Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến
Chương 2:
Không Ô
08/08/2024
Bầu không khí rơi vào sự im lặng, một giọt mồ hôi từ thái dương Thẩm Lục Dương rơi xuống.
Trước mắt là vấn đề sinh tử, duỗi đầu là một đao, thu đầu vẫn là một đao.
Tựa hồ không có nhiều thời gian để do dự, cậu dũng cảm hỏi thẳng: “Thầy Tạ, thầy có muốn ăn tối cùng nhau không?”
[Dương Dương, nói thật cho tôi biết kiếp trước cậu solo từ trong bụng mẹ à?]
"Hửm?" Dường như không ngờ cậu lại đề nghị chuyện này, ánh mắt Tạ Nguy Hàm tản mạn mà liếc lại đây, nhàn nhã mà dạo qua người cậu một vòng.
Giống như bị rắn độc liếm láp, lạnh lẽo tà ác.
Tay chân Thẩm Lục Dương cứng đờ trong giây lát, nhưng tinh thần liếm nhan không ngừng của của nhan cẩu lại khiến cậu nhanh chóng hồi phục.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Chỉ nhìn gương mặt của thầy Tạ, cậu cảm thấy mình không nên có cảm xúc “sợ hãi”.
Sau một thời gian thích ứng, ký ức của “Thẩm Lục Dương” trong sách đã hoàn toàn được cậu tiêu hóa hết. Cậu nhớ ra tối nay cậu và Tạ Nguy Hàm đều có tiết tự học.
Vì thế cậu chỉ ra cửa, dũng cảm chân thành nói: "Tôi cũng có tiết tự học buổi tối. Ăn tối xong chúng ta có thể cùng nhau lên lớp tự học buổi tối. Được không thầy Tạ?"
Nói xong, cậu nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, giống như một đóa hoa hướng dương nở rộ đầy rực rỡ.
Hệ thống xúc động: [Cảm tạ thượng đế, để con tìm được một ký chủ vô tư hồn nhiên như Dương Dương của chúng ta đây.]
Không biết có phải là hệ thống điều chỉnh hay không, nhưng nhân vật Thẩm Lục Dương trong sách trông giống hệt Thẩm Lục Dương.
Cao 1m82, đẹp trai, ngũ quan tuấn lãng, mặt mày đoan chính, trời sinh khuôn mặt biết cười.
Đổi một cách nói khác, đó là “quen mặt”.
Nhân duyên tốt đến mức có bạn ở bất cứ đâu. Cậu thậm chí còn được trao danh hiệu “nam nữ đều xơi” ở trường đại học. Thậm chí, viện trưởng cô nhi viện còn nói: “Thấy đứa trẻ này cười, trái tim tôi liền thả lỏng."
Giống như bị gợi lên hứng thú.
Tạ Nguy Hàm vui vẻ mà cong môi, ngũ quan xinh đẹp giãn ra, nở nụ cười vô hại, giọng nói như đàn cello êm dịu, trầm thấp bên tai: "Đương nhiên có thể, đây là lần đầu tiên thầy Thẩm nhiệt tình mời tôi, tôi rất vui."
Có nghĩa là hai người họ vẫn chưa quen thuộc đến mức mời nhau ăn tối nhưng người ta rất lịch sự, chịu đựng sự không thoải mái mà đồng ý.
Thẩm Lục Dương sau khi tự giải nghĩa xong khá xấu hổ, nhưng nhịn không được cảm động: Thầy Tạ thực sự là một người chu đáo. Cậu nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, nỗ lực giải thoát cho bản thân và thầy Tạ càng sớm càng tốt.
Tạ Nguy Hàm đặt bút xuống, ngón tay thon dài gõ gõ vài lần, sắp xếp mọi thứ trên bàn ngay ngắn, ngay cả hai chậu xương rồng nhỏ ở góc bàn cũng có kích thước tương đương nhau. Thẩm Lục Dương nhìn mà cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trên đường đi, để phát huy tối đa tác dụng của bữa ăn này, Thẩm Lục Dương hỏi hệ thống trong đầu.
Thẩm Lục Dương: Thống Thống, thầy Tạ thích ăn cái gì?
[Là bí mật nga ~ ]
Thẩm Lục Dương: Anh ta có kiêng kỵ gì không?
[Vẫn là bí mật ~ ]
Thẩm Lục Dương khóe miệng giật giật, được rồi.
[Dương Dương không nên đầu cơ trục lợi, mà dùng tâm cảm nhận, dùng sức hấp dẫn của mình để thu hút thầy Tạ a ~ ]
Thẩm Lục Dương không hiểu, không thèm quan tâm ném những lời này ra sau đầu.
Cậu là một NPC nam thực hiện nhiệm vụ. Cậu thu hút nhân vật nam để làm gì?
Bây giờ là lúc học sinh tan học. Văn phòng của tổ khoa học tự nhiên ở tầng bốn, cả đường đi tràn ngập tiếng ồn ào của học sinh.
