Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 3:

Không Ô

08/08/2024

Trời

Đựu.

Mùi rượu vang đỏ êm dịu thoang thoảng trong không khí, hương thơm say đắm, thậm chí còn che đi vị cay của đồ ăn.

Khi chạm vào làn da Thẩm Lục Dương, đột nhiên trở nên lạnh lẽo, theo lỗ chân lông xuyên vào trái tim cậu, khiến trái tim đông cứng.

Khác với thôi miên tinh thần, lần này Tạ Nguy Hàm thực sự sử dụng pheromone của mình.

Hầu kết của Thẩm Lục Dương không ngừng lăn lăn, gáy đau rát, lòng bàn tay lạnh buốt, như có một bàn tay vô hình nào đó bóp cổ.

Alpha bình thường vô cùng sợ hãi cấp bậc S, cho dù đối phương chỉ hơi để lộ một chút áp lực cũng không thể động đậy.

Nhưng đáy lòng vẫn là.

Trời đựu.

Thân thể cậu sợ hãi theo bản năng, bàn tay cầm đũa thậm chí còn run rẩy, đây là bản năng đã khắc sâu vào xương máu.

Như chuột cống gặp mèo.

Nhưng làm một thằng đàn ông sống 24 năm trong xã hội hiện thực, cậu không hiểu loại sợ hãi này. Thậm chí vì bị ép uốn cong lưng mà khơi dậy sự bất mãn và khao khát chiến thắng mạnh mẽ trong cậu.

Dựa vào cái gì mà Alpha bình thường trời sinh lại phải sợ Alpha cấp S?

Cậu không phục.

Cố gắng kiềm chế những ngón tay run rẩy của mình, Thẩm Lục Dương cắn chặt răng, cố nặn ra một nụ cười, nhảy ra từng chữ: “Thầy Tạ ——”

Chữ cuối cùng vừa nói ra, cơn đau đớn lập tức biến mất như thủy triều, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Lực khống chế thật hoàn hảo.

Tạ Nguy Hàn nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Nếu bạn của bạn cậu là Alpha, như vậy Omega thậm chí sẽ không kiên trì được lâu như cậu, mà sẽ chủ động tìm kiếm đánh dấu vì động dục.”

Hàm ý là khi một người có năng lực mà có tư tưởng xấu, thì lực sát thương lớn hơn so với cậu tưởng tượng rất nhiều.

Sự cứng rắn kiên cường của Thẩm Lục Dương còn chưa kịp phát ra thì đã bị đè lại, cậu chớp chớp mắt có chút ngốc: “…... Ồ, anh nói đúng.”

Hóa ra là đang làm mẫu.

Tạ Nguy Hàm săn sóc đưa khăn giấy cho cậu: “Sợ hãi?”

Thẩm Lục Dương ấn ấn cổ mình, chỗ tuyến thể của cậu vẫn còn nóng rát đau đớn.

Cậu xua xua tay, cười một tiếng: “Không có. Thầy Tạ, những gì anh vừa nói rất có lý. Chốc nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu ấy bảo cậu ấy báo cảnh sát.”

Mà không phải là tự mình “xử lý”.

Tạ Nguy Hàm cười cười không tỏ ý kiến.

Mặc dù không có khả năng gọi cảnh sát bắt Tạ Nguy Hàm vẫn vô tội lại. Nhưng Thẩm Lục Dương cảm thấy không chỉ vì bản thân và Tạ Nguy Hàm, mà còn vì rất rất nhiều người vô tội xung quanh, cậu không thể để Tạ Nguy Hàm hắc hóa.

Trên đường về, Thẩm Lục Dương vẫn luôn xoa bụng vì ăn quá no, không rảnh nói chuyện.

Tạ Nguy Hàm cũng không phải người nói nhiều, chỉ có hệ thống hô to gọi nhỏ.

[Dương Dương của chúng ta thật dũng cảm! Tui đã sớm biết tui không nhìn nhầm người mà!]

[Alpha cấp S thì sao chứ? Alpha cấp S thì có thể bắt nạt Alpha bình thường chắc?]

[Tuy rằng ngày thường Dương Dương như một chú chó ngoan, nhưng một khi bị chọc giận thì lập tức biến thân thành sói xám lớn, cho dù đối phương là thầy Tạ cũng không sợ!]

Thẩm Lục Dương: Đừng nói bừa, thầy Tạ không phải người như vậy.

[What?]

Thẩm Lục Dương: Tôi chưa từng thấy ai đẹp hơn anh ấy trong đời mình.

