Chương 83
Y Đình Mạt Đồng
16/03/2021
Mới vừa lao ra thang máy Diệp Diễm Thanh bị một người giữ chặt.
Diệp Diễm Thanh giật mình, nhớ tới mình không mang khẩu trang, có phải bị người ta nhận ra không? Cùng lúc đó, hắn nghe được giọng nói quen thuộc: “Đi đâu vậy?”
Diệp Diễm Thanh ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt vui cười của Văn Dữ, nhẹ nhàng thở ra: “Đi tìm anh chứ ai.”
Văn Dữ nửa ôm nửa kéo hắn về thang máy: “Về phòng rồi nói.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, ở đây nhiều người không tiện nói chuyện.
Trở lại phòng, Du Siêu lấy cớ đi xem cơm hộp tới chưa, bỏ chạy lấy người.
Diệp Diễm Thanh trả điện thoại lại cho Văn Dữ, sau đó nói nhận được cuộc gọi từ Tống Mỹ Ngọc, dáng vẻ khẩn trương không giống như là gặp Tống Mỹ Ngọc, mà như là gặp phải Hoàng Thái Hậu vậy.
Văn Dữ cười: “Anh còn tưởng chuyện gì lớn lao lắm. Bọn họ tới thăm ban là giả, tới gặp em mới là thật.”
“Sao anh biết?” Cha mẹ đi thăm con không phải là chuyện bình thường à?
Văn Dữ uống một ngụm cà phê đã lạnh, khẽ nhíu mày, hương vị không bằng hạt cà phê hắn mua: “Kể từ ngày đầu anh đi đóng phim thì ba mẹ chưa bao giờ tới thăm ban cả.”
Diệp Diễm Thanh không biết nói gì hơn. Nói theo mặt tốt thì Văn Dữ độc lập trưởng thành, không muốn dựa vào gia đình nên không cần ba mẹ tới thăm ban; nói theo mặt xấu thì để Văn Dữ tự sinh tự diệt, cùng lắm thì về nhà kế thừa gia nghiệp —— chắc phụ huynh tinh anh nào cũng vậy ha?
Gặp phụ huynh là chuyện không sớm thì muộn, lần trước Văn Dữ đã nói tới, có điều gặp mặt thật sự làm hắn rất hồi hộp: “Chưa mua quà đúng không? Bọn mình đi mua ngay đi anh, anh xin nghỉ một ngày được không?”
Văn Dữ biết hắn hồi hộp, không chọc hắn nữa: “Anh chuẩn bị hết rồi, để ở trong tủ đồ đó.”
“Anh mua gì vậy?” Diệp Diễm Thanh hỏi.
“Mua cái túi xách đúng màu mà mẹ anh thích, đặt mua lâu lắm rồi. Mua chai Whiskey 50 tuổi cho ba anh, ba thích sưu tầm rượu nhiều năm tuổi, không uống, chỉ chưng cho đẹp thôi, ba anh ngoại trừ công việc cũng chỉ có sở thích này.” Văn Dữ nói.
Ba mẹ hắn không thiếu thứ gì, cho nên tặng quà chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là được, giá trị không quan trọng.
Diệp Diễm Thanh yên tâm, cuối cùng cũng cười một cái: “Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, em không mang quần áo gì hết, phải mua một bộ tây trang mới được, không thì nhìn sơ sài quá.”
Văn Dữ cười: “Em nghe ai nói dùng cơm với người trong nhà phải mặc tây trang vậy, thoải mái một chút là được mà.”
“Chẳng qua là em không có kinh nghiệm thôi mà.” Diệp Diễm Thanh lần đầu gặp phụ huynh, lại là nhân vật có tên tuổi nên có nhiều suy nghĩ, hắn sẽ không tự ti bởi vì gia cảnh nhà mình, chỉ hy vọng lưu lại ấn tượng tốt cho ba mẹ Văn Dữ thôi.
“Không sao đâu, em cứ thoải mái đi, ba mẹ anh không phải là người bắt bẻ.”
Diệp Diễm Thanh gật gật đầu, không thấy khá hơn tí nào, kỳ thật hắn không biết mình đang khẩn trương điều gì, ẩn ẩn có chút lo âu.