Thẩm Lục Dương lục lại trí nhớ, trong ấn tượng thì cậu chính là một giáo viên có độ tồn tại không cao trong đám học sinh. Cùng Thời Phàm giống nhau, y mới vào trường này làm việc có nửa tháng, bình thường không có ai đến chào hỏi cũng là bình thường.
Nhưng mà... tại sao những học sinh này vừa nhìn thấy thầy Tạ liền im lặng, còn chạy xa trốn đi?
Đây không phải là《Tang Ái》sao?
[Bởi vì tuyến thế giới của《Tang Ái Plus》cũng đã ảnh hưởng đến đám học sinh này. Bọn họ không biết tại sao nhưng trong tiềm thức bọn họ cho rằng thầy Tạ là một kẻ xấu xa đáng sợ!]
Nhìn sườn mặt điển trai lạnh lùng như không có việc gì của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đột nhiên cảm thấy hắn thật sự rất vô tội.
Không làm chuyện gì điên rồ, nhưng lại bị gắn tội điên rồ.
Trường trung học phổ thông số 5 thành phố Lan Giang là một ngôi trường luôn nỗ lực đạt được những điều tốt nhất về mọi mặt ngoại trừ chất lượng học sinh.
Giáo viên và học sinh cùng ăn trong một căng tin có 4 tầng, càng lên cao càng đắt. Tầng bốn cao nhất giống như khu ẩm thực trong một trung tâm mua sắm lớn với nhiều đặc sản và món ăn địa phương, thậm chí còn có một chuỗi nhà hàng lẩu sang trọng.
Dù giá cao nhưng sẽ được giảm giá 40% nếu có thẻ giáo viên.
Thẩm Lục Dương cảm thấy đây thực sự là chuẩn mực cho tình người. Nếu cậu nhớ không lầm, thẻ ngân hàng của cậu chỉ còn lại ba chữ số.
Cầm trên tay tấm thẻ giảm giá 40%, Thẩm Lục Dương vẫn quyết định đưa thầy Tạ đi ăn một bữa ngon sau một hồi giằng co đau đớn.
Đầu tiên là cảm ơn thầy Tạ đã nể mặt ăn cơm cùng cậu, giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ. Thứ hai là xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với thầy Tạ.
Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy, một kẻ du hành thời gian không thân không phận, không có bối cảnh, không bàn tay vàng như cậu khả năng đi theo con đường của Long Ngạo Thiên không lớn. Con đường tốt nhất chính là ôm đùi.
Nhìn toàn bộ cuốn sách, đùi thầy Tạ là to nhất.
Đi thẳng lên tầng bốn.
Tạ Nguy Hàm từ đầu đến cuối thái độ rất thoải mái, ăn mặc tùy ý như học sinh, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã, không để ý nhiều đến mọi thứ xung quanh.
Rất khó để tưởng tượng hắn giàu có và quyền lực như thế nào.
Đi ngang qua một nhà hàng Tứ Xuyên, Thẩm Lục Dương dừng lại: “Thầy Tạ, thầy có ăn cay không?”
Tạ Nguy Hàm đáy mắt chợt lóe, ánh mắt rơi vào trên mặt cậu, vui vẻ nói: "Có thể."
Đưa thẻ xong, Thẩm Lục Dương tìm bàn để ngồi.
Trong cửa hàng không có bao nhiêu người, trong lúc chờ đồ ăn, Thẩm Lục Dương nhớ tới kế hoạch ôm đùi của mình, quyết định làm quen với nhau trước.
Mà giao tiếp là cầu nối tốt nhất.
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, nhìn vào đôi ngươi xinh đẹp đen nhánh như mực của Tạ Nguy Hàm, buột miệng thốt ra: “Thầy Tạ, năm nay thầy bao nhiêu tuổi?”
[Dương Dương à, tôi thực sự chưa từng gặp ai giỏi trò chuyện hơn cậu cả ~ ]
Tạ Nguy Hàm cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, nghe vậy lông mày khẽ động, nhìn cậu như đứa nhỏ ngốc, tràn đầy bao dung cùng nghiền ngẫm: “27, thầy Thẩm thì sao?”
[Tên ác nhân này, đã biết hết thông tin của cậu rồi mà vẫn muốn hỏi.]
"24, năm nay mới tốt nghiệp." Thẩm Lục Dương không để ý đến tiếng hệ thống bíp bíp, ánh mắt không tự chủ nhìn theo đối phương, vô thức nói: "Thầy Tạ, ánh mắt của anh rất đẹp."
Tạ Nguy Hàm rất có hứng thú với sự khen ngợi thẳng thắn của cậu, hỏi lại cậu bằng ngôn từ càng thẳng thắn hơn: “Cậu rất thích à?”
Thẩm Lục Dương chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác gật đầu: “Thích a, trước đây tôi rất thích….”
[Tỉnh tỉnh! Dương Dương! Hắn đang dùng pheromone để thôi miên cậu đó! Ôi chúa ơi, lần đầu tiên đi ăn đã quyến rũ người khác!]
