Sau Khi Hoà Ly, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn
Chương 14:
Vân Kiều
23/11/2024
Phó gia ở gần miếu Quan Vương phố Tuyên Bắc thành Nam, căn nhà thứ ba trong ngõ thứ tư, trước cửa có một cây hòe lớn.
Nơi này cách nền móng hoàng thành cực xa, khi Phó Nhiêu xuống khỏi long xa(*), trời cũng đã đầy trăng sao.
Gã sai vặt Phó gia đã được dặn từ sớm, bây giờ đang mở cửa chính dựng bàn thờ, chờ tuyên chỉ.
Gió đêm hơi lạnh, thổi mờ mắt Phó Nhiêu.
Gần về quê thì càng sợ, Phó Nhiêu mặt ngơ ngẩn đứng ở cửa, sau một lúc lâu cũng không bước nổi một bước, vẫn là Đào Nhi nghe tin đã nhào ra từ trong cánh cửa trước, trông thấy Phó Nhiêu toàn vẹn đứng đó, lao xuống bậc thang ôm nàng vào lòng, khóc lớn một lúc.
Giây lát, Trịnh thị được Phó Khôn và Chung ma ma đỡ đi ra, hai mẹ con nhìn nhau một lúc, hai mắt đẫm lệ.
Đầu tiên người một nhà cung kính tiếp chỉ, khi tiễn nội thị ra khỏi cửa, Chung ma ma lặng lẽ nhét một thỏi bạc cho gã, không biết nội thị kia vì lí do gì lại cười tủm tỉm đẩy về.
Phó Nhiêu ở bên cạnh cùng Phó Khôn một trái một phải đỡ Trịnh thị về phòng chính.
Đồ ban thưởng của Hoàng đế đều được đặt trước phòng chính, vàng ngọc châu báu, lăng la tơ lụa, cả phòng sáng rực.
Trịnh thị nhìn qua cũng không thấy vui, ngược lại biểu cảm lạnh nhạt, cũng không nhìn Phó Nhiêu một cái.
Phó Nhiêu tự biết đã chọc bà không vui, vội vàng quỳ gối dưới chân bà: “Mẹ, nữ nhi sai rồi, sau này nữ nhi sẽ ở trước mặt người, không đi đâu hết.”
Trịnh thị không tin lời này của nàng, chỉ lười biếng rút góc áo từ trong tay nàng ra, vẻ mặt lạnh băng nói: “Tính con cực kỳ giống tổ mẫu con, chẳng có ai khuyên được con, thôi, ta coi như không sinh ra nữ nhi như con, mặc con cả ngày treo đầu trên lưng quần, ta liều mạng thắp hương bái Phật giúp con, xin Phật Tổ ở chỗ con lâu một chút…”
Nói xong lời cuối cùng, bản thân bà đã khóc trước.
Phó Nhiêu thấy thế biết ngay vào quãng thời gian nàng rời nhà, Trịnh thị hẳn là trong lòng khó yên, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nàng ôm lấy đầu gối bà khóc ròng: “Nữ nhi không như vậy nữa… Mẹ đừng buồn, nếu nữ nhi còn chọc người không vui, người chỉ cần đánh nữ nhi…”
Rốt cuộc Trịnh thị vẫn mềm lòng, thấy nữ nhi mới bò ra từ đống người chết, lòng nghĩ mà sợ, bèn vội nâng nàng dậy, ôm vào lòng: “Thôi, mẹ còn có thể so đo với con thật sao…”
Bà vừa lau nước mắt cho nàng, cũng nhân tiện lau nước mắt cho mình: “Hôm nay con đã nhận lời, phải nói được làm được, mẹ cũng không có chuyện gì khác, chỉ có một chuyện, nhanh chóng làm xong chuyện hôn nhân của con và Hành Nhi, từ nay về sau mẹ coi như có mắt như mù, không khiến con chê bai nữa.”
Phó Nhiêu nghe xong lòng như rơi vào hầm băng.
Phó Khôn ở bên cạnh thấy vẻ mặt Phó Nhiêu không đúng, lập tức bảo vệ tỷ tỷ: “Mẫu thân, tỷ tỷ vừa về, còn chưa nghỉ ngơi tốt, chuyện hôn sự để nói sau.”