Văn Dữ thấy hắn đờ người liền ôm lấy hắn vào lòng: “Anh giúp em thả lỏng nhé?”
“Thả lỏng thế nào?”
Văn Dữ không nói nhiều lời, động thủ giải đi dây nịt của Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh vội ngăn lại: “Đừng giỡn mà, Du Siêu quay về ngay đấy.”
“Không phải em đang hồi hộp đó thôi? Phương pháp thả lỏng tốt nhất là nó đó.” Văn Dữ cười nói, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay kéo khóa kéo.
Diệp Diễm Thanh dùng tay lẫn chân chặn lại: “Trong Đầu anh toàn nghĩ gì vớ vẩn thế hả? Đứng đắn giùm em một chút đi, trời đã tối đâu mà.”
“Thì giúp em thả lỏng mà. Mà làm chuyện này có cần trời tối mới làm được đâu.”
Diệp Diễm Thanh vội nói: “Em hết hồi hộp rồi, khỏe rồi.”
Văn Dữ vốn dĩ chỉ chọc Diệp Diễm Thanh thôi. Dùng xong cơm nước thì phải quay về phim trường ngay, thời gian cũng không đủ, thuận thế thu tay lại: “Mấy ngày nữa họ mới tới, em hồi hộp sớm quá làm gì. Mọi việc còn có anh mà, dù ba mẹ có phản đối, cùng lắm thì anh bỏ nhà đi theo em. Huống hồ trước giờ ba mẹ chẳng có phản đối nửa câu, em hồi hộp chi cho mệt.”
“Anh đang diễn phim thần tượng hay ngôn tình vậy? Còn cùng nhau bỏ trốn mới ghê chứ?” Diệp Diễm Thanh sửa sang lại quần của mình, mắng hắn.
Văn Dữ cười nói: “Thì em biết không phải phim thần tượng là được rồi. Ba mẹ anh chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, không hà khắc, gặp thì chào hỏi thôi.”
Được Văn Dữ trấn an làm Diệp Diễm Thanh cảm thấy tốt hơn một chút, đúng là còn vài ngày nữa mới gặp, hồi hộp sớm làm gì nhỉ.
Vì phân tán lực chú ý của Diệp Diễm Thanh, nên Văn Dữ lại nhắc tới chuyện hắn đột nhiên chạy về khách sạn: “Trợ lý nói em đang sáng tác. Viết đến đâu rồi?”
Nói đến cái này, Diệp Diễm Thanh mừng rỡ: “Em viết tận hai bài luôn, có điều vẫn chưa hoàn chỉnh.”
“Lợi hại vậy á?” Thời gian ngắn ngủi mà viết được tận hai bài là đáng khen ngợi lắm.
Diệp Diễm Thanh rất đắc ý: “Chờ em viết xong ca từ thì sẽ chuyển cho tổ biên tập, nhạc cổ trang phải dùng nhạc cụ cổ truyền mới đúng chất.”
“Nếu em nguyện ý, thì anh sẽ đề cử với đạo diễn Quách xem bọn họ dùng bài hát này được không.” Bọn họ vẫn chưa có ca khúc chủ đề, giờ thì tiện quá.
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Em có biết bọn anh đang quay phim gì đâu, em bị anh cảm nhiễm mới có linh cảm, chắc không hợp đâu. Đừng làm đạo diễn Quách khó xử. Em tính tung bản cổ phong này ra cho phù hợp với thị trường hiện nay thôi.”
Nếu Diệp Diễm Thanh có tính toán, thì Văn Dữ sẽ không can thiệp: “Ừ, tự em tính toán đi.”
Lấy nhân khí hiện tại, ca khúc cổ phong sẽ không phù hợp với hình tượng, nhưng chỉ là single thôi mà, chắc chắn Tinh Lộ sẽ không phản đối.
“Anh, anh cho em xem kịch bản được không? Em muốn xem.” Chỉ với một đoạn diễn ngắn đã làm nổi lên tính hiếu kì của Diệp Diễm Thanh.
Văn Dữ nghiêm túc: “Kịch bản phải giữ bí mật.”
Diệp Diễm Thanh thất vọng, hiểu rằng đóng phim phải có quy tắc: “Ồ vậy thôi, em thuận miệng hỏi à.”