Hệ thống gầm lên, Thẩm Lục Dương rùng mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.
Khung cảnh trước mắt vẫn như cũ, nhưng những lời cậu vừa nói đã trở nên mơ hồ như bị ngăn cách bởi một lớp giấy nhám.
Nhờ vào sự trợ giúp của cái bug hệ thống này, Thẩm Lục Dương lấy lại được phần nào sự tỉnh táo, trong lòng chấn động.
Tại sao còn có ma pháp công kích? Alpha cấp S thực sự vẫn là con người mà cậu biết sao? !
[Đúng a, nhưng trong nước không có quá ba Alpha cấp S. Cậu rất may mắn khi gặp được một trong ba đấy.]
Nhìn rõ ràng toàn bộ trạng thái của cậu, nụ cười của Tạ Nguy Hàm càng sâu hơn: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
“Thật xin lỗi.” Thẩm Lục Dương khẽ lắc đầu. Trong giây lát ý nghĩ mới ngưng tụ bay đi, cậu cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, gáy ngứa ngáy, mũi rất nóng, bằng trực giác hỏi: "Thầy Tạ, anh vừa mới nói cái gì?"
Tạ Nguy Hàm: “Tôi nói cảm ơn đã khen.”
Thẩm Lục Dương vẫn còn có chút nghi hoặc, dựa theo cảm giác của mình gật đầu, mạnh dạn vỗ bàn: "Ai, anh không cần phải khách sáo như vậy với tôi! Đều là anh em một nhà....."
Đợi Thẩm Lục Dương phun gần hết lời thật lòng, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng.
[Nga, tôi quên mất, "Thẩm Lục Dương" trước đây bị dị ứng với, mới được đưa đến bệnh viện vào tuần trước.]
[May mà cậu là nhóc háo sắc, lúc nào cũng không quên mê trai, không thì đã bị lừa rồi. Nguy hiểm thật đó.]
[Nhắc nhở thân thiện: Alpha cấp S có thể dùng tinh thần áp chế để khiến cậu nói ra suy nghĩ thực sự bên trong lòng của mình. Tương tự như "huyết thanh sự thật" hình người. Tác dụng này rõ rệt hơn đối với Alpha và Omega, tiếp theo là Beta. Dương Dương à, cậu phải thật cẩn thận đừng trúng chiêu nha.]
Đây không phải là điều cậu có thể tránh được nếu cẩn thận.
Đợi đã, dị ứng với ớt?
Thẩm Lục Dương nhìn đĩa tôm hùm đất xào cay trên bàn, đỏ rực, nhìn rất ngon miệng.
Cậu cứng đờ mà nhìn về phía Tạ Nguy Hàm.
Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, có ai tới nói với cậu rằng Tạ Nguy Hàm không biết những chuyện này được không.
Đối phương bình tĩnh nhìn cậu, như không có chuyện gì xảy ra, cong môi nhìn cậu: "Thầy Thẩm gặp chuyện gì phiền toái sao?"
"?"
“Sắc mặt rất tệ.” Tạ Nguy Hàm chống cằm, vẻ mặt lười biếng như một con rắn đã no nê, ánh mắt đặc sệt, chiếc đèn chùm phía trên đầu phát ra ánh sáng ấm áp, rơi xuống trên người hắn, khiến hắn trông có thêm vài phần sinh khí.
Thẩm Lục Dương miễn cưỡng cười.
Bước đầu ôm đùi đã ngã như chó ăn cứt. Cậu sẽ không bị coi là gián điệp thương mại hay gián điệp của trường khác đi.
Diễn xuất vô cùng tệ, là loại ngay ở chương ba đã bị bắn chết.
Ngón tay gõ nhẹ trên bàn, phát ra những âm thanh đều đặn, giống như một loại bùa chú nào đó, đánh vào dây thần kinh vừa thô vừa chắc nhưng lại thiếu một dây thần kinh của Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương đau lòng, bất chấp tất cả thuận theo dòng suy nghĩ này.
Cậu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy ưu sầu, vì vừa rồi bị lộ mà vẻ tang thương nhiều thêm phần chân thật: “Không giấu giếm thầy Tạ, tôi….. gặp phải một chút khó khăn.”
“A?”
Tạ Nguy Hàm giống như đồng nghiệp thân thiết rót cho cậu một ly nước lạnh, vô cùng hứng thú nói: "Có tiện nói không?"
“Ách……”
Đầu Thẩm Lục Dương liều mạng xoay tròn, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tôi có một người bạn…”
[Chúa ơi, bạn này của cậu không phải là chính cậu đấy chứ?]
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương buộc mình phải nói tiếp: “Ách, cậu ấy cũng có một người bạn.”
[Ai nha, cậu đang nói về cậu với thầy Tạ đấy hả?]
...............
Tạ Nguy Hàn ánh mắt hơi động, gật đầu ý bảo cậu tiếp tục.
Xem nhẹ lời nói của hệ thống, Thẩm Lục Dương uống một ngụm nước do chính thầy Tạ rót với vẻ mặt nặng nề, gian nan nói hết: “Người bạn đó của cậu ấy có chút….. khó gần.”
