Chương 82
Y Đình Mạt Đồng
16/03/2021
Chuyên viên trang điểm ra ngoài chưa tới mười lăm phút là toàn đoàn phim biết Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh dùng chung một mùi nước hoa, nói chuyện phiếm rất thú vị, rất ngọt ngào, Văn Dữ còn thoa son môi cho Diệp Diễm Thanh nữa, còn cho rằng cậu không nhìn thấy mà trộm hôn một cái. Nếu nói《 Sinh Hoạt Tình Yêu 》làm người ta cảm thấy biên tập làm màu, thì bây giờ mắt thấy tai nghe mới biết hai người họ làm thật, làm không ít người ganh tị đến phát cuồng.
“Không đi xem anh quay phim thật á?” Văn Dữ hỏi, “Hôm nay không có cảnh quay tình cảm gì đâu.”
Diệp Diễm Thanh liếc xéo hắn: “Thật không?”
Văn Dữ gật đầu, chọc hắn nói: “Nếu em là nghệ sĩ tuyến mười tám thì thôi khỏi nói, cơ mà em là nghệ sĩ nổi tiếng nhá, bạn diễn không dám đắc tội em, cả kể đạo diễn Quách, không ai dám quay cảnh tình cảm trước mặt em đâu.”
Diệp Diễm Thanh làm gì tin nổi: “Em có quay phim đâu, làm gì ảnh hưởng đến bọn họ chứ? Mà em cũng chẳng phải sếp Lộ, nhất chỉ cử động đều ảnh hưởng đến người xung quanh, bọn họ sợ em làm gì.”
“Em không hiểu rõ rồi, dù em không có tiếng nói như Lão Lộ, nhưng em còn có anh. Tuy phòng làm việc của anh không quy mô như Tinh Lộ, nhưng mà ai muốn nói gì cũng phải nể mặt anh vài phần.” Văn Dữ nói.
Diệp Diễm Thanh tin điều này. Luận giá trị con người, luận nhân mạch, Văn Dữ có đầy đủ.
“Anh, em nói là em không muốn ăn giấm, nhưng em hy vọng anh hiểu rằng em không bài xích chuyện anh đóng phim có cảnh nóng. Em tôn trọng nghề nghiệp cũng như các vai diễn của anh, cho nên anh muốn quay gì thì cứ quay, đừng lo cho em, em không keo kiệt vậy đâu, đôi khi chỉ buột miệng nói ra thôi à.” Diệp Diễm Thanh nói.
Văn Dữ niết vành tai hắn: “Anh biết, dù em nói đùa, trêu ghẹo anh thì anh vẫn rất vui.” Nếu không phải để ý, thì chẳng có mấy cảm xúc đó đâu.
Diệp Diễm Thanh cười kéo tay hắn xuống: “Nếu không phải quay cảnh tình cảm, thì em sẽ đi xem. Chắc xem tại chỗ khác với xem qua TV há.”
“Khẳng định không giống nhau. Đi thôi, mang em qua đó. Lát nữa bảo Du Siêu chở em về khách sạn, tối nay anh dùng cơm với em.” Hôm nay có cảnh quay tối, nhưng không trễ lắm, vẫn còn kịp để hắn về dùng cơm tối với Diệp Diễm Thanh.
Trường quay rất lớn, không chỉ có một đoàn phim, nhưng mọi người tôn trọng, giữ khoảng cách với nhau.
Đạo diễn Quách gọi Diệp Diễm Thanh tới ngồi xem qua màn hình với mình. Ông nghĩ cho Diệp Diễm Thanh ngồi ở một chỗ an toàn để Văn Dữ an tâm mà quay phim. Hơn nữa, có ông ngồi ở cạnh Diệp Diễm Thanh thì sẽ không có người khác dám tới quấy rầy, Diệp Diễm Thanh sẽ không phải bận tâm đối phó. Tuy ông không hay tò mò như đám người trẻ, nhưng Diệp Diễm Thanh mới đến chưa đến hai giờ, mà đoàn phim trên dưới đã truyền tai nhau hai chuyện. Để Diệp Diễm Thanh ngồi một mình, nhóm trợ lý không dám tới bắt chuyện chứ phó đạo diễn thì sao? Mấy diễn viên gạo cội sẽ thế nào? Ông không thể bảo đảm.
Văn Dữ giao điện thoại cho Diệp Diễm Thanh, còn mình đi tới nhóm bạn diễn thử quay.
Cảnh này là cảnh Vua Cảnh Quy thượng triều đối phó quân xâm lược, chuẩn bị ngự giá thân chinh, nhưng thừa tướng phản đối, Vua Cảnh Quy mượn cơ hội xử lý thừa tướng, quần thần không ai dám phải đối.