Văn Dữ cười thản nhiên: “Nếu em chủ động hôn anh một cái, thì anh sẽ cho em xem.”
Diệp Diễm Thanh vừa nghe là biết Văn Dữ lại đang chọc mình, hung hăng đá một cái vào cẳng chân người kia, không thèm để ý nữa.
Dùng cơm tối xong là Văn Dữ về phim trường ngay. Chồng kịch bản được Văn Dữ đặt ở trên bàn để Diệp Diễm Thanh tùy tiện xem, chỉ mang đi quyển cần dùng. Diệp Diễm Thanh vừa xem kịch bản, vừa gửi tin nhắn cho Lâm Kỳ Vũ.
Lâm Kỳ Vũ gửi tin nhắn thoại ngay: “Cậu đi thăm ban hay là đi sáng tác đấy?”
Diệp Diễm Thanh trả lời: “Ngẫu nhiên có linh cảm, em không mang theo nhạc cụ, anh giúp em đàn một bản được không?”
Lâm Kỳ Vũ thống khoái đáp: “Có thể chứ, cậu muốn tôi ghi âm hay là gọi video?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Ghi âm đi, dễ nghe đi nghe lại, tiện sửa chữa.”
“Ừ, lát nữa anh sẽ gửi qua.”
Khoảng nửa giờ sau, hai khúc nhạc được gửi qua.
Lâm Kỳ Vũ: “Khúc nhạc này hay đó, có ca từ chưa?”
Diệp Diễm Thanh nói: “Qua loa đại khái điền một ít, chưa hài lòng cho lắm, còn phải chỉnh sửa thêm nữa. Anh thích thì lấy một bài đi.”
Từ trong giọng nói của Lâm Kỳ Vũ có thể nghe ra hứng thú: “Thật à? Cậu không cần à?”
Diệp Diễm Thanh nói: “Em mới chuyển phong cách, phát một bài cổ phong là đủ rồi. Mà nó cũng chẳng phải nhạc nền phim điện ảnh, không có lợi gì với em cả.”
Lâm Kỳ Vũ: “Anh không khách khí nhé, tiền bản quyền ấn theo giá thị trường, chờ ca từ xong xuôi bọn mình bàn tiếp.”
Diệp Diễm Thanh nói: “Tiền bản quyền thì thôi đi, anh mời em ăn một bữa là được rồi. Hợp đồng theo hình thức là được, vốn dĩ em viết theo linh cảm, anh lấy cho em mừng.”
Nếu bài hát không nổi, thì coi như hắn viết chơi, chia sẻ với bạn bè; còn nếu nổi, thì coi như là quà gặp mặt của hắn cho Lâm Kỳ Vũ, không thua thiệt ai cả.
Lâm Kỳ Vũ: “Ừ, chừng nào gặp bàn tiếp.”
Buổi tối Văn Dữ trở lại khách sạn, Diệp Diễm Thanh đã nằm xuống, nhưng vẫn chưa ngủ, kịch bản đặt ở trên tủ đầu giường, chắc là đọc mỏi mắt rồi cho nên đang chơi Anipop trên di động.
Văn Dữ thò lại gần hôn một cái rồi mới đi tắm, khi ra tới cửa chỉ còn lại ngọn đèn đầu giường.
Lên giường, Văn Dữ dán lên người Diệp Diễm Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Ngủ à?”
“Không……” Diệp Diễm Thanh hơi hơi buồn ngủ thôi.
Văn Dữ hôn hôn lỗ tai hắn, nói: “Hôm nay cho em viết hai bài vậy có nên cho anh ăn no không đây?”
Tuy nói hai người đã làm rất nhiều lần, nhưng Diệp Diễm Thanh vẫn đỏ mặt, hơn nữa bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn là hình dáng Văn Dữ lúc đóng phim, lúc đọc kịch bản luôn có cảm giác nôn nao trong lòng.
Diệp Diễm Thanh không từ chối, chỉ nói: “Em nói trước là lúc ba mẹ anh tới thì mình không làm nhé.”
Văn Dữ cười xán lạn: “Được, anh bảo đảm.”