Tạ Nguy Hàm: “Hướng nội?”
“Cũng không phải.” Thẩm Lục Dương vừa liếc trộm Tạ Nguy Hàm, vừa cân nhắc từ ngữ, còn khoa tay múa chân theo thói quen “Nói thế nào nhỉ, tính cách của cậu ấy, à không, bạn của cậu ấy hơi…..... cực đoan.”
“Muốn có được gì thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được, bất kể thủ đoạn đó có hợp pháp hay không…... Bạn tôi lo lắng một ngày nào đó anh ta sẽ thực sự...… giết người phóng hỏa liền đến hỏi tôi có biện pháp nào không."
Cuối cùng, vì để có vẻ hợp lý, Thẩm Lục Dương bổ sung thêm: “Tôi là giáo viên nên cậu ấy cảm thấy tôi rất đáng tin cậy.”
Tạ Nguy Hàm ăn cái gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, qua một lát mới mở miệng.
“Bạn của bạn” hắn vi diệu mà dừng lại một chút, nhếch khóe miệng “của cậu, muốn chính là một người?”
Tim Thẩm Lục Dương đập lỡ một nhịp. Tạ Nguy Hàm ăn mặc giản dị, trông cũng không biết tuổi, luôn khiến cậu có cảm giác như người trước mặt là sinh viên.
Chỉ khi thực sự đối diện với đôi mắt đen như mực đó, bị thu hút bởi sự nguy hiểm và bí ẩn trong đó, giống như chuột đồng bị bóp cổ, bạn mới biết rằng, làm gì có sinh viên nào, rõ ràng trước mắt là một Alpha cực kỳ nguy hiểm, có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Thẩm Lục Dương giơ ngón tay cái lên: “Đúng là một người, anh vậy mà có thể đoán được. Anh xứng đáng là giáo viên ưu tú của năm đấy, thầy Tạ!”
"Thầy Thẩm." Tạ Nguy Hàm không nhanh không chậm đeo găng tay dùng một lần, dễ dàng bóc vỏ tôm hùm, để lộ phần thịt tôm mềm mại bên trong, động tác của hắn thong dong, đầu ngón tay của găng tay chỉ dính một ít nước sốt.
Thẩm Lục Dương: “Hả?”
“Có ai từng nói rằng cậu......” Hắn dừng lại một chút, lịch sự mỉm cười với Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Cậu không giỏi nịnh nọt chưa?”
Thẩm Lục Dương: “……”
Ngày hôm nay không thể qua được mà.
Đùi này không thể ôm được.
Sau khi thưởng thức đủ vẻ mặt của cậu, Tạ Nguy Hàm quay lại chủ đề, phân tích: “Bạn của bạn của cậu, đã đi khám bác sĩ tâm lý chưa?”
Thầy Tạ, thầy có thể đừng dừng lại một chút mỗi lần nói được không, điều này sẽ khiến tôi rất xấu hổ đó.
Thẩm Lục Dương chưa bao giờ đọc nguyên tác, hỏi hệ thống cũng không có phản hồi. Cậu đoán nó không thể tiết lộ nội dung nguyên tác, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào hiểu biết của mình đối với Tạ Nguy Hàm mà nói bừa. "Chưa từng thấy... Tuy rằng hành vi của hắn cực đoan, gây tổn hại lớn cho người hắn thích, nhưng hắn cảm thấy hắn không làm gì sai cả."
“Nga.”
Tạ Nguy Hàm gật đầu, dùng động tác tinh xảo khéo léo lột chỉnh tề ngay ngắn tám con tôm, xếp đều đặn trên đĩa rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Lục Dương.
“Hành vi đã đi quá xa rồi,” hắn nhìn về phía đôi mắt mong chờ của Thẩm Lục Dương, cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Nghĩ cách xử lý đi.”
Thẩm Lục Dương bị năm chữ cuối cùng làm cho sửng sốt, cậu lắp bắp hồi lâu mới nói: “...…Không, không cứu sao?”
"Thầy Thẩm muốn cứu thế nào?" Tạ Nguy Hàm cởi găng tay, đặt lên khay bên cạnh, tựa hồ không có ý định tự bóc tôm cho mình.
Hắn nhấp một ngụm trà, bình đạm nói: “Người nguy hiểm như vậy, sự tồn tại của người đó, có ý nghĩa gì đối với cậu?”
Thẩm Lục Dương từ nhỏ sống dưới sự giáo dục của pháp luật, vẻ mặt nghi hoặc: “Hắn là người a.”
Nếu là người thì cần phải chịu sự phán xét của pháp luật, tự do cực đoan tương đương không có tự do…....
Tạ Nguy Hàm chống cằm, mỉm cười nhìn hắn, bao dung gằn từng chữ một nói: “Hắn cũng có thể là ác ma.”
Ẩn mình trong bóng tối, kiềm chế móng vuốt sắc nhọn của nó, trông ngoan ngoãn và vô hại——
Cũng chỉ là vì chưa gặp được con mồi ngon miệng nào thôi.