Văn Dữ ngồi vào trên long ỷ, các diễn viên lần lượt vào chỗ, máy quay lắp đầy xung quanh bắt giữ từng chi tiết trên gương mặt của diễn viên.
Người sắm vai thừa tướng là một diễn viên gạo cội, không cần lo lắng kĩ thuật diễn.
Mọi người vào chỗ, trợ lý đếm ngược, chuẩn bị đánh bảng.
Thái giám dâng lên tấu sớ, cúi đầu khom lưng, đôi tay nâng cao, một đường chạy chậm vào chính điện, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, biên quan dâng lên tấu sớ.”
Vua Cảnh Quy lạnh lùng nói: “Trình lên đây.”
Tấu sớ dâng lên tay Vua Cảnh Quy. Vua Cảnh Quy nhìn thoáng qua rồi ném xuống mặt đất, tức giận quát: “Vô dụng!”
Thừa tướng đứng gần nhất run run nhặt lấy quyển tấu sớ, nhìn như sợ hãi cung kính, thật ra có vài phần khinh thường và ngạo mạn. Ông là trọng thần có công nâng đỡ bệ hạ đăng cơ, ái nữ là Quý Phi dưới gối Vua. Mặc dù hiện giờ Vua không nghe theo ông nữa, thậm chí bắt đầu trọng dụng một vài thần tử trẻ tuổi, nhưng ông tin địa vị của mình không dễ bị lay động.
Thừa tướng xem xong quyển tấu sớ, chắp tay hỏi: “Bệ hạ, ngoại tộc hung hãn, từ trước đến nay không dễ đánh lui. Vi thần hiến kế tăng thêm binh lực đánh ngoại tộc.”
Vua Cảnh Quy lạnh lùng nhìn ông, thở dài nói: “Tướng Quân Hoàn Trung quá vô dụng.”
Thừa tướng đổi sắc mặt, hòa nhã nói: “Thắng bại là chuyện thường tình, xin bệ hạ cho tướng quân Hoàn Trung một lần đoái công chuộc tội.”
Vua Cảnh Quy quét mắt nhìn một loạt người bên dưới, các đại thần lục tục cúi đầu, bộ dáng như chim cút, thậm chí nghe rõ cả tiếng kim rơi.
“Lần xuất chinh trước, Cô nhớ rõ tướng quân Hoàn Trung do thừa tướng tiến cử hửm.”
“Đúng vậy.” Thừa tướng gật đầu nói, “Tướng quân Hoàn Trung tập võ từ nhỏ, là trung thần yêu nước, chỉ cần cho hắn thời gian, thần tin tướng quân nhất định đuổi được ngoại tộc, tạo lại an bình cho dân chúng nơi biên quan.”
Trong mắt Vua Cảnh Quy đã mang theo vài phần tức giận: “À? Binh lực ngoại tộc hơn một triệu, tướng quân Hoàn Trung mang theo năm triệu đại quân nghênh chiến, Cô thật sự không biết vì sao hắn lại bại trận.”
Thừa tướng cầu tình giúp tướng quân Hoàn Trung: “Ngoại tộc từ trước đến nay hung hãn, lấy một địch mười cũng là chuyện thường thấy, Đại Sở ta từ trước đến nay khó có thể chiếm được tiện nghi từ trên tay bọn họ. Lúc tiên đế còn tại vị, đã ăn qua không ít lần mệt mỏi, chỉ biết lấy trấn an làm chủ.”
“Cho nên thừa tướng là lấy tiên đế trấn áp Cô?” Mắt Vua Cảnh Quy đục ngầu, chỉ là thừa tướng chưa ngẩng đầu chưa nhìn thấy.
“Thần không dám.”
“Tướng quân Hoàn Trung vô dụng, Cô quyết định ngự giá thân chinh!”
“Bệ hạ!” Ngự giá thân chinh là chuyện lớn, các đại thần dù theo phía nào cũng không muốn Hoàng Thượng ngự giá thân chính. Hiện giờ Hoàng Thượng chưa có con nối dõi, lỡ như xảy ra chuyện thì triều đình sẽ ra sao đây? Đại Sở làm sao bây giờ?
Thừa tướng quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng!”
Thừa tướng không ngốc. Ông biết địa vị của ông có được là do đã nâng đỡ Hoàng Thượng đăng cơ, còn có nữ nhi tại hậu cung; hai là bởi vì những năm gần đây nhân mạch của ông trải rộng khắp triều, không dễ bị lật đổ. Nhưng nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, hoàng thất vẫn chưa có người kế vị chính thống, vậy thì triều đình sẽ loạn, đến lúc đó nhà nhà sẽ tranh ngôi vị, văn thần không là đối thủ của võ thần, ai lên làm Vua đều không để ông vào mắt, sống được hay không là một chuyện khác.