Diệp Diễm Thanh liếm liếm môi, nghĩ rằng làm trước mấy ngày sẽ ổn thôi, dù sao bây giờ hắn cũng ngủ không được, để Văn Dữ tiêu hao một chút tinh lực, thì đến khi gặp phụ huynh có thể cầm cự được mấy ngày, hắn không muốn họ thấy bộ dáng dung tục quá đáng của hai đứa tí nào.
Được cho phép, Văn Dữ cảm thấy mùa xuân đến quá bất ngờ. Dây câu phóng không quá dài mà cá đã cắn câu, phải cảm ơn sự trợ giúp từ ba mẹ mới được, quả nhiên Diệp Diễm Thanh sẽ không bỏ bê mình quá lâu đâu ha.
Mà Diệp Diễm Thanh không ngờ rằng bước đi này sai quá là sai……
Ba ngày sau, đa số thời gian Diệp Diễm Thanh đều nằm ở trên giường, không phải ở trên giường nghỉ ngơi, mà là vận động ở trên giường. Văn Dữ mấy ngày nay có ít cảnh quay, ở trong phòng hơi bị nhiều. Diệp Diễm Thanh trẻ tuổi dễ xúc động, Văn Dữ lại hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, chọc đến mức hắn không có lí do cự tuyệt. Cùng lúc đó, hắn đưa ra được kết luận —— không thể để Văn Dữ nghẹn lâu, bằng không chờ đến lên giường lần kế hắn chỉ có nước từ chết đến bị thương mà thôi.
Mà lúc này, Diệp Diễm Thanh lại không có lý do để nổi giận. Hắn có chủ ý để Văn Dữ ăn no, chuẩn bị sau này gặp phụ huynh thì được nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng giờ hắn mới biết, Văn Dữ ăn bao nhiêu cũng không đủ! Cái thể lực trâu bò gì vậy? Vì sao phải dùng trên người hắn hả? Cái gì “Chỉ có mệt chết trâu, không có hư cày”, toàn là nói hươu nói vượn! Cái cày như hắn sắp phế rồi đây!
Lần này Văn Dữ thông minh hẳn ra, Diệp Diễm Thanh nói không được, muốn nghỉ ngơi, thì Văn Dữ sẽ để hắn nghỉ ngơi, chẳng qua thời gian tính bằng phút, muốn mắng cũng chẳng có lí do để mà mắng.
Lăn lộn ba ngày, Diệp Diễm Thanh lại nằm bốn ngày, mới hơi hơi phục hồi tinh thần.
Lúc này tại sân bay, Tống Mỹ Ngọc một tay cầm theo một hộp bánh kem tinh xảo, một tay kéo cánh tay tiên sinh Văn Giản Thành đi ra cổng an toàn. Túi H xa xỉ của bà nằm trong tay ông còn không quan trọng bằng hộp bánh kem đó nữa.
Bọn họ đã sắp xếp xe đưa đón và khách sạn hết cả rồi, trợ lý chạy qua muốn xách hành lý giùm bà.
Tống Mỹ Ngọc từ chối nói: “Không cần đâu, tôi cầm được rồi.”
Trợ lý không biết Tống Mỹ Ngọc vì sao nâng niu hộp bánh kem như vậy, chỉ gật đầu dẫn hai người đến chỗ đậu xe.
Lên xe, Tống Mỹ Ngọc nói với Văn Giản Thành: “Ông gọi điện cho Văn Dữ đi, bảo nó chúng ta tới thẳng khách sạn của chúng luôn. Bánh kem này ăn liền mới ngon, xem xem Diễm Thanh có thích hay không, nếu không thích, thì chúng ta gọi thầy làm bánh tới đây, con trai nhà người ta thích ăn món này, nhà mình phải để ý một chút.”
Văn Giản Thành gật đầu: “Biết rồi.”
Ông không hề có ý kiến với hành vi như nhà giàu mới nổi của bà, dù sao chuyện lớn lớn bé bé trong nhà đều do vợ định đoạt, ông chỉ là cổ máy kiếm tiền mà thôi. Duy chỉ có một điều làm ông phát sầu là tiền kiếm ra không ai dùng cả. Con trai tự lập không xài tiền trong nhà làm ông khuyết thiếu cảm giác thành tựu, bây giờ thì tốt rồi, trong nhà chuẩn bị mời một thầy làm bánh chuyên cung cấp bánh kem cho Diệp Diễm Thanh, có chỗ tiêu tiền rồi nha!