Trước mắt là vấn đề sinh tử, duỗi đầu là một đao, thu đầu vẫn là một đao.
Tựa hồ không có nhiều thời gian để do dự, cậu dũng cảm hỏi thẳng: “Thầy Tạ, thầy có muốn ăn tối cùng nhau không?”
[Dương Dương, nói thật cho tôi biết kiếp trước cậu solo từ trong bụng mẹ à?]
"Hửm?" Dường như không ngờ cậu lại đề nghị chuyện này, ánh mắt Tạ Nguy Hàm tản mạn mà liếc lại đây, nhàn nhã mà dạo qua người cậu một vòng.
Giống như bị rắn độc liếm láp, lạnh lẽo tà ác.
Tay chân Thẩm Lục Dương cứng đờ trong giây lát, nhưng tinh thần liếm nhan không ngừng của của nhan cẩu lại khiến cậu nhanh chóng hồi phục.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Chỉ nhìn gương mặt của thầy Tạ, cậu cảm thấy mình không nên có cảm xúc “sợ hãi”.
Sau một thời gian thích ứng, ký ức của “Thẩm Lục Dương” trong sách đã hoàn toàn được cậu tiêu hóa hết. Cậu nhớ ra tối nay cậu và Tạ Nguy Hàm đều có tiết tự học.
Vì thế cậu chỉ ra cửa, dũng cảm chân thành nói: "Tôi cũng có tiết tự học buổi tối. Ăn tối xong chúng ta có thể cùng nhau lên lớp tự học buổi tối. Được không thầy Tạ?"
Nói xong, cậu nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, giống như một đóa hoa hướng dương nở rộ đầy rực rỡ.
Hệ thống xúc động: [Cảm tạ thượng đế, để con tìm được một ký chủ vô tư hồn nhiên như Dương Dương của chúng ta đây.]
Không biết có phải là hệ thống điều chỉnh hay không, nhưng nhân vật Thẩm Lục Dương trong sách trông giống hệt Thẩm Lục Dương.
Cao 1m82, đẹp trai, ngũ quan tuấn lãng, mặt mày đoan chính, trời sinh khuôn mặt biết cười.
Đổi một cách nói khác, đó là “quen mặt”.
Nhân duyên tốt đến mức có bạn ở bất cứ đâu. Cậu thậm chí còn được trao danh hiệu “nam nữ đều xơi” ở trường đại học. Thậm chí, viện trưởng cô nhi viện còn nói: “Thấy đứa trẻ này cười, trái tim tôi liền thả lỏng."
Giống như bị gợi lên hứng thú.
Tạ Nguy Hàm vui vẻ mà cong môi, ngũ quan xinh đẹp giãn ra, nở nụ cười vô hại, giọng nói như đàn cello êm dịu, trầm thấp bên tai: "Đương nhiên có thể, đây là lần đầu tiên thầy Thẩm nhiệt tình mời tôi, tôi rất vui."
Có nghĩa là hai người họ vẫn chưa quen thuộc đến mức mời nhau ăn tối nhưng người ta rất lịch sự, chịu đựng sự không thoải mái mà đồng ý.
Thẩm Lục Dương sau khi tự giải nghĩa xong khá xấu hổ, nhưng nhịn không được cảm động: Thầy Tạ thực sự là một người chu đáo. Cậu nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, nỗ lực giải thoát cho bản thân và thầy Tạ càng sớm càng tốt.
Tạ Nguy Hàm đặt bút xuống, ngón tay thon dài gõ gõ vài lần, sắp xếp mọi thứ trên bàn ngay ngắn, ngay cả hai chậu xương rồng nhỏ ở góc bàn cũng có kích thước tương đương nhau. Thẩm Lục Dương nhìn mà cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trên đường đi, để phát huy tối đa tác dụng của bữa ăn này, Thẩm Lục Dương hỏi hệ thống trong đầu.
Thẩm Lục Dương: Thống Thống, thầy Tạ thích ăn cái gì?
[Là bí mật nga ~ ]
Thẩm Lục Dương: Anh ta có kiêng kỵ gì không?
[Vẫn là bí mật ~ ]
Thẩm Lục Dương khóe miệng giật giật, được rồi.
[Dương Dương không nên đầu cơ trục lợi, mà dùng tâm cảm nhận, dùng sức hấp dẫn của mình để thu hút thầy Tạ a ~ ]
Thẩm Lục Dương không hiểu, không thèm quan tâm ném những lời này ra sau đầu.
Cậu là một NPC nam thực hiện nhiệm vụ. Cậu thu hút nhân vật nam để làm gì?
Bây giờ là lúc học sinh tan học. Văn phòng của tổ khoa học tự nhiên ở tầng bốn, cả đường đi tràn ngập tiếng ồn ào của học sinh.