“Ý Cô đã quyết, thêm ba triệu binh lính, 5 ngày sau xuất phát!” Sắc mặt Vua Cảnh Quy mang theo vài phần điên cuồng, như là vô cùng mong chờ.
“Bệ hạ! Ngàn lần không thể, ngài chỉ cần phái binh đến biên quan, tướng quân Hoàn Trung nhất định sẽ đánh thắng ngoại tộc, ngài hẳn là bảo trọng long thể mới đúng!” Thừa tướng tiếp tục phản đối, nếp nhăn trên mặt sâu hơn.
“Bảo trọng long thể?” Vua Cảnh Quy cười đầy tà tính, “Cô đánh biết bao nhiêu trận mới lên ngôi Hoàng Đế không phải ngươi không biết? Cô coi trọng tính mệnh của mình hơn tất cả các người, không cần các ngươi tốn nhiều môi lưỡi.”
Sắc mặt vài vị đại thần khẽ biến, co rúm không dám lên tiếng, trong lòng bọn họ đều có quỷ, giờ phút này không ai không hoảng hốt.
Thừa tướng hắng giọng nói: “Bệ hạ, vì giang sơn Đại Sở, vì cơ nghiệp tổ tông, ngài không thể thân chinh!”
Vua Cảnh Quy như sắp khóc: “Vì mấy cái này? Ha ha ha ha ——”
Vua Cảnh Quy cười đến điên cuồng, cười đến sắc mặt phiếm hồng, gân xanh nổi đầy như ma quỷ.
Diệp Diễm Thanh ngồi xem mà ngẩn cả người. Trạng thái này của Văn Dữ làm hắn có chút sợ hãi. Rõ ràng hắn chỉ là người ngoài đứng xem, không rõ cốt truyện, vậy mà cảm nhận được nỗi thống khổ, khí thế áp bức của Vua Cảnh Quy. Đúng vậy, mặc dù là hoàng đế, Vua Cảnh Quy cũng có áp lực, mà lúc này Vua Cảnh Quy cứ như đã phát điên, muốn giết tất cả mọi người ở đây mà lại không có cách nào cả.
Văn Dữ bật cười, mỗi một ánh mắt, mỗi một chi tiết đều được nắm lấy một cách hoàn hảo. Trong lòng Diệp Diễm Thanh như có một ngọn lửa, khổ sở, tuyệt vọng, cô độc, như cảm xúc của Vua Cảnh Quy đã truyền lại cho hắn, phim trường to lớn không còn là phim trường nữa, mà là triều đình Đại Sở, Văn Dữ chính là Vua Đại Sở Cảnh Quy, điện hạ chính là thần tử Đại Sở.
Cảnh quay này đòi hỏi năng lực khống chế biểu cảm và giọng nói của diễn viên, dưới tình huống không có BGM hay biên tập gì cả mà đã câu lấy lòng người, Diệp Diễm Thanh khó có thể tưởng tượng nổi nó còn chấn động nhân tâm như thế nào nữa khi ở trên màn ảnh.
Bởi vì không biết rõ nội dung, sau khi Diệp Diễm Thanh bị cảm nhiễm cảm xúc thì không gian tưởng tượng mở rộng không giới hạn, linh cảm hoàn toàn bùng phát. Hắn từ bỏ việc xem Văn Dữ đóng phim, đứng dậy đi ra ngoài.
Đạo Diễn Quách muốn gọi hắn lại, nhưng sợ âm thanh lớn đánh gãy cảm xúc của diễn viên nên chỉ có thể từ bỏ.
Diệp Diễm Thanh vọt vào phòng nghỉ, vừa lúc có trợ lý Du Siêu ở đây, Diệp Diễm Thanh hỏi hắn: “Có xe nào dư không? Tôi muốn về khách sạn trước.”
Trợ lý nhỏ vội nói: “Có xe em nè, anh không ngại thì lấy đi.”
Diệp Diễm Thanh vội gật đầu nói “Ừ”.
Trợ lý thấy hắn rất sốt ruột, vội vàng dẫn hắn đến vị trí mà mình đậu xe.
Diệp Diễm Thanh nói cảm ơn xong liền lái xe đi ngay.
Văn Dữ quay xong một cảnh rồi không thấy Diệp Diễm Thanh đâu, đạo diễn Quách mờ mịt nói hắn đi rồi, vẻ mặt rất chi là hoang mang.
Văn Dữ không có di động, chỉ có thể mượn điện thoại từ đạo diễn gọi cho Diệp Diễm Thanh, nhưng không ai bắt máy. Hắn lại gọi cho Du Siêu, bên Du Siêu nói là không gặp Diệp Diễm Thanh. Lúc này, trợ lý đuổi lại đây, nói Diệp Diễm Thanh đã về khách sạn trước.