Trịnh thị thấy nhi tử chặn ngang, mặt căng ra: “Con, thằng nhãi này, suốt ngày đối nghịch với ta…”
Phó Khôn sợ nhất là Trịnh thị lải nhải, chân mày đã nhăn lại, lập tức kéo Phó Nhiên dậy, vóc dáng cao gầy chắn trước mặt nàng, tư thế bất chấp mọi thứ: “Mẹ, hôm nay nhi tử nói lời này, người không thể ép tỷ tỷ gả chồng, lần trước là Từ Gia, người đó như nào mẹ cũng nhìn thấy rồi, giờ lại là Trần Hành kia, con không biết nhân phẩm hắn ra sao, nhưng chẳng lẽ không thể để tỷ tỷ tự chọn sao?”
Vốn Trịnh thị đã nhịn một bụng lửa giận, lúc này lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Tên khốn này, ta làm mẹ chẳng lẽ còn có thể hại nó sao, cả ngày ngươi đọc sách đâu biết lời nói của con người đáng sợ thế nào, ngươi cũng biết đường bên cạnh cứ ba ngày hai lần hỏi chuyện cưới xin của tỷ tỷ ngươi, hôm nay không phải là kéo tên nam nhân vợ mất tới nói chuyện, ngày mai lại muốn nhét tỷ tỷ ngươi đi làm thiếp cho người ta, ngươi cho rằng lòng ta được yên sao?”
Phó Khôn nghe nói có người kêu tỷ tỷ cậu đi làm thiếp, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, giận tím mặt nói: “Lật trời rồi, con chó con mèo gì cũng dám tới cửa, người giữ cửa đâu, lần tới thấy như vậy nữa thì đánh đuổi cho ta!”
Kẻ hầu ngoài phòng quỳ đầy đất, đều lo sợ nơm nớp.
Hai mẹ con ầm ĩ một trận, xong lại dừng miệng, một người quay lưng dựa vào ghế bành, im lặng giấu nước mắt.
Một người ngơ ngác không nói gì, suýt chút nữa cắn nát môi dưới.
“Đều do tên đốn mạt Từ Gia kia làm hại!” Đôi mắt đẹp của Phó Khôn lóe lên ánh sáng lạnh, hàm căng cứng.
Phó Nhiêu rơi vào hoang mang, giãy giụa hồi lâu, mới vừa tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn xuống thì thấy đệ đệ vẫn đang nắm cổ tay nàng, ngón tay gầy kiên cường trở nên trắng bệch, gân xanh hiện lên.
Phó Nhiêu vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, tách từng ngón tay siết chặt của cậu ra, bật cười nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa, hôm nay bệ hạ ban thưởng, chúng ta khóc lóc ở đây là bất kính với bệ hạ, thu nước mắt lại hết đi.”
Trịnh thị cũng biết nặng nhẹ, liếc mắt nhìn cái rương nặng kia, khẽ than: “Đó đều là do con lấy mạng đổi, Chung thị, ngươi sai người khiêng vào nhà kho, ghi vào danh sách, sau này làm của hồi môn cho Nhiêu Nhi.”
Trong lòng Phó Nhiêu biết cứ căng thẳng như vậy cũng không phải cách, cười khanh khách đi đến trước mặt Trịnh thị, đỡ bà vào hậu viện: “Mẹ, nữ nhi bảo đảm với người, chắc chắn sẽ tìm một phu quân cực cực kỳ tốt, người đừng gấp, nữ nhi sẽ khiến người nở mày nở mặt.”
Được đồng ý, nàng lại ôm cánh tay Trịnh thị làm nũng: “Mẹ, nữ nhi đã lâu không ăn đồ người làm, hôm nay người xào củ niễng thịt bằm nhé?”
Trịnh thị chịu thua với bộ dạng này của nàng nhất, hơn nữa cơn giận cũng nguôi ngoai, bà bóp mũi nàng, nở nụ cười trìu mến: “Chuẩn bị cho con đây, đói bụng rồi nhỉ…”
Tiếng cười của hai mẹ con càng lúc càng xa.
Phó Nhiêu mệt mỏi mấy tháng, chưa từng được ngủ ngon một giấc, một giấc này nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau mới tỉnh.