Thẩm Lục Dương lục lại trí nhớ, trong ấn tượng thì cậu chính là một giáo viên có độ tồn tại không cao trong đám học sinh. Cùng Thời Phàm giống nhau, y mới vào trường này làm việc có nửa tháng, bình thường không có ai đến chào hỏi cũng là bình thường.
Nhưng mà... tại sao những học sinh này vừa nhìn thấy thầy Tạ liền im lặng, còn chạy xa trốn đi?
Đây không phải là《Tang Ái》sao?
[Bởi vì tuyến thế giới của《Tang Ái Plus》cũng đã ảnh hưởng đến đám học sinh này. Bọn họ không biết tại sao nhưng trong tiềm thức bọn họ cho rằng thầy Tạ là một kẻ xấu xa đáng sợ!]
Nhìn sườn mặt điển trai lạnh lùng như không có việc gì của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đột nhiên cảm thấy hắn thật sự rất vô tội.
Không làm chuyện gì điên rồ, nhưng lại bị gắn tội điên rồ.
Trường trung học phổ thông số 5 thành phố Lan Giang là một ngôi trường luôn nỗ lực đạt được những điều tốt nhất về mọi mặt ngoại trừ chất lượng học sinh.
Giáo viên và học sinh cùng ăn trong một căng tin có 4 tầng, càng lên cao càng đắt. Tầng bốn cao nhất giống như khu ẩm thực trong một trung tâm mua sắm lớn với nhiều đặc sản và món ăn địa phương, thậm chí còn có một chuỗi nhà hàng lẩu sang trọng.
Dù giá cao nhưng sẽ được giảm giá 40% nếu có thẻ giáo viên.
Thẩm Lục Dương cảm thấy đây thực sự là chuẩn mực cho tình người. Nếu cậu nhớ không lầm, thẻ ngân hàng của cậu chỉ còn lại ba chữ số.
Cầm trên tay tấm thẻ giảm giá 40%, Thẩm Lục Dương vẫn quyết định đưa thầy Tạ đi ăn một bữa ngon sau một hồi giằng co đau đớn.
Đầu tiên là cảm ơn thầy Tạ đã nể mặt ăn cơm cùng cậu, giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ. Thứ hai là xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với thầy Tạ.
Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy, một kẻ du hành thời gian không thân không phận, không có bối cảnh, không bàn tay vàng như cậu khả năng đi theo con đường của Long Ngạo Thiên không lớn. Con đường tốt nhất chính là ôm đùi.
Nhìn toàn bộ cuốn sách, đùi thầy Tạ là to nhất.
Đi thẳng lên tầng bốn.
Tạ Nguy Hàm từ đầu đến cuối thái độ rất thoải mái, ăn mặc tùy ý như học sinh, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã, không để ý nhiều đến mọi thứ xung quanh.
Rất khó để tưởng tượng hắn giàu có và quyền lực như thế nào.
Đi ngang qua một nhà hàng Tứ Xuyên, Thẩm Lục Dương dừng lại: “Thầy Tạ, thầy có ăn cay không?”
Tạ Nguy Hàm đáy mắt chợt lóe, ánh mắt rơi vào trên mặt cậu, vui vẻ nói: "Có thể."
Đưa thẻ xong, Thẩm Lục Dương tìm bàn để ngồi.
Trong cửa hàng không có bao nhiêu người, trong lúc chờ đồ ăn, Thẩm Lục Dương nhớ tới kế hoạch ôm đùi của mình, quyết định làm quen với nhau trước.
Mà giao tiếp là cầu nối tốt nhất.
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, nhìn vào đôi ngươi xinh đẹp đen nhánh như mực của Tạ Nguy Hàm, buột miệng thốt ra: “Thầy Tạ, năm nay thầy bao nhiêu tuổi?”
[Dương Dương à, tôi thực sự chưa từng gặp ai giỏi trò chuyện hơn cậu cả ~ ]
Tạ Nguy Hàm cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, nghe vậy lông mày khẽ động, nhìn cậu như đứa nhỏ ngốc, tràn đầy bao dung cùng nghiền ngẫm: “27, thầy Thẩm thì sao?”
[Tên ác nhân này, đã biết hết thông tin của cậu rồi mà vẫn muốn hỏi.]
"24, năm nay mới tốt nghiệp." Thẩm Lục Dương không để ý đến tiếng hệ thống bíp bíp, ánh mắt không tự chủ nhìn theo đối phương, vô thức nói: "Thầy Tạ, ánh mắt của anh rất đẹp."
Tạ Nguy Hàm rất có hứng thú với sự khen ngợi thẳng thắn của cậu, hỏi lại cậu bằng ngôn từ càng thẳng thắn hơn: “Cậu rất thích à?”
Thẩm Lục Dương chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác gật đầu: “Thích a, trước đây tôi rất thích….”
[Tỉnh tỉnh! Dương Dương! Hắn đang dùng pheromone để thôi miên cậu đó! Ôi chúa ơi, lần đầu tiên đi ăn đã quyến rũ người khác!]
Hệ thống gầm lên, Thẩm Lục Dương rùng mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.