Văn Dữ không biết vì sao Diệp Diễm Thanh trở về gấp đến vậy, có chút không yên tâm, nói với trợ lý: “Cậu về khách sạn xem em ấy đang làm gì, nếu không có gì thì gọi một phần trà chiều cho em ấy.”
Trợ lý đáp ứng rồi chạy đi.
Trở lại khách sạn, trở lý nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn thấy Diệp Diễm Thanh đang viết gì đó ở trên bàn, hắn cũng không dám quấy rầy, lặng lẽ thò lại gần xem, ra là nhạc phổ và ca từ. Trợ lý lúc này mới vỡ lẽ là linh cảm tới, khó trách đòi về khách sạn gấp như vậy. Làm nghề sáng tác là vậy đó, mấy cô biên kịch trong đoàn phim cũng thế, ngẫu nhiên nghĩ tới một vài điểm hay ho là bỏ luôn cả cảnh diễn ngày hôm đó.
Linh cảm tới ào ạt làm Diệp Diễm Thanh không chú ý ai đến. Chờ hắn lưu loát viết xong hai bài hát, đã là ba giờ sau, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, nhưng tâm tình lại vô cùng thoải mái. Linh cảm chính là như vậy, lúc không có thì có cố thế nào cũng không ra một chữ, một khi có, thì cả thân thể tràn đầy hưng phấn không thể nào tả được.
Cà phê trên bàn đã sớm lạnh ngắt, đồ ngọt thịt nguội vẫn duy trì hình dáng lúc ban đầu, Diệp Diễm Thanh cười cười, người có thể chuẩn bị mấy thứ này chỉ có Văn Dữ mà thôi. Đang muốn gọi điện thoại nói một tiếng với Văn Dữ, mới phát hiện di động của người ta đang ở trong túi mình. Bởi vì ở phim trường, nên di động đều phải tắt tiếng, có mấy cuộc gọi nhỡ hắn cũng không nghe được.
Trong lúc hắn đang phân vân giữa tới phim trường hay là ngồi ở đây chờ Văn Dữ, thì di động của Văn Dữ có cuộc gọi tới, báo hiệu từ —— mẹ.
Diệp Diễm Thanh theo bản năng gọi Văn Dữ nhận điện thoại, rồi lại nhận ra ở đây chỉ có mình. Làm như không phát hiện thì không lễ phép; nhận lấy thì hồi hộp đến mức không biết nói gì. Rối rắm một lát, thấy không để đối phương chờ lâu vậy được nên Diệp Diễm Thanh hít sâu vào một hơi, ấn nghe.
“Alo? Con chào dì ạ, con là Diệp Diễm Thanh.”
“Hửm?” Tống Mỹ Ngọc hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, phản ứng rất nhanh, “Ai nha, Văn Dữ không mang di động à?”
“Dạ, anh Văn Dữ đang đóng phim, di động tạm thời để ở chỗ con ạ.” Diệp Diễm Thanh tự tán thưởng sự lanh trí của mình, có điều vẫn còn hồi hộp lắm, “Chờ lát nữa anh ấy hết bận con sẽ bảo anh ấy gọi lại cho dì ạ.”
Tống Mỹ Ngọc nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, nói với con cũng vậy thôi.”
Diệp Diễm Thanh thành thành thật thật nói: “Dạ dì nói đi ạ, con sẽ truyền lời lại cho anh Văn Dữ.”
Tống Mỹ Ngọc cười, hỏi: “Con đi thăm ban trong bao lâu vậy?”
Diệp Diễm Thanh trả lời: “Dự tính là ở nửa tháng ạ.” Đây chỉ trong dự tính thôi, nếu không có việc gì, thì ở thêm vài ngày, còn nếu có hoạt động gì, thì trở về.
“Ồ vậy được, dì với ba nó tính tới thăm, cũng may có con ở đây.” Tống Mỹ Ngọc hiền hoà nói, “Con thích cái gì không? Dì sẽ mang qua cho.”
Đầu óc Diệp Diễm Thanh hỗn loạn lắm, hắn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp phụ huynh đâu, hơn nữa lễ vật còn chưa mua, Văn Dữ có nói sẽ chuẩn bị giúp hắn, nhưng sao vẫn chưa đả động tới. Trong tình huống hỗn loạn này, miệng nhanh hơn so với đầu óc, hắn trả lời theo bản năng: “Con thích bánh kem bơ ạ.”
Tống Mỹ Ngọc không nhịn được cười ha ha hai tiếng, ngừng lại rất nhanh, nói: “Tốt, vậy con nói với Văn Dữ là bọn dì cuối tuần này sẽ ghé thăm, đến lúc đó dì sẽ gọi cho nó nhé.”