Buổi trưa, Lại bộ phát chiếu thư nhậm chức tới phủ, nói là triệu tập Phó Nhiêu đến Thái Y viện vào ba ngày sau.
Thứ cùng được đưa tới còn có quan phục, yêu bài tiến cung và công văn các thứ. Cấp quan của Điển Dược sứ rất thấp, chỉ có bát phẩm.
Trịnh thị biết được Phó Nhiêu phải vào cung làm nữ y, lại buồn bực nửa ngày, thuận tay mở quan phục ra nhìn: “To như vậy, không vừa với vóc người con.” Bà quyết tâm sửa nhỏ lại giúp Phó Nhiêu.
Ngày hôm sau nữa, Phó Nhiêu mặc bổ tử chim hoàng anh màu xanh lục, lại đội mũ quan, hệt như một chàng trai tuấn tú, cầm yêu bài, vô cùng nghiêm túc vào cung làm nhiệm vụ.
Thái Y viện nằm hết trong góc Đông Nam của hoàng thành, từ cổng Đại Minh vào cung, rẽ về hướng Đông, phía sau nha thự Lễ bộ, đi non nửa khắc là tới. Một tiểu hoàng môn được Lãnh Hoài An dặn dò chờ nàng từ cổng Chính Dương, dẫn nàng vào Thái Y viện điểm danh, Đàm Chính Lâm bận rộn công việc nên không gặp nàng, là Hạ Du đón người vào, dẫn đến sân phía Đông của Thái Y viện.
Sân hình chữ nhật cực kì rộng thoáng, mùi thuốc đầy phòng.
Phía dưới Điển Dược cục còn có một kho dược liệu thô, Điển Dược cục chịu trách nhiệm chế thuốc, kho dược liệu thô thì cất giữ các loại dược liệu, kho dược liệu thô chiếm chỗ cực lớn, điều kiện cất giữ cực kì cao, còn đặc biệt mở một sân ở ngoài cung.
Trong Điển Dược cục có hai Điển Dược sứ, một người chịu trách nhiệm phối thuốc cho hoàng cung và vương công đại thần, người còn lại chịu trách nhiệm sửa sang công văn, tiếp nhận sự vụ công văn y học các cấp, hoặc đối phó với sự kiện bất ngờ xảy ra.
Phó Nhiêu đến, coi như là thêm một người giúp đỡ.
“Ngươi không cần để ý chuyện gì khác, chỉ cần giúp đỡ chúng ta soạn sách thuốc xong là được.”
Lần này Hạ Du đến Gia Châu một chuyến, trở về tích lũy không ít chính vụ trên bàn, nhiều ngày qua hắn bận đến chân không chạm đất, vội vàng đưa Phó Nhiêu đến đây, giao cho nội thị chăm sóc nàng là rời đi ngay.
Thái Y viện khác với các nha thự khác, bình thường giao tiếp với hậu cung, ở đây nội thị và quan viên cùng nhau xử lý.
Hạ Du lưu tâm nàng là cô nương, cũng không để nàng trực đêm, mỗi ngày nàng điểm danh vào giờ Thìn, rời đi vào giờ Thân, nếu có việc vào buổi tối thì đến hay không đều được, sai người báo một tiếng là được, cực kỳ khoan dung với vị nữ y là nàng.
Mấy ngày này Phó Nhiêu làm quen với sự vụ của Thái Y viện, cũng coi như mở rộng tầm mắt, y thư y điển trong Thái Y viện cực kỳ đầy đủ, danh sách các loại dược liệu cần gì cũng có, Phó Nhiêu hô lên mình tới đúng chỗ rồi, đâm đầu thẳng vào Điển Dược cục, hưng phấn ba ngày không hồi phủ.
Nàng ở ngoài tầm tay của Trịnh thị, lại biết nàng là kẻ mê thuốc nên bà cũng mặc kệ, Hoàng đế bên kia lại không vui.
Đã nhiều ngày, Lãnh Hoài An trong tối ngoài sáng tạo cơ hội mấy lần, không phải đến Điển Dược cục lấy an thần dược, chính là mượn cớ lên cơn, để người của Điển Dược cục đến thưa lại, nhưng lần nào cũng bị Phó Nhiêu thành công tránh được.
Lãnh Hoài An không thể nhịn được nữa chất vấn tiểu hoàng môn truyền lời: “Huyện chúa đang bận cái gì vậy?”