Khung cảnh trước mắt vẫn như cũ, nhưng những lời cậu vừa nói đã trở nên mơ hồ như bị ngăn cách bởi một lớp giấy nhám.
Nhờ vào sự trợ giúp của cái bug hệ thống này, Thẩm Lục Dương lấy lại được phần nào sự tỉnh táo, trong lòng chấn động.
Tại sao còn có ma pháp công kích? Alpha cấp S thực sự vẫn là con người mà cậu biết sao? !
[Đúng a, nhưng trong nước không có quá ba Alpha cấp S. Cậu rất may mắn khi gặp được một trong ba đấy.]
Nhìn rõ ràng toàn bộ trạng thái của cậu, nụ cười của Tạ Nguy Hàm càng sâu hơn: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
“Thật xin lỗi.” Thẩm Lục Dương khẽ lắc đầu. Trong giây lát ý nghĩ mới ngưng tụ bay đi, cậu cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, gáy ngứa ngáy, mũi rất nóng, bằng trực giác hỏi: "Thầy Tạ, anh vừa mới nói cái gì?"
Tạ Nguy Hàm: “Tôi nói cảm ơn đã khen.”
Thẩm Lục Dương vẫn còn có chút nghi hoặc, dựa theo cảm giác của mình gật đầu, mạnh dạn vỗ bàn: "Ai, anh không cần phải khách sáo như vậy với tôi! Đều là anh em một nhà....."
Đợi Thẩm Lục Dương phun gần hết lời thật lòng, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng.
[Nga, tôi quên mất, "Thẩm Lục Dương" trước đây bị dị ứng với, mới được đưa đến bệnh viện vào tuần trước.]
[May mà cậu là nhóc háo sắc, lúc nào cũng không quên mê trai, không thì đã bị lừa rồi. Nguy hiểm thật đó.]
[Nhắc nhở thân thiện: Alpha cấp S có thể dùng tinh thần áp chế để khiến cậu nói ra suy nghĩ thực sự bên trong lòng của mình. Tương tự như "huyết thanh sự thật" hình người. Tác dụng này rõ rệt hơn đối với Alpha và Omega, tiếp theo là Beta. Dương Dương à, cậu phải thật cẩn thận đừng trúng chiêu nha.]
Đây không phải là điều cậu có thể tránh được nếu cẩn thận.
Đợi đã, dị ứng với ớt?
Thẩm Lục Dương nhìn đĩa tôm hùm đất xào cay trên bàn, đỏ rực, nhìn rất ngon miệng.
Cậu cứng đờ mà nhìn về phía Tạ Nguy Hàm.
Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, có ai tới nói với cậu rằng Tạ Nguy Hàm không biết những chuyện này được không.
Đối phương bình tĩnh nhìn cậu, như không có chuyện gì xảy ra, cong môi nhìn cậu: "Thầy Thẩm gặp chuyện gì phiền toái sao?"
"?"
“Sắc mặt rất tệ.” Tạ Nguy Hàm chống cằm, vẻ mặt lười biếng như một con rắn đã no nê, ánh mắt đặc sệt, chiếc đèn chùm phía trên đầu phát ra ánh sáng ấm áp, rơi xuống trên người hắn, khiến hắn trông có thêm vài phần sinh khí.
Thẩm Lục Dương miễn cưỡng cười.
Bước đầu ôm đùi đã ngã như chó ăn cứt. Cậu sẽ không bị coi là gián điệp thương mại hay gián điệp của trường khác đi.
Diễn xuất vô cùng tệ, là loại ngay ở chương ba đã bị bắn chết.
Ngón tay gõ nhẹ trên bàn, phát ra những âm thanh đều đặn, giống như một loại bùa chú nào đó, đánh vào dây thần kinh vừa thô vừa chắc nhưng lại thiếu một dây thần kinh của Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương đau lòng, bất chấp tất cả thuận theo dòng suy nghĩ này.
Cậu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy ưu sầu, vì vừa rồi bị lộ mà vẻ tang thương nhiều thêm phần chân thật: “Không giấu giếm thầy Tạ, tôi….. gặp phải một chút khó khăn.”
“A?”
Tạ Nguy Hàm giống như đồng nghiệp thân thiết rót cho cậu một ly nước lạnh, vô cùng hứng thú nói: "Có tiện nói không?"
“Ách……”
Đầu Thẩm Lục Dương liều mạng xoay tròn, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tôi có một người bạn…”
[Chúa ơi, bạn này của cậu không phải là chính cậu đấy chứ?]
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương buộc mình phải nói tiếp: “Ách, cậu ấy cũng có một người bạn.”
[Ai nha, cậu đang nói về cậu với thầy Tạ đấy hả?]
...............
Tạ Nguy Hàn ánh mắt hơi động, gật đầu ý bảo cậu tiếp tục.
Xem nhẹ lời nói của hệ thống, Thẩm Lục Dương uống một ngụm nước do chính thầy Tạ rót với vẻ mặt nặng nề, gian nan nói hết: “Người bạn đó của cậu ấy có chút….. khó gần.”