“Dạ.” Diệp Diễm Thanh chết lặng.
Cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh định thần lại một lát rồi chỉnh sửa quần áo chạy ra khỏi cửa, hắn phải tìm Văn Dữ để báo tin, sau đó bắt Văn Dữ dẫn hắn đi mua lễ vật mới được!
“Không đi xem anh quay phim thật á?” Văn Dữ hỏi, “Hôm nay không có cảnh quay tình cảm gì đâu.”
Diệp Diễm Thanh liếc xéo hắn: “Thật không?”
Văn Dữ gật đầu, chọc hắn nói: “Nếu em là nghệ sĩ tuyến mười tám thì thôi khỏi nói, cơ mà em là nghệ sĩ nổi tiếng nhá, bạn diễn không dám đắc tội em, cả kể đạo diễn Quách, không ai dám quay cảnh tình cảm trước mặt em đâu.”
Diệp Diễm Thanh làm gì tin nổi: “Em có quay phim đâu, làm gì ảnh hưởng đến bọn họ chứ? Mà em cũng chẳng phải sếp Lộ, nhất chỉ cử động đều ảnh hưởng đến người xung quanh, bọn họ sợ em làm gì.”
“Em không hiểu rõ rồi, dù em không có tiếng nói như Lão Lộ, nhưng em còn có anh. Tuy phòng làm việc của anh không quy mô như Tinh Lộ, nhưng mà ai muốn nói gì cũng phải nể mặt anh vài phần.” Văn Dữ nói.
Diệp Diễm Thanh tin điều này. Luận giá trị con người, luận nhân mạch, Văn Dữ có đầy đủ.
“Anh, em nói là em không muốn ăn giấm, nhưng em hy vọng anh hiểu rằng em không bài xích chuyện anh đóng phim có cảnh nóng. Em tôn trọng nghề nghiệp cũng như các vai diễn của anh, cho nên anh muốn quay gì thì cứ quay, đừng lo cho em, em không keo kiệt vậy đâu, đôi khi chỉ buột miệng nói ra thôi à.” Diệp Diễm Thanh nói.
Văn Dữ niết vành tai hắn: “Anh biết, dù em nói đùa, trêu ghẹo anh thì anh vẫn rất vui.” Nếu không phải để ý, thì chẳng có mấy cảm xúc đó đâu.
Diệp Diễm Thanh cười kéo tay hắn xuống: “Nếu không phải quay cảnh tình cảm, thì em sẽ đi xem. Chắc xem tại chỗ khác với xem qua TV há.”
“Khẳng định không giống nhau. Đi thôi, mang em qua đó. Lát nữa bảo Du Siêu chở em về khách sạn, tối nay anh dùng cơm với em.” Hôm nay có cảnh quay tối, nhưng không trễ lắm, vẫn còn kịp để hắn về dùng cơm tối với Diệp Diễm Thanh.
Trường quay rất lớn, không chỉ có một đoàn phim, nhưng mọi người tôn trọng, giữ khoảng cách với nhau.
Đạo diễn Quách gọi Diệp Diễm Thanh tới ngồi xem qua màn hình với mình. Ông nghĩ cho Diệp Diễm Thanh ngồi ở một chỗ an toàn để Văn Dữ an tâm mà quay phim. Hơn nữa, có ông ngồi ở cạnh Diệp Diễm Thanh thì sẽ không có người khác dám tới quấy rầy, Diệp Diễm Thanh sẽ không phải bận tâm đối phó. Tuy ông không hay tò mò như đám người trẻ, nhưng Diệp Diễm Thanh mới đến chưa đến hai giờ, mà đoàn phim trên dưới đã truyền tai nhau hai chuyện. Để Diệp Diễm Thanh ngồi một mình, nhóm trợ lý không dám tới bắt chuyện chứ phó đạo diễn thì sao? Mấy diễn viên gạo cội sẽ thế nào? Ông không thể bảo đảm.
Văn Dữ giao điện thoại cho Diệp Diễm Thanh, còn mình đi tới nhóm bạn diễn thử quay.
Cảnh này là cảnh Vua Cảnh Quy thượng triều đối phó quân xâm lược, chuẩn bị ngự giá thân chinh, nhưng thừa tướng phản đối, Vua Cảnh Quy mượn cơ hội xử lý thừa tướng, quần thần không ai dám phải đối.
Văn Dữ ngồi vào trên long ỷ, các diễn viên lần lượt vào chỗ, máy quay lắp đầy xung quanh bắt giữ từng chi tiết trên gương mặt của diễn viên.
Người sắm vai thừa tướng là một diễn viên gạo cội, không cần lo lắng kĩ thuật diễn.
