chưa có thời gian nghĩ về đám tang của mình thì cậu đã ở đây rồi.
"Hello? Có ai không?"
Trong không gian vang lên tiếng "tút tút" của tiếng máy tính gặp sự cố. Phải rất lâu mới phát ra âm tiết rõ ràng: "Xin cậu, bảo bối!"
Giọng nói mát lạnh êm tai của tuổi trẻ, đồng thời cũng ẩn chứa một tia vui mừng không dễ phát hiện.
[Khụ—-------tút tút-------—ca—-----ký------chủ, xin chào! Chính thức giới thiệu một chút, tôi là hệ thống "thế giới tràn ngập tình yêu". Cố gắng duy trì hòa bình mỗi thế giới nhỏ, là hiện thân của tình yêu và tự do ~]
Thẩm Lục Dương sửng sốt một lát, sau đó mừng rỡ nói: “Bây giờ ôi sắp xuyên sách à? Tôi không chết sao?"
Với kinh nghiệm đọc sách ngôn tình đam mỹ hơn mười năm, chắc chắn bây giờ cậu đang gặp vận may lớn!
[Phải! Cậu ở thế giới ban đầu đã hoàn toàn chết. Bây giờ cậu có hai lựa chọn.]
[1. Chấp nhận tôi, cùng tôi cứu thế giới trong sách. 2. Trở về thế giới ban đầu và chấp nhận cái chết. Đếm ngược ba giây, 3,2——]
"Tôi chọn 1!"
Bánh từ trên trời rơi xuống không ăn đúng là đồ ngốc.
[Biu ~ chúc mừng ký chủ, khế ước thành công.]
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu nhìn trời, không biết “Hệ thống” ở đâu, liền nói với không khí: “Đó là sách gì? Tôi phải thực hiện nhiệm vụ gì?”
Trao đổi rất thuận lợi, âm thanh của hệ thống cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: [Rất đơn giản, nguyên tác của đồng nhân văn cậu đọc tối qua -------《Tang Ái》.]
Thẩm Lục Dương mở to mắt: “Cuốn《Tang Ái Plus》tôi đọc là đồng nhân văn á?”
Tối qua cậu vừa mới đọc cuốn tiểu thuyết đam mỹ ABO tam quan vỡ nát này. Nó đã làm mới sâu sắc tam quan về cuộc sống của một người đọc vô số cuốn sách. Thậm chí còn khiến cậu, một người đàn ông trưởng thành gặp ác mộng suốt đêm.
Nhân vật chính trong truyện là Thời Phàm. Sau khi tốt nghiệp đại học, y được phân vào trường cấp 3 nơi có một nhân vật chính khác là Tạ Nguy Hàm. Hai người đã trở thành đồng nghiệp ------- đây cũng là khởi đầu cơn ác mộng của Thời Phàm.
Tạ Nguy Hàm, ngoại trừ khuôn mặt, mọi bộ phận khác trên cơ thể hắn đều cực kỳ biến thái và là một Alpha cấp S.
Vì thích khuôn mặt của Thời Phàm và cảm thấy cậu giống như chú chó Samoyed mà hắn từng nuôi trước đây nên hắn đã theo đuổi y như một kẻ mất trí. Sau khi bị từ chối, hắn ta đã dùng áp lực của một Alpha cấp S để cưỡng ép phát sinh quan hệ với Thời Phàm, người cũng là một Alpha. Nếu y chống cự hắn liền dùng người nhà Thời Phàm đe dọa... hết việc này đến việc khác, tội lỗi chồng chất.
Tóm lại, những việc Thời Phàm gặp phải sau khi gặp Tạ Nguy Hàm đã khiến Thẩm Lục Dương thấy đau tim. Cậu cố gắng kiên trì đọc đến cuối cùng là vì mong đợi một cái kết để tên biến thái phải bị đưa ra công lý.
Nhưng mà, nhưng mà!
Cho đến cuối cuốn sách này, Tạ Nguy Hàm vẫn không phải nhận bất kỳ hình phạt nào mà thay vào đó, hắn đã thành công giam cầm Thời Phàm trong biệt thự của mình suốt đời.
Sau khi nhìn thấy hai chữ "cả đời", Thẩm Lục Dương hậm hực.
Ngày hôm sau mơ mơ màng màng đi ra ngoài, sau đó bị một chiếc Porsche đụng một phát đưa đến đây...... Và nhận được cái nhiệm vụ này.
Kết quả cuốn cậu xem bằng cả tấm lòng, khóc ngày khóc đêm, nghiến răng nghiến lợi là đồng nhân văn?!
[Không sai, nguyên tác《Tang Ái》thực ra là một cuốn tiểu thuyết về quá trình cua lại vợ sấp mặt. Nhân vật chính là Thời Phàm, sau khi tốt nghiệp đã gặp lại trúc mã ở trường cấp 3. Cùng trúc mã tra công diễn một hồi yêu hận tình thù gương vỡ lại lành.]
[Tuy nhiên, sau khi đọc xong hầu hết độc giả đều cảm thấy tra công không xứng. Một trong những độc giả của Du Thái Hoa đã viết một quyển đồng nhân văn. Không chỉ phá hủy CP trúc mã máu chó mà còn khiến người không có nhiều cảnh lắm Tạ Nguy Hàm được đắp nặn vô cùng xuất sắc lên làm công chính.]
[Trong《Tang Ái Plus》, thầy Tạ anh tuấn, thần bí và giàu có lại được viết thành một kẻ biến thái phạm tội giết người phóng hỏa.]
Nói đến đây, hệ thống rất nhân tính hóa mà thở dài một hơi.
[Tuyến thế giới đồng nhân văn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế giới nguyên tác, khiến các nhân vật trong nguyên tác vô thức mong muốn trở thành như trong đồng nhân văn. Nếu cứ mặc kệ Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm trong nguyên tác tiếp xúc, khả năng cao là Tạ Nguy Hàm sẽ hắc hóa hoàn toàn khiến thế giới trong nguyên tác sụp đổ!]
[Cho nên!!!]
[Cần phải có người đứng ra, kiên trì ngăn cản Thời Phàm tiếp xúc với Tạ Nguy Hàm! Cắt đứt khả năng Tạ Nguy Hàm hắc hóa ngay từ đầu! Cứu vớt thế giới!]
Đừng nói những điều khủng khiếp như vậy với giọng điệu dễ thương như vậy, được không?
Thẩm Lục Dương: ...Cũng không cần phải nhiệt tình như vậy.
Nhưng nhiệm vụ này không có gì khó cả, không phải chỉ là ngăn cản hai người bình thường không tiếp xúc với nhau thôi sao ——
[Dương Dương à ~ Tôi cần nhắc nhở cậu rằng mặc dù Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác cả đời là một công dân tuân thủ pháp luật, nhưng đồng nhân văn không phải là tùy tiện bịa đặt.]
[Nhắc nhở thân thiện: Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác có chút rối loạn nhân cách phản đối xã hội *, nếu như hắn bị kích thích có thể sẽ gây ra những hậu quả khó lường nha ~ ]
(*) Rối loạn nhân cách phản xã hội (Antisocial personality disorder, hay viết tắt là ASPD) được đặc trưng bởi một hình thái của việc không quan tâm đến hậu quả và quyền lợi của người khác. Người có rối loạn nhân cách chống đối xã hội có hành động trái pháp luật, lừa dối, bóc lột, liều lĩnh vì lợi ích hoặc sự thích thú cá nhân và không hối hận.
Có thể đừng nói những điều khủng bố như vậy với giọng điệu dễ thương được không!
Vậy có khả năng Tạ Nguy Hàm - công dân tuân thủ pháp luật trong nguyên tác cũng có khả năng sẽ biến thành đại biến thái Tạ Nguy Hàm?
[NO NO NO ~ ]
Thẩm Lục Dương ánh mắt hơi động, trong lòng nói: Cậu có thể nghe được tiếng lòng của tôi?
[YES YES YES ~ ]
..........................
Cái hệ thống này giống như có bệnh nghiêm trọng.
Hệ thống nhất thời cảm thấy ủy khuất, chỉ trích nói: [Dương Dương, cậu làm tôi đau lòng quá!]
Thẩm Lục Dương:……..
Hít hít cái mũi không tồn tại, hệ thống tiếp tục chuyên nghiệp giải thích: [Tạ Nguy Hàm ở hai tuyến thế giới là hai người khác nhau. Cậu có thể hiểu rằng Tạ Nguy Hàm trong đồng nhân văn là căn cứ trên hắn ta trong nguyên tác bịa đặt ra. Sở hữu đặc điểm đặc thù giống với nguyên bản nhưng cái ác của hắn được phóng đại vô hạn và cái tốt thì bị xóa bỏ. Khi hai thầy Tạ đối đầu, thầy Tạ trong nguyên tác của tôi chắc chắn giành chiến thắng! Một tên điên khùng không thể kiềm chế được bản thân thì không phải là một tên điên giỏi!]
Làm lơ sự điên khùng của hệ thống, Thẩm Lục Dương lạc quan mà phân tích: “Vậy chỉ cần tôi tận tâm với công việc và tích cực hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác sẽ không hắc hóa?”
[Thầy Tạ sẽ buồn nếu nói người ta hắc hóa đấy, người ta vẫn luôn điên rồ mà, chẳng qua không làm ra hành động gì thôi.]
Cái hệ thống này nhân tính hóa đến mức người ta muốn đấm nó trở lại thành trí thông minh nhân tạo.
Thẩm Lộ Dương đỡ trán: "......Vậy tôi phải làm nhiệm vụ gì? Có thể giới thiệu một chút được không?"
[Cậu chỉ cần trở thành pháo hôi đã chết trong chương thứ ba của《Tang Ái Plus》. Ở bên cạnh Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm với tư cách là đồng nghiệp sau đó ngăn cản họ tiếp xúc với nhau bằng cách hoàn thành nhiệm vụ ở các khoảng thời gian khác nhau là được rồi ~ ]
[Bản hệ thống còn nhân tính hóa áp dụng chế độ thưởng phạt để khích lệ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ~ ]
"Đợi đã! Không hoàn thành nhiệm vụ còn bị phạt?"
[Nga đừng sợ nha bảo bối của tui! Đây đều là hình phạt nhẹ nhàng ấy mà, không việc gì phải sợ cả! Sau khi nhiệm vụ thành công, cậu sẽ có quyền sống tự do trong thế giới của cuốn sách! Siêu lời!]
"Không, tôi muốn biết hình phạt là ------------"
[Một tấc thời gian đáng một tấc vàng, nhưng một tấc vàng khó mà mua được một tấc thời gian! Dương Dương, đi thôi!]
Một tia sáng đỏ chói mắt.
Thẩm Lục Dương chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa gỗ màu nâu đỏ trước mặt, giây tiếp theo cậu không tự chủ được mà đẩy nó ra.
Văn phòng tổ khoa học tự nhiên trống rỗng, ngoại trừ chiếc bàn ở phía bên phải -------- có hai người đàn ông xếp chồng lên nhau trên ghế...
Cảnh tượng trước là tình tiết quan trọng trong《Tang Ái Plus》, Thẩm Lục Dương gần như ngừng thở.
Cậu xuyên thành pháo hôi có cùng tên, chính là vì chứng kiến hiện trường phạm tội Tạ Nguy Hàm XX Thời Phàm trong văn phòng mới ngỏm củ tỏi! Đứa trẻ tội nghiệp sống được ba chương rồi chết!
Âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên.
[Nhiệm vụ bắt đầu ~ Mời ký chủ tách Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm ra trong vòng một phút để ngăn chặn sự tiếp xúc giữa hai người, dẫn đến Tạ Nguy Hàm hắc hóa.]
[Nhiệm vụ thất bại, sơ cấp ngũ lôi oanh đỉnh. Dương Dương, cố lên!]
Thẩm Lục Dương khiếp sợ.
Cố lên cái đ* má cậu ấy!
Ngũ lô oanh đỉnh là hình phạt nhẹ nhàng à. Nếu bị sét đánh trúng, cậu sợ rằng sẽ bị đánh thành than quay tròn ba vòng trái đất!
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh mắt to chừng mắt nhỏ với cái người ở trên "chồng người" kia.
Có lẽ là do chột dạ, hệ thống im lặng như bị chết máy.
Vừa rồi cậu nhìn quá vội vàng, bây giờ nhìn kỹ lại thì thấy tư thế của hai người kỳ thật cũng không quá ái muội mà giống như một người mất thăng bằng ngã đè lên người kia, người kia chỉ là lịch sự giúp đỡ.
Hoàn toàn trong sáng.
Là cậu quá qua loa.
Cậu là xuyên vào nguyên tác《Tang Ái》, không phải《Tang Ái Plus》.
Ít nhất hiện tại Tạ Nguy Hàm vẫn chưa hắc hóa, hắn vẫn là một giáo viên tốt tận tâm với công việc, biết tự kiềm chế bản thân!
[Đừng có mê trai nữa Dương Dương! Còn có 30 giây, 29, 28…]
Đối mặt với vấn đề sinh tử, Thẩm Lục Dương đầu óc ngừng hoạt động, chỉ có thể nói nhảm.
Dưới tình thế cấp bách, cậu kêu to lên: "Thầy Thời! Học trò của thầy có chuyện muốn nhờ thầy! Việc này cực kỳ cấp bách!"
Từ "cấp" vang lên tận mái nhà, giống như giọng nữ cao Coloratura *.
(*) Coloratura soprano (nữ cao màu sắc) là từ chỉ một loại sắc thái (fach) của giọng nữ cao (soprano), dùng để phân biệt với các loại sắc thái giọng nữ cao khác như lirico soprano, spinto soprano, dramatic soprano, falcon soprano… Coloratura soprano có âm vực rộng hơn so với các loại nữ cao khác, đặc biệt về âm khu cao. Giọng này có khả năng luyến láy các note ở âm vực cao rất tốt.
Thời Phàm sửng sốt một chút, nhìn Tạ Nguy Hàm trước mặt, chớp chớp mắt, qua hai giây mới sự tỉnh đứng dậy, lúng túng nói: “Thực xin lỗi, thầy Tạ."
Rõ ràng vừa rồi y muốn đến phòng trà, nhưng không hiểu sao lại quay lại văn phòng, thậm chí đất bằng mà cũng ngã xuống được......
Nếu Thẩm Lục Dương nghe được, nhất định sẽ nói cho y: “Bởi vì cốt truyện của《Tang Ái Plus》ảnh hưởng đến cậu đó đứa nhỏ ngốc à.”
Người đàn ông dựa vào chiếc ghế máy tính màu đen đã bị Thời Phàm che lại, Thẩm Lục Dương chỉ có thể nhìn thấy mấy ngón tay thon dài nhợt nhạt đặt trên bàn.
"Không sao, thầy Thời nhớ chú ý sức khỏe."
Hầu kết của Thẩm Lục Dương không tự chủ mà lăn lăn, đầu ngón tay khẽ giật giật.
Đây có phải là chất giọng siêu trầm từ tính trong truyền thuyết phải không? Mẹ nó thật gợi cảm! Cậu là một thằng đàn ông thẳng tắp nghe xong còn sắp nhũn cả chân rồi đây này.
Chẳng trách Tạ Nguy Hàm trong đồng nhân văn lại biến thái như vậy, còn có rất nhiều người truy đuổi.
Nhìn điều kiện phần cứng trong nguyên tác mà xem, còn cái gì mà không rõ nữa!
Thời Phàm vội vàng rời đi, Thẩm Lục Dương đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì đối diện với một đôi mắt vừa lười biếng vừa tà ác, phảng phất như ảo giác của cậu, giây tiếp theo trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ còn lại sự lười biếng vô tận.
Bây giờ hẳn là chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ như máu chiếu lên khuôn mặt có đường nét sâu của người đàn ông, làn da tái nhợt, ngũ quan mỹ lệ, tràn đầy màu sắc. Lông mi dày che đi một nửa con ngươi dày như mực, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi đỏ, nhuốm lên nụ cười như có như không.
Giống như một loại động vật máu lạnh tuyệt đẹp nào đó, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn lười nhác tựa lưng vào ghế, đôi chân dài duỗi thẳng hai bên bàn. Cây bút trên đầu ngón tay với nụ cười trên môi khiến hắn tưởng chừng như vô hại.
So với giáo viên, hắn trông giống một học sinh lười biếng đang ăn vạ trong văn phòng hơn ----------- nếu xem nhẹ cảm giác áp bách không chút che đậy nào của một Alpha cấp S trưởng thành.
Có lẽ là trực giác của cậu, nhưng Thẩm Lục Dương cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí, cậu lui về phía sau một bước, xấu hổ cười: "Vậy, thầy Tạ ...…” Tôi rời đi trước.
[Dương Dương dừng bước!]
[Nhiệm vụ riêng khởi động: Yêu cầu ký chủ mời thầy Tạ cùng dùng bữa tối sau đó cùng nhau tăng ca. Nhiệm vụ thất bại, sơ cấp ngũ lôi oanh đỉnh vịt ~]
[Mau hành động nhanh lên Dương Dương, mau mau mau, đừng có lề mề giống như bà già nữa!]
Giống bà già cái cọng lông nhà mi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.