Tạ Nguy Hàm: “Hướng nội?”
“Cũng không phải.” Thẩm Lục Dương vừa liếc trộm Tạ Nguy Hàm, vừa cân nhắc từ ngữ, còn khoa tay múa chân theo thói quen “Nói thế nào nhỉ, tính cách của cậu ấy, à không, bạn của cậu ấy hơi…..... cực đoan.”
“Muốn có được gì thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được, bất kể thủ đoạn đó có hợp pháp hay không…... Bạn tôi lo lắng một ngày nào đó anh ta sẽ thực sự...… giết người phóng hỏa liền đến hỏi tôi có biện pháp nào không."
Cuối cùng, vì để có vẻ hợp lý, Thẩm Lục Dương bổ sung thêm: “Tôi là giáo viên nên cậu ấy cảm thấy tôi rất đáng tin cậy.”
Tạ Nguy Hàm ăn cái gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, qua một lát mới mở miệng.
“Bạn của bạn” hắn vi diệu mà dừng lại một chút, nhếch khóe miệng “của cậu, muốn chính là một người?”
Tim Thẩm Lục Dương đập lỡ một nhịp. Tạ Nguy Hàm ăn mặc giản dị, trông cũng không biết tuổi, luôn khiến cậu có cảm giác như người trước mặt là sinh viên.
Chỉ khi thực sự đối diện với đôi mắt đen như mực đó, bị thu hút bởi sự nguy hiểm và bí ẩn trong đó, giống như chuột đồng bị bóp cổ, bạn mới biết rằng, làm gì có sinh viên nào, rõ ràng trước mắt là một Alpha cực kỳ nguy hiểm, có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Thẩm Lục Dương giơ ngón tay cái lên: “Đúng là một người, anh vậy mà có thể đoán được. Anh xứng đáng là giáo viên ưu tú của năm đấy, thầy Tạ!”
"Thầy Thẩm." Tạ Nguy Hàm không nhanh không chậm đeo găng tay dùng một lần, dễ dàng bóc vỏ tôm hùm, để lộ phần thịt tôm mềm mại bên trong, động tác của hắn thong dong, đầu ngón tay của găng tay chỉ dính một ít nước sốt.
Thẩm Lục Dương: “Hả?”
“Có ai từng nói rằng cậu......” Hắn dừng lại một chút, lịch sự mỉm cười với Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Cậu không giỏi nịnh nọt chưa?”
Thẩm Lục Dương: “……”
Ngày hôm nay không thể qua được mà.
Đùi này không thể ôm được.
Sau khi thưởng thức đủ vẻ mặt của cậu, Tạ Nguy Hàm quay lại chủ đề, phân tích: “Bạn của bạn của cậu, đã đi khám bác sĩ tâm lý chưa?”
Thầy Tạ, thầy có thể đừng dừng lại một chút mỗi lần nói được không, điều này sẽ khiến tôi rất xấu hổ đó.
Thẩm Lục Dương chưa bao giờ đọc nguyên tác, hỏi hệ thống cũng không có phản hồi. Cậu đoán nó không thể tiết lộ nội dung nguyên tác, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào hiểu biết của mình đối với Tạ Nguy Hàm mà nói bừa. "Chưa từng thấy... Tuy rằng hành vi của hắn cực đoan, gây tổn hại lớn cho người hắn thích, nhưng hắn cảm thấy hắn không làm gì sai cả."
“Nga.”
Tạ Nguy Hàm gật đầu, dùng động tác tinh xảo khéo léo lột chỉnh tề ngay ngắn tám con tôm, xếp đều đặn trên đĩa rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Lục Dương.
“Hành vi đã đi quá xa rồi,” hắn nhìn về phía đôi mắt mong chờ của Thẩm Lục Dương, cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Nghĩ cách xử lý đi.”
Thẩm Lục Dương bị năm chữ cuối cùng làm cho sửng sốt, cậu lắp bắp hồi lâu mới nói: “...…Không, không cứu sao?”
"Thầy Thẩm muốn cứu thế nào?" Tạ Nguy Hàm cởi găng tay, đặt lên khay bên cạnh, tựa hồ không có ý định tự bóc tôm cho mình.
Hắn nhấp một ngụm trà, bình đạm nói: “Người nguy hiểm như vậy, sự tồn tại của người đó, có ý nghĩa gì đối với cậu?”
Thẩm Lục Dương từ nhỏ sống dưới sự giáo dục của pháp luật, vẻ mặt nghi hoặc: “Hắn là người a.”
Nếu là người thì cần phải chịu sự phán xét của pháp luật, tự do cực đoan tương đương không có tự do…....
Tạ Nguy Hàm chống cằm, mỉm cười nhìn hắn, bao dung gằn từng chữ một nói: “Hắn cũng có thể là ác ma.”
Ẩn mình trong bóng tối, kiềm chế móng vuốt sắc nhọn của nó, trông ngoan ngoãn và vô hại——
Cũng chỉ là vì chưa gặp được con mồi ngon miệng nào thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.