Mọi người vào chỗ, trợ lý đếm ngược, chuẩn bị đánh bảng.
Thái giám dâng lên tấu sớ, cúi đầu khom lưng, đôi tay nâng cao, một đường chạy chậm vào chính điện, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, biên quan dâng lên tấu sớ.”
Vua Cảnh Quy lạnh lùng nói: “Trình lên đây.”
Tấu sớ dâng lên tay Vua Cảnh Quy. Vua Cảnh Quy nhìn thoáng qua rồi ném xuống mặt đất, tức giận quát: “Vô dụng!”
Thừa tướng đứng gần nhất run run nhặt lấy quyển tấu sớ, nhìn như sợ hãi cung kính, thật ra có vài phần khinh thường và ngạo mạn. Ông là trọng thần có công nâng đỡ bệ hạ đăng cơ, ái nữ là Quý Phi dưới gối Vua. Mặc dù hiện giờ Vua không nghe theo ông nữa, thậm chí bắt đầu trọng dụng một vài thần tử trẻ tuổi, nhưng ông tin địa vị của mình không dễ bị lay động.
Thừa tướng xem xong quyển tấu sớ, chắp tay hỏi: “Bệ hạ, ngoại tộc hung hãn, từ trước đến nay không dễ đánh lui. Vi thần hiến kế tăng thêm binh lực đánh ngoại tộc.”
Vua Cảnh Quy lạnh lùng nhìn ông, thở dài nói: “Tướng Quân Hoàn Trung quá vô dụng.”
Thừa tướng đổi sắc mặt, hòa nhã nói: “Thắng bại là chuyện thường tình, xin bệ hạ cho tướng quân Hoàn Trung một lần đoái công chuộc tội.”
Vua Cảnh Quy quét mắt nhìn một loạt người bên dưới, các đại thần lục tục cúi đầu, bộ dáng như chim cút, thậm chí nghe rõ cả tiếng kim rơi.
“Lần xuất chinh trước, Cô nhớ rõ tướng quân Hoàn Trung do thừa tướng tiến cử hửm.”
“Đúng vậy.” Thừa tướng gật đầu nói, “Tướng quân Hoàn Trung tập võ từ nhỏ, là trung thần yêu nước, chỉ cần cho hắn thời gian, thần tin tướng quân nhất định đuổi được ngoại tộc, tạo lại an bình cho dân chúng nơi biên quan.”
Trong mắt Vua Cảnh Quy đã mang theo vài phần tức giận: “À? Binh lực ngoại tộc hơn một triệu, tướng quân Hoàn Trung mang theo năm triệu đại quân nghênh chiến, Cô thật sự không biết vì sao hắn lại bại trận.”
Thừa tướng cầu tình giúp tướng quân Hoàn Trung: “Ngoại tộc từ trước đến nay hung hãn, lấy một địch mười cũng là chuyện thường thấy, Đại Sở ta từ trước đến nay khó có thể chiếm được tiện nghi từ trên tay bọn họ. Lúc tiên đế còn tại vị, đã ăn qua không ít lần mệt mỏi, chỉ biết lấy trấn an làm chủ.”
“Cho nên thừa tướng là lấy tiên đế trấn áp Cô?” Mắt Vua Cảnh Quy đục ngầu, chỉ là thừa tướng chưa ngẩng đầu chưa nhìn thấy.
“Thần không dám.”
“Tướng quân Hoàn Trung vô dụng, Cô quyết định ngự giá thân chinh!”
“Bệ hạ!” Ngự giá thân chinh là chuyện lớn, các đại thần dù theo phía nào cũng không muốn Hoàng Thượng ngự giá thân chính. Hiện giờ Hoàng Thượng chưa có con nối dõi, lỡ như xảy ra chuyện thì triều đình sẽ ra sao đây? Đại Sở làm sao bây giờ?
Thừa tướng quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng!”
Thừa tướng không ngốc. Ông biết địa vị của ông có được là do đã nâng đỡ Hoàng Thượng đăng cơ, còn có nữ nhi tại hậu cung; hai là bởi vì những năm gần đây nhân mạch của ông trải rộng khắp triều, không dễ bị lật đổ. Nhưng nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, hoàng thất vẫn chưa có người kế vị chính thống, vậy thì triều đình sẽ loạn, đến lúc đó nhà nhà sẽ tranh ngôi vị, văn thần không là đối thủ của võ thần, ai lên làm Vua đều không để ông vào mắt, sống được hay không là một chuyện khác.
“Ý Cô đã quyết, thêm ba triệu binh lính, 5 ngày sau xuất phát!” Sắc mặt Vua Cảnh Quy mang theo vài phần điên cuồng, như là vô cùng mong chờ.
“Bệ hạ! Ngàn lần không thể, ngài chỉ cần phái binh đến biên quan, tướng quân Hoàn Trung nhất định sẽ đánh thắng ngoại tộc, ngài hẳn là bảo trọng long thể mới đúng!” Thừa tướng tiếp tục phản đối, nếp nhăn trên mặt sâu hơn.
“Bảo trọng long thể?” Vua Cảnh Quy cười đầy tà tính, “Cô đánh biết bao nhiêu trận mới lên ngôi Hoàng Đế không phải ngươi không biết? Cô coi trọng tính mệnh của mình hơn tất cả các người, không cần các ngươi tốn nhiều môi lưỡi.”
Sắc mặt vài vị đại thần khẽ biến, co rúm không dám lên tiếng, trong lòng bọn họ đều có quỷ, giờ phút này không ai không hoảng hốt.
Thừa tướng hắng giọng nói: “Bệ hạ, vì giang sơn Đại Sở, vì cơ nghiệp tổ tông, ngài không thể thân chinh!”
Vua Cảnh Quy như sắp khóc: “Vì mấy cái này? Ha ha ha ha ——”
Vua Cảnh Quy cười đến điên cuồng, cười đến sắc mặt phiếm hồng, gân xanh nổi đầy như ma quỷ.
Diệp Diễm Thanh ngồi xem mà ngẩn cả người. Trạng thái này của Văn Dữ làm hắn có chút sợ hãi. Rõ ràng hắn chỉ là người ngoài đứng xem, không rõ cốt truyện, vậy mà cảm nhận được nỗi thống khổ, khí thế áp bức của Vua Cảnh Quy. Đúng vậy, mặc dù là hoàng đế, Vua Cảnh Quy cũng có áp lực, mà lúc này Vua Cảnh Quy cứ như đã phát điên, muốn giết tất cả mọi người ở đây mà lại không có cách nào cả.
Văn Dữ bật cười, mỗi một ánh mắt, mỗi một chi tiết đều được nắm lấy một cách hoàn hảo. Trong lòng Diệp Diễm Thanh như có một ngọn lửa, khổ sở, tuyệt vọng, cô độc, như cảm xúc của Vua Cảnh Quy đã truyền lại cho hắn, phim trường to lớn không còn là phim trường nữa, mà là triều đình Đại Sở, Văn Dữ chính là Vua Đại Sở Cảnh Quy, điện hạ chính là thần tử Đại Sở.
Cảnh quay này đòi hỏi năng lực khống chế biểu cảm và giọng nói của diễn viên, dưới tình huống không có BGM hay biên tập gì cả mà đã câu lấy lòng người, Diệp Diễm Thanh khó có thể tưởng tượng nổi nó còn chấn động nhân tâm như thế nào nữa khi ở trên màn ảnh.
Bởi vì không biết rõ nội dung, sau khi Diệp Diễm Thanh bị cảm nhiễm cảm xúc thì không gian tưởng tượng mở rộng không giới hạn, linh cảm hoàn toàn bùng phát. Hắn từ bỏ việc xem Văn Dữ đóng phim, đứng dậy đi ra ngoài.
Đạo Diễn Quách muốn gọi hắn lại, nhưng sợ âm thanh lớn đánh gãy cảm xúc của diễn viên nên chỉ có thể từ bỏ.
Diệp Diễm Thanh vọt vào phòng nghỉ, vừa lúc có trợ lý Du Siêu ở đây, Diệp Diễm Thanh hỏi hắn: “Có xe nào dư không? Tôi muốn về khách sạn trước.”
Trợ lý nhỏ vội nói: “Có xe em nè, anh không ngại thì lấy đi.”
Diệp Diễm Thanh vội gật đầu nói “Ừ”.
Trợ lý thấy hắn rất sốt ruột, vội vàng dẫn hắn đến vị trí mà mình đậu xe.
Diệp Diễm Thanh nói cảm ơn xong liền lái xe đi ngay.
Văn Dữ quay xong một cảnh rồi không thấy Diệp Diễm Thanh đâu, đạo diễn Quách mờ mịt nói hắn đi rồi, vẻ mặt rất chi là hoang mang.
Văn Dữ không có di động, chỉ có thể mượn điện thoại từ đạo diễn gọi cho Diệp Diễm Thanh, nhưng không ai bắt máy. Hắn lại gọi cho Du Siêu, bên Du Siêu nói là không gặp Diệp Diễm Thanh. Lúc này, trợ lý đuổi lại đây, nói Diệp Diễm Thanh đã về khách sạn trước.
Văn Dữ không biết vì sao Diệp Diễm Thanh trở về gấp đến vậy, có chút không yên tâm, nói với trợ lý: “Cậu về khách sạn xem em ấy đang làm gì, nếu không có gì thì gọi một phần trà chiều cho em ấy.”