[….... Cho nên cậu cảm thấy hắn ta không nguy hiểm hả? Chỉ mới một bữa ăn, hắn đã làm hai việc là thôi miên và công kích pheromone với cậu đấy.]

Thẩm Lục Dương: Thôi miên như thế còn khá là thoải mái, như đang ngủ trên mây, mềm mềm bay bổng…....... Còn công kích pheromone từ đâu ra vậy, thầy Tạ chỉ là đang nhắc nhở tôi là bạn của bạn của tôi rất nguy hiểm thôi.

[Dương Dương, về sau khi cậu tìm được bạn gái, nhất định sẽ đủ dũng cảm để tha thứ cho cô ấy rất nhiều lần.]

Thẩm Lục Dương: Nói đến việc này tôi hết buồn ngủ luôn, tôi thích đại tỷ ngực bự giày cao gót.

[ …… Về sau cậu sẽ thích âu phục ngực bự giày da đen.]

Thẩm Lục Dương: ???

“Thẩm Lục Dương” gốc sống khá là lôi thôi, mới làm việc hơn một tuần, bàn làm việc đã bừa bộn như bị bắn phá, hoàn toàn trái ngược với thầy Tạ sau lưng.

Thẩm Lục Dương về văn phòng cũng không làm gì khác, đầu tiên là xin một túi rác từ chủ nhiệm lớp 21/11 phía đối diện rồi vứt hết đống đồ lung tung rối loạn trên bàn —— đều là chút tạp chí về hàng hiệu, tạp chí bóng rổ với đống đồ ăn vặt bừa bãi.



Xuyên tới quá đột ngột nên giờ cậu mới có thời gian để quan sát bản thân.

Cậu mặc một chiếc áo phông in hình đầu hổ sặc sỡ trước ngực, quần thể thao màu đen viền trắng dày dặn, cộng một đôi giày khủng bố cồng kềnh trên chân, một thân hàng hiệu có thể lên đến hơn một vạn.

Trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ xanh biển không biết thật hay giả, trên cổ có một sợi dây xích trông rất ngầu, dựa vào trọng lượng thì hẳn nó là vàng.

Đời trước khi còn trẻ, ngang ngược, đánh nhau với người khác, cậu cũng chưa bao giờ ăn mặc kiêu ngạo như vậy.

Cậu thích sạch sẽ đơn giản, trông thoải mái, thân thiết —— các dì trong cô nhi viện thích những đứa bé sạch sẽ, khi lấy cơm có thể cho nhiều hơn một thìa thức ăn.

Sau khi tìm ra mấy cái mô hình từ trong ngăn kéo, cậu rốt cuộc cũng biết chính xác tiền trong thẻ ngân hàng đã đi đâu.

Giáo viên thực tập mức lương một tháng chỉ hơn hai ngàn, chỉ có thể là trong nhà cho thêm.

Buổi tối có lớp học, những thứ này cũng không bán được tại chỗ. Thẩm Lục Dương tự mình rót tách trà, liếc thấy cửa văn phòng bị đẩy ra.

Thời Phàm xoa thái dương bước vào.

Thẩm Lục Dương đột nhiên nhớ tới câu “có học sinh tìm cậu” mà mình bịa ra, liền nhanh chóng xoay người đặt một tay lên bàn Tạ Nguy Hàm, khi đối phương nhìn qua thì mở đề vật lý trong tay hỏi: “Thầy Tạ, anh thấy thế nào?”

Hoàn toàn không có tự giác đối phương là giáo viên môn toán học.

Có thể bởi vì khí thế đầu hổ trước ngực, bàn làm việc của cậu được xếp ngay đối diện cửa văn phòng.

Lúc này cậu kịp thời trốn đi. Thời Phàm thấy họ đang có việc đang nói nên cũng không hỏi học sinh ở đâu.

Nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra rồi di chuyển, Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm.

Mới thở được nửa hơi, đột nhiên nghe thấy một câu hỏi nhỏ ——

“Thầy Thẩm, cậu thích loại hình này à?”

“Hả?”

Thẩm Lục Dương theo ánh mắt hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy một trang tạp chí bị cắt ra —— một cô gái gợi cảm mặc áo khoác da màu đen hở hang nằm trên chữ G lớn với mông vểnh lên.

……......

Cậu thậm chí còn chẳng có thời gian nghĩ xem tại sao lại xuất hiện cái thứ đại nghịch bất đạo như này trong giáo án của một vị giáo viên nhân dân, ánh mắt rơi vào đại tỷ ngực bự giày cao gót, buột miệng thốt ra: “Tôi có thể giải thích.”