Diệp Diễm Thanh giật mình, nhớ tới mình không mang khẩu trang, có phải bị người ta nhận ra không? Cùng lúc đó, hắn nghe được giọng nói quen thuộc: “Đi đâu vậy?”
Diệp Diễm Thanh ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt vui cười của Văn Dữ, nhẹ nhàng thở ra: “Đi tìm anh chứ ai.”
Văn Dữ nửa ôm nửa kéo hắn về thang máy: “Về phòng rồi nói.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, ở đây nhiều người không tiện nói chuyện.
Trở lại phòng, Du Siêu lấy cớ đi xem cơm hộp tới chưa, bỏ chạy lấy người.
Diệp Diễm Thanh trả điện thoại lại cho Văn Dữ, sau đó nói nhận được cuộc gọi từ Tống Mỹ Ngọc, dáng vẻ khẩn trương không giống như là gặp Tống Mỹ Ngọc, mà như là gặp phải Hoàng Thái Hậu vậy.
Văn Dữ cười: “Anh còn tưởng chuyện gì lớn lao lắm. Bọn họ tới thăm ban là giả, tới gặp em mới là thật.”
“Sao anh biết?” Cha mẹ đi thăm con không phải là chuyện bình thường à?
Văn Dữ uống một ngụm cà phê đã lạnh, khẽ nhíu mày, hương vị không bằng hạt cà phê hắn mua: “Kể từ ngày đầu anh đi đóng phim thì ba mẹ chưa bao giờ tới thăm ban cả.”
Diệp Diễm Thanh không biết nói gì hơn. Nói theo mặt tốt thì Văn Dữ độc lập trưởng thành, không muốn dựa vào gia đình nên không cần ba mẹ tới thăm ban; nói theo mặt xấu thì để Văn Dữ tự sinh tự diệt, cùng lắm thì về nhà kế thừa gia nghiệp —— chắc phụ huynh tinh anh nào cũng vậy ha?
Gặp phụ huynh là chuyện không sớm thì muộn, lần trước Văn Dữ đã nói tới, có điều gặp mặt thật sự làm hắn rất hồi hộp: “Chưa mua quà đúng không? Bọn mình đi mua ngay đi anh, anh xin nghỉ một ngày được không?”
Văn Dữ biết hắn hồi hộp, không chọc hắn nữa: “Anh chuẩn bị hết rồi, để ở trong tủ đồ đó.”
“Anh mua gì vậy?” Diệp Diễm Thanh hỏi.
“Mua cái túi xách đúng màu mà mẹ anh thích, đặt mua lâu lắm rồi. Mua chai Whiskey 50 tuổi cho ba anh, ba thích sưu tầm rượu nhiều năm tuổi, không uống, chỉ chưng cho đẹp thôi, ba anh ngoại trừ công việc cũng chỉ có sở thích này.” Văn Dữ nói.
Ba mẹ hắn không thiếu thứ gì, cho nên tặng quà chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là được, giá trị không quan trọng.
Diệp Diễm Thanh yên tâm, cuối cùng cũng cười một cái: “Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, em không mang quần áo gì hết, phải mua một bộ tây trang mới được, không thì nhìn sơ sài quá.”
Văn Dữ cười: “Em nghe ai nói dùng cơm với người trong nhà phải mặc tây trang vậy, thoải mái một chút là được mà.”
“Chẳng qua là em không có kinh nghiệm thôi mà.” Diệp Diễm Thanh lần đầu gặp phụ huynh, lại là nhân vật có tên tuổi nên có nhiều suy nghĩ, hắn sẽ không tự ti bởi vì gia cảnh nhà mình, chỉ hy vọng lưu lại ấn tượng tốt cho ba mẹ Văn Dữ thôi.
“Không sao đâu, em cứ thoải mái đi, ba mẹ anh không phải là người bắt bẻ.”
Diệp Diễm Thanh gật gật đầu, không thấy khá hơn tí nào, kỳ thật hắn không biết mình đang khẩn trương điều gì, ẩn ẩn có chút lo âu.
Văn Dữ thấy hắn đờ người liền ôm lấy hắn vào lòng: “Anh giúp em thả lỏng nhé?”
“Thả lỏng thế nào?”
Văn Dữ không nói nhiều lời, động thủ giải đi dây nịt của Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh vội ngăn lại: “Đừng giỡn mà, Du Siêu quay về ngay đấy.”
“Không phải em đang hồi hộp đó thôi? Phương pháp thả lỏng tốt nhất là nó đó.” Văn Dữ cười nói, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay kéo khóa kéo.
Diệp Diễm Thanh dùng tay lẫn chân chặn lại: “Trong Đầu anh toàn nghĩ gì vớ vẩn thế hả? Đứng đắn giùm em một chút đi, trời đã tối đâu mà.”
“Thì giúp em thả lỏng mà. Mà làm chuyện này có cần trời tối mới làm được đâu.”
Diệp Diễm Thanh vội nói: “Em hết hồi hộp rồi, khỏe rồi.”
Văn Dữ vốn dĩ chỉ chọc Diệp Diễm Thanh thôi. Dùng xong cơm nước thì phải quay về phim trường ngay, thời gian cũng không đủ, thuận thế thu tay lại: “Mấy ngày nữa họ mới tới, em hồi hộp sớm quá làm gì. Mọi việc còn có anh mà, dù ba mẹ có phản đối, cùng lắm thì anh bỏ nhà đi theo em. Huống hồ trước giờ ba mẹ chẳng có phản đối nửa câu, em hồi hộp chi cho mệt.”
“Anh đang diễn phim thần tượng hay ngôn tình vậy? Còn cùng nhau bỏ trốn mới ghê chứ?” Diệp Diễm Thanh sửa sang lại quần của mình, mắng hắn.
Văn Dữ cười nói: “Thì em biết không phải phim thần tượng là được rồi. Ba mẹ anh chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, không hà khắc, gặp thì chào hỏi thôi.”
Được Văn Dữ trấn an làm Diệp Diễm Thanh cảm thấy tốt hơn một chút, đúng là còn vài ngày nữa mới gặp, hồi hộp sớm làm gì nhỉ.
Vì phân tán lực chú ý của Diệp Diễm Thanh, nên Văn Dữ lại nhắc tới chuyện hắn đột nhiên chạy về khách sạn: “Trợ lý nói em đang sáng tác. Viết đến đâu rồi?”
Nói đến cái này, Diệp Diễm Thanh mừng rỡ: “Em viết tận hai bài luôn, có điều vẫn chưa hoàn chỉnh.”
“Lợi hại vậy á?” Thời gian ngắn ngủi mà viết được tận hai bài là đáng khen ngợi lắm.
Diệp Diễm Thanh rất đắc ý: “Chờ em viết xong ca từ thì sẽ chuyển cho tổ biên tập, nhạc cổ trang phải dùng nhạc cụ cổ truyền mới đúng chất.”
“Nếu em nguyện ý, thì anh sẽ đề cử với đạo diễn Quách xem bọn họ dùng bài hát này được không.” Bọn họ vẫn chưa có ca khúc chủ đề, giờ thì tiện quá.
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Em có biết bọn anh đang quay phim gì đâu, em bị anh cảm nhiễm mới có linh cảm, chắc không hợp đâu. Đừng làm đạo diễn Quách khó xử. Em tính tung bản cổ phong này ra cho phù hợp với thị trường hiện nay thôi.”
Nếu Diệp Diễm Thanh có tính toán, thì Văn Dữ sẽ không can thiệp: “Ừ, tự em tính toán đi.”
Lấy nhân khí hiện tại, ca khúc cổ phong sẽ không phù hợp với hình tượng, nhưng chỉ là single thôi mà, chắc chắn Tinh Lộ sẽ không phản đối.
“Anh, anh cho em xem kịch bản được không? Em muốn xem.” Chỉ với một đoạn diễn ngắn đã làm nổi lên tính hiếu kì của Diệp Diễm Thanh.
Văn Dữ nghiêm túc: “Kịch bản phải giữ bí mật.”
Diệp Diễm Thanh thất vọng, hiểu rằng đóng phim phải có quy tắc: “Ồ vậy thôi, em thuận miệng hỏi à.”
Văn Dữ cười thản nhiên: “Nếu em chủ động hôn anh một cái, thì anh sẽ cho em xem.”
Diệp Diễm Thanh vừa nghe là biết Văn Dữ lại đang chọc mình, hung hăng đá một cái vào cẳng chân người kia, không thèm để ý nữa.
Dùng cơm tối xong là Văn Dữ về phim trường ngay. Chồng kịch bản được Văn Dữ đặt ở trên bàn để Diệp Diễm Thanh tùy tiện xem, chỉ mang đi quyển cần dùng. Diệp Diễm Thanh vừa xem kịch bản, vừa gửi tin nhắn cho Lâm Kỳ Vũ.
Lâm Kỳ Vũ gửi tin nhắn thoại ngay: “Cậu đi thăm ban hay là đi sáng tác đấy?”
Diệp Diễm Thanh trả lời: “Ngẫu nhiên có linh cảm, em không mang theo nhạc cụ, anh giúp em đàn một bản được không?”
Lâm Kỳ Vũ thống khoái đáp: “Có thể chứ, cậu muốn tôi ghi âm hay là gọi video?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Ghi âm đi, dễ nghe đi nghe lại, tiện sửa chữa.”
“Ừ, lát nữa anh sẽ gửi qua.”
Khoảng nửa giờ sau, hai khúc nhạc được gửi qua.
Lâm Kỳ Vũ: “Khúc nhạc này hay đó, có ca từ chưa?”
Diệp Diễm Thanh nói: “Qua loa đại khái điền một ít, chưa hài lòng cho lắm, còn phải chỉnh sửa thêm nữa. Anh thích thì lấy một bài đi.”
Từ trong giọng nói của Lâm Kỳ Vũ có thể nghe ra hứng thú: “Thật à? Cậu không cần à?”
Diệp Diễm Thanh nói: “Em mới chuyển phong cách, phát một bài cổ phong là đủ rồi. Mà nó cũng chẳng phải nhạc nền phim điện ảnh, không có lợi gì với em cả.”
Lâm Kỳ Vũ: “Anh không khách khí nhé, tiền bản quyền ấn theo giá thị trường, chờ ca từ xong xuôi bọn mình bàn tiếp.”
Diệp Diễm Thanh nói: “Tiền bản quyền thì thôi đi, anh mời em ăn một bữa là được rồi. Hợp đồng theo hình thức là được, vốn dĩ em viết theo linh cảm, anh lấy cho em mừng.”
Nếu bài hát không nổi, thì coi như hắn viết chơi, chia sẻ với bạn bè; còn nếu nổi, thì coi như là quà gặp mặt của hắn cho Lâm Kỳ Vũ, không thua thiệt ai cả.
Lâm Kỳ Vũ: “Ừ, chừng nào gặp bàn tiếp.”
Buổi tối Văn Dữ trở lại khách sạn, Diệp Diễm Thanh đã nằm xuống, nhưng vẫn chưa ngủ, kịch bản đặt ở trên tủ đầu giường, chắc là đọc mỏi mắt rồi cho nên đang chơi Anipop trên di động.
Văn Dữ thò lại gần hôn một cái rồi mới đi tắm, khi ra tới cửa chỉ còn lại ngọn đèn đầu giường.
Lên giường, Văn Dữ dán lên người Diệp Diễm Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Ngủ à?”
“Không……” Diệp Diễm Thanh hơi hơi buồn ngủ thôi.
Văn Dữ hôn hôn lỗ tai hắn, nói: “Hôm nay cho em viết hai bài vậy có nên cho anh ăn no không đây?”
Tuy nói hai người đã làm rất nhiều lần, nhưng Diệp Diễm Thanh vẫn đỏ mặt, hơn nữa bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn là hình dáng Văn Dữ lúc đóng phim, lúc đọc kịch bản luôn có cảm giác nôn nao trong lòng.
Diệp Diễm Thanh không từ chối, chỉ nói: “Em nói trước là lúc ba mẹ anh tới thì mình không làm nhé.”
Văn Dữ cười xán lạn: “Được, anh bảo đảm.”
Diệp Diễm Thanh liếm liếm môi, nghĩ rằng làm trước mấy ngày sẽ ổn thôi, dù sao bây giờ hắn cũng ngủ không được, để Văn Dữ tiêu hao một chút tinh lực, thì đến khi gặp phụ huynh có thể cầm cự được mấy ngày, hắn không muốn họ thấy bộ dáng dung tục quá đáng của hai đứa tí nào.
Được cho phép, Văn Dữ cảm thấy mùa xuân đến quá bất ngờ. Dây câu phóng không quá dài mà cá đã cắn câu, phải cảm ơn sự trợ giúp từ ba mẹ mới được, quả nhiên Diệp Diễm Thanh sẽ không bỏ bê mình quá lâu đâu ha.
Mà Diệp Diễm Thanh không ngờ rằng bước đi này sai quá là sai……
Ba ngày sau, đa số thời gian Diệp Diễm Thanh đều nằm ở trên giường, không phải ở trên giường nghỉ ngơi, mà là vận động ở trên giường. Văn Dữ mấy ngày nay có ít cảnh quay, ở trong phòng hơi bị nhiều. Diệp Diễm Thanh trẻ tuổi dễ xúc động, Văn Dữ lại hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, chọc đến mức hắn không có lí do cự tuyệt. Cùng lúc đó, hắn đưa ra được kết luận —— không thể để Văn Dữ nghẹn lâu, bằng không chờ đến lên giường lần kế hắn chỉ có nước từ chết đến bị thương mà thôi.
Mà lúc này, Diệp Diễm Thanh lại không có lý do để nổi giận. Hắn có chủ ý để Văn Dữ ăn no, chuẩn bị sau này gặp phụ huynh thì được nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng giờ hắn mới biết, Văn Dữ ăn bao nhiêu cũng không đủ! Cái thể lực trâu bò gì vậy? Vì sao phải dùng trên người hắn hả? Cái gì “Chỉ có mệt chết trâu, không có hư cày”, toàn là nói hươu nói vượn! Cái cày như hắn sắp phế rồi đây!
Lần này Văn Dữ thông minh hẳn ra, Diệp Diễm Thanh nói không được, muốn nghỉ ngơi, thì Văn Dữ sẽ để hắn nghỉ ngơi, chẳng qua thời gian tính bằng phút, muốn mắng cũng chẳng có lí do để mà mắng.
Lăn lộn ba ngày, Diệp Diễm Thanh lại nằm bốn ngày, mới hơi hơi phục hồi tinh thần.
Lúc này tại sân bay, Tống Mỹ Ngọc một tay cầm theo một hộp bánh kem tinh xảo, một tay kéo cánh tay tiên sinh Văn Giản Thành đi ra cổng an toàn. Túi H xa xỉ của bà nằm trong tay ông còn không quan trọng bằng hộp bánh kem đó nữa.
Bọn họ đã sắp xếp xe đưa đón và khách sạn hết cả rồi, trợ lý chạy qua muốn xách hành lý giùm bà.
Tống Mỹ Ngọc từ chối nói: “Không cần đâu, tôi cầm được rồi.”
Trợ lý không biết Tống Mỹ Ngọc vì sao nâng niu hộp bánh kem như vậy, chỉ gật đầu dẫn hai người đến chỗ đậu xe.
Lên xe, Tống Mỹ Ngọc nói với Văn Giản Thành: “Ông gọi điện cho Văn Dữ đi, bảo nó chúng ta tới thẳng khách sạn của chúng luôn. Bánh kem này ăn liền mới ngon, xem xem Diễm Thanh có thích hay không, nếu không thích, thì chúng ta gọi thầy làm bánh tới đây, con trai nhà người ta thích ăn món này, nhà mình phải để ý một chút.”
Văn Giản Thành gật đầu: “Biết rồi.”
Ông không hề có ý kiến với hành vi như nhà giàu mới nổi của bà, dù sao chuyện lớn lớn bé bé trong nhà đều do vợ định đoạt, ông chỉ là cổ máy kiếm tiền mà thôi. Duy chỉ có một điều làm ông phát sầu là tiền kiếm ra không ai dùng cả. Con trai tự lập không xài tiền trong nhà làm ông khuyết thiếu cảm giác thành tựu, bây giờ thì tốt rồi, trong nhà chuẩn bị mời một thầy làm bánh chuyên cung cấp bánh kem cho Diệp Diễm Thanh, có chỗ tiêu tiền rồi nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.