Tiểu hoàng môn đáp với vẻ mặt đau khổ: “Nhiều ngày qua Huyện chúa đều ở tàng thư phòng đọc sách, mất ăn mất ngủ, bọn nô tài không gọi được ngài ấy.”
Lãnh Hoài An câm nín một hồi lâu.
Triệu Phó Nhiêu vào cung, là bảo nàng nghiên cứu y điển sao?
Thái Y viện hơn một trăm người, có thể thiếu một mình nàng sao?
Phó Nhiêu bên này rõ ràng dầu muối không vào, dây dưa nữa cũng không phải cách.
Đúng là ứng với câu “Hoàng đế không vội thái giám đã vội” kia, Lãnh Hoài An thấy Hoàng đế ngày ngày cắm trong Ngự thư phòng, lo chàng nhịn hỏng người, vì thế nghĩ ra một cách.
Ngày đó y lăn lộn ở hậu cung hơn nửa ngày, chọn hai cung nữ, đêm ngày bảy tháng Mười cười tủm tỉm dẫn người đến ngự tiền.
Qua mấy hôm nữa là cuộc đi săn mùa thu, nội các và lục bộ đã quyết định sơ điều lệ, vừa mới dâng sổ con cho Hoàng đế, giao cho chàng thẩm duyệt.
Ngày, hành trình, hậu cần phía sau, quan viên đi cùng, cùng danh sách quan viên ở lại các bộ, trong danh sách đều tường tận.
Đi săn mùa thu mỗi năm thanh thế đều rất lớn, nữ quyến trong phủ quan lại tứ phẩm trở lên đều có thể đi theo.
Năm trước do chiến sự Tây Nam nên bị gác lại một năm, năm nay nữ quyến các phủ đều tâm tư như sấm dậy, tranh cướp chỗ trong danh sách, cứ thế rất nhiều đại thần ầm ĩ trước mặt chàng, xin mở thêm số lượng.
Hoàng đế lật danh mục người đi cùng, ánh mắt dừng trên hàng Thái Y viện, nhíu mày.
Động tĩnh lăn lộn nhiều ngày qua của Lãnh Hoài An không phải chàng không biết, tiểu nha đầu kia lại cứng mềm không ăn.
Tất nhiên trong lòng không thoải mái.
Trước mắt hình như có bóng người đung đưa, ngước mắt, thấy hai cung nữ mặc áo hồng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, lượn lờ đi đến.
Đầu tiên ánh mắt của Hoàng đế hơi sửng sốt, chợt lửa giận vọt đến giữa mày, lập tức ném sổ con lên người Lãnh Hoài An: “Ngươi bớt tự cho mình là thông minh đi!”
Thái dương của Lãnh Hoài An bị đập trúng, y không chút hoang mang nhận lấy sổ con ôm vào ngực, quỳ xuống cười hì hì: “Bệ hạ, tuy lão nô không mấy thông minh, nhưng biết đâu, có thể, lỡ như ngài…”
Theo tầm mắt Hoàng đế, y dừng mắt trên người hai cung nữ kia, giả ngu hỏi: “Bệ hạ, đây là người lão nô ngàn dặm chọn lựa ra được, ngài có hài lòng không?”
Hoàng đế câm nín, nhìn chằm chằm y một lát, từ kẽ răng phun ra hai chữ: “Đi ra ngoài!”
Hai cung nữ kia sợ tới mức mặt hoa phai màu, cuống quýt che mặt lui ra.
Lãnh Hoài An thầm chống trán, ôm sổ con đứng dậy thỉnh tội: “Bệ hạ, ngài đừng tức giận, hai cung nữ kia tuy không bì được vẻ đoan trang rực rỡ của Huyện chúa, nhưng cũng giống đến ba phần, nếu không lọt vào được mắt xanh của ngài, sau này lão nô không tự chủ trương nữa.”
Nói xong, y mở sổ con trong lồng ngực ra, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, sổ con này ngài có xem qua chưa, có gì thay đổi không?”
Hoàng đế lạnh mặt tiếp tục lật xem tấu chương, không để ý đến y.
Lãnh Hoài An tâm sáng như gương, thu lại sổ con vào lồng ngực, cười ha ha nói: “Thật ra lão nô cảm