Trợ lý đáp ứng rồi chạy đi.
Trở lại khách sạn, trở lý nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn thấy Diệp Diễm Thanh đang viết gì đó ở trên bàn, hắn cũng không dám quấy rầy, lặng lẽ thò lại gần xem, ra là nhạc phổ và ca từ. Trợ lý lúc này mới vỡ lẽ là linh cảm tới, khó trách đòi về khách sạn gấp như vậy. Làm nghề sáng tác là vậy đó, mấy cô biên kịch trong đoàn phim cũng thế, ngẫu nhiên nghĩ tới một vài điểm hay ho là bỏ luôn cả cảnh diễn ngày hôm đó.
Linh cảm tới ào ạt làm Diệp Diễm Thanh không chú ý ai đến. Chờ hắn lưu loát viết xong hai bài hát, đã là ba giờ sau, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, nhưng tâm tình lại vô cùng thoải mái. Linh cảm chính là như vậy, lúc không có thì có cố thế nào cũng không ra một chữ, một khi có, thì cả thân thể tràn đầy hưng phấn không thể nào tả được.
Cà phê trên bàn đã sớm lạnh ngắt, đồ ngọt thịt nguội vẫn duy trì hình dáng lúc ban đầu, Diệp Diễm Thanh cười cười, người có thể chuẩn bị mấy thứ này chỉ có Văn Dữ mà thôi. Đang muốn gọi điện thoại nói một tiếng với Văn Dữ, mới phát hiện di động của người ta đang ở trong túi mình. Bởi vì ở phim trường, nên di động đều phải tắt tiếng, có mấy cuộc gọi nhỡ hắn cũng không nghe được.
Trong lúc hắn đang phân vân giữa tới phim trường hay là ngồi ở đây chờ Văn Dữ, thì di động của Văn Dữ có cuộc gọi tới, báo hiệu từ —— mẹ.
Diệp Diễm Thanh theo bản năng gọi Văn Dữ nhận điện thoại, rồi lại nhận ra ở đây chỉ có mình. Làm như không phát hiện thì không lễ phép; nhận lấy thì hồi hộp đến mức không biết nói gì. Rối rắm một lát, thấy không để đối phương chờ lâu vậy được nên Diệp Diễm Thanh hít sâu vào một hơi, ấn nghe.
“Alo? Con chào dì ạ, con là Diệp Diễm Thanh.”
“Hửm?” Tống Mỹ Ngọc hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, phản ứng rất nhanh, “Ai nha, Văn Dữ không mang di động à?”
“Dạ, anh Văn Dữ đang đóng phim, di động tạm thời để ở chỗ con ạ.” Diệp Diễm Thanh tự tán thưởng sự lanh trí của mình, có điều vẫn còn hồi hộp lắm, “Chờ lát nữa anh ấy hết bận con sẽ bảo anh ấy gọi lại cho dì ạ.”
Tống Mỹ Ngọc nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, nói với con cũng vậy thôi.”
Diệp Diễm Thanh thành thành thật thật nói: “Dạ dì nói đi ạ, con sẽ truyền lời lại cho anh Văn Dữ.”
Tống Mỹ Ngọc cười, hỏi: “Con đi thăm ban trong bao lâu vậy?”
Diệp Diễm Thanh trả lời: “Dự tính là ở nửa tháng ạ.” Đây chỉ trong dự tính thôi, nếu không có việc gì, thì ở thêm vài ngày, còn nếu có hoạt động gì, thì trở về.
“Ồ vậy được, dì với ba nó tính tới thăm, cũng may có con ở đây.” Tống Mỹ Ngọc hiền hoà nói, “Con thích cái gì không? Dì sẽ mang qua cho.”
Đầu óc Diệp Diễm Thanh hỗn loạn lắm, hắn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp phụ huynh đâu, hơn nữa lễ vật còn chưa mua, Văn Dữ có nói sẽ chuẩn bị giúp hắn, nhưng sao vẫn chưa đả động tới. Trong tình huống hỗn loạn này, miệng nhanh hơn so với đầu óc, hắn trả lời theo bản năng: “Con thích bánh kem bơ ạ.”
Tống Mỹ Ngọc không nhịn được cười ha ha hai tiếng, ngừng lại rất nhanh, nói: “Tốt, vậy con nói với Văn Dữ là bọn dì cuối tuần này sẽ ghé thăm, đến lúc đó dì sẽ gọi cho nó nhé.”
“Dạ.” Diệp Diễm Thanh chết lặng.
Cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh định thần lại một lát rồi chỉnh sửa quần áo chạy ra khỏi cửa, hắn phải tìm Văn Dữ để báo tin, sau đó bắt Văn Dữ dẫn hắn đi mua lễ vật mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.