Tạ Nguy Hàm cảm thấy thú vị. Khi chủ nhiệm lớp Tông Úy Tình đến lấy nước, hắn còn chu đáo vươn tay giúp cậu che đi đại tỷ ngực bự giày cao gót, hạ giọng: “Tôi chăm chú lắng nghe.”

Thẩm Lục Dương không biết hiện tại cậu có theo dõi blogger điêu khắc cát trong điện thoại hay không, nhưng cậu biết chuyện này mà được đăng thì nhất định sẽ nhận được rất nhiều lâu đài trong mơ Barbie do cư dân mạng đích thân chọn ra.

“Thật ra” Khóe miệng cậu giật giật, hồi lâu mới nghẹn ra một câu “Tôi đúng là thích loại hình này.”

[Oa oa! Tôi không ngờ còn có thể trả lời như vậy đấy.]

Tống Úy Tình lấy nước đầy xong, mỉm cười chào hỏi khi đi ngang qua: “Đang nói chuyện gì thế?”

Thẩm Lục Dương da mặt dày như vậy cũng có ngày xấu hổ đến mức ngón chân cuộn lại mà lôi ra một tờ tạp chí Playboy. Mà miệng và não cậu hiển nhiên chưa thương lượng xong, lớn tiếng nói: “Đề vật lý!”

Tống Úy Tình nghe vậy chấn động, cảm động nhìn cậu: “Thầy Thẩm vất vả rồi, lớp tự học mà còn nghiêm túc chuẩn bị như vậy.”

Thẩm Lục Dương thâm trầm gật gật đầu: “Đều là cần thiết.”

Tạ Nguy Hàm nghe cuộc đối thoại của hai người, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngón tay nhẹ nhàng dời đi một centimet, thấy “đề vật lý” sắp biến thân thành “đại tỷ ngực bự giày cao gót”.

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Lục Dương vội đè tay hắn lại.

Cảm giác lạnh như băng, khớp ngón tay hơi nhô lên, có hơi cộm.

Ngay lúc Tông Úy Tình nghi ngờ nhìn qua đây, Thẩm Lục Dương lại xoa xoa, mở miệng nói loạn xì ngầu: “Thầy Tạ, tay anh lạnh thật đấy, có phải là không có ai quan tâm hay không?”

Tống Úy Tình năm nay đã gần 50, chỉ cảm thấy mấy giáo viên trẻ này khá thành thục, biết cách quan tâm đến đồng nghiệp, vừa nhậm chức được một tuần đã thân thiết như vậy rồi.

Ông khen ngợi vài câu rồi cầm bình giữ nhiệt thong thả rời đi.

Mọi người đi xa rồi, Thẩm Lục Dương mới thở phào nốt nửa hơi còn lại.

Mà buông lỏng được một nửa, cậu cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, vừa ngẩng đầu thì đối diện với con ngươi đen nhánh của Tạ Nguy Hàm.

Thật xinh đẹp.

Tay Tạ Nguy Hàm không nhúc nhích, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý: “Thầy Thẩm, câu hỏi này ngoài tầm tri thức của tôi.”

Thẩm Lục Dương ngẩn người, trong đầu chợt lóe lên: “Anh không thích chị đại ngực bự giày cao gót à?”

Oh shit.

Cậu quyết định tan học xong sẽ đi mua một cuộn băng dính, phải dán cái miệng này vào những lúc rảnh rỗi.

Cậu từng sống buông thả với bạn cùng phòng thời đại học, mới tốt nghiệp xong chưa kịp có việc làm cũng như chưa có kinh nghiệm chung sống với đồng nghiệp thì đã gặp tai nạn rồi ngu ngơ xuyên sách rồi.



Nhưng cậu biết, ở chung thế này là không được.

Không ngờ với vấn đề lỗ mãng như vậy mà thầy Tạ còn nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi thích sạch sẽ.”

Hệ thanh thuần a!

Thẩm Lục Dương nghiến chặt răng cắn bốn chữ này trong miệng.

“Thầy Thẩm?” Tay Tạ Nguy Hàm giật giật.

“A!” Thẩm Lục Dương rụt tay về, trên mu bàn tay tái nhợt của đối phương bị cậu ấn lên thành một mảng đỏ ửng, đột ngột nhưng lại có vẻ ấm áp hơn một chút.

Cuối cùng cậu gấp tờ Playboy cắt ra từ trang cuối cùng thành một mảnh nhỏ, bỏ vào túi rồi mang về nhà——

Không phải muốn nhìn ——

Thật ra cũng có hơi muốn một tí ——

Nhưng cái chính là không tìm được thời cơ để vứt nó đi.

Nhà Thẩm Lục Dương cách trường học rất xa, nhưng cậu có xe —— một chiếc Porsche 911 sơn bạc không thể sang chảnh hơn.

Chiếc xe đâm bay cậu cũng là một chiếc Porsche.

Nghiệt duyên mà.

Cảm tạ bản thân đời trước đã lấy bằng lái xe trong kỳ nghỉ hè năm hai.

Thẩm Lục Dương – mới chỉ từng lái con xe đắt nhất là Mercedes Benz cho giáo sư đại học của mình —— cảm nhận được sức hấp dẫn của siêu xe trên đường về nhà, sau khi dừng xe còn lưu luyến không rời nhìn chăm chú mười phút mới miễn cưỡng xuống xe.

Trên đường chỉ lo hưởng thụ, về đến nhà tắm rửa xong mới có thời gian nhớ lại tài sản sở hữu và quan hệ gia đình của nguyên chủ. Cuối cùng có thể tóm gọn lại trong vài từ.

Cậu ấm nhà giàu, phá gia chỉ tử, có mắt như mù.

Khiến mẹ ruột tức đến mức phải vào viện, khiến cha ruột tức đến vung tay đấm đá cắt đứt mọi nguồn tiền, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng trước sự van xin khóc lóc của đứa con phá của này.

Cuối cùng cha ruột nhờ quan hệ, sắp xếp cậu ta đến trường cấp 3 này để ổn định vài năm, kiềm chế tính tình phóng đãng.

Cũng may nguyên chủ còn một người anh trai, nếu không sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ làm bại hết gia nghiệp không lớn cũng không nhỏ này.

Điện thoại “Đinh ——” một tiếng, cậu cầm nó lên.

Wechat ghi chú là mẹ.

[Con mua xe à?]

[Bảo bối, nghe lời mẹ, đừng làm loạn nữa. Ba con rất tức giận đấy, định cắt hết tiền sinh hoạt của con.]

[Ngày mai mẹ chuyển cho con mười vạn, con chịu đựng vài ngày, được không?]

[Đừng giận bố mẹ, bố mẹ đều yêu con mà.]

Không biết vì sao nhưng nhìn những tin nhắn này, khóe mắt Thẩm Lục Dương có hơi nóng.

Cậu bấm vào trả lời.

[Không cần đâu mẹ, nửa tháng nữa là con được trả lương rồi.]

Đối phương trực tiếp gọi tới, giọng nữ trung niên nghẹn ngào: “Dương Dương, con lại giận mẹ sao?”

Thẩm Lục Dương hít một hơi thật sâu, siết chặt điện thoại mới không phát ra âm thanh khác thường: “Không đâu ạ, các giáo viên trẻ trong trường bọn con đều không xin tiền trong nhà nữa. Con cũng lớn rồi không còn nhỏ ——”

Mẹ Thẩm căn bản không nghe: “Con còn có bao nhiêu?”

Thẩm Lục Dương nhớ tới con số ba chữ số, rồi lại nhìn mấy cái mô hình phiên bản giới hạn trong phòng làm việc và chiếc siêu xe sang chảnh dưới lầu, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi ạ. Mẹ, con cũng lớn như vậy rồi, còn để cho mẹ không yên tâm, nói ra ngoài thì mất mặt lắm.”

Mẹ Thẩm vẫn còn dong dài trước khi cúp điện thoại, dặn dò cậu phải chú ý đến thân thể, đừng kết bạn linh tinh, cũng đừng để bản thân chịu ủy khuất, chỉ là cuối cùng cũng không nhắc đến mười vạn kia nữa.

Nghĩ đến có lẽ là hoàn toàn không tin con trai mình thật sự không cần.

Thẩm Lục Dương thở dài.

Loại chuyện này không thể vội vàng được.

Cậu mở tủ lạnh ra, cũng không ngạc nhiên khi trong đó chỉ có thức ăn nhanh với rượu, chỉ có thể gọi cơm hộp về ăn.

Trước khi ngủ, cậu gọi hệ thống.

Thẩm Lục Dương: Thống Thống, ngày mai tôi có nhiệm vụ không?

[Không thể báo trước được đâu ~ ]

[Có điều chiều mai cậu có một tiết. Dương Dương, kiến thức vật lý trung học, cậu còn nhớ được bao nhiêu?]

Thẩm Lục Dương, một sinh viên chuyên ngành ngoại ngữ ở đại học, người đã không thấy qua vật lý trong bốn năm: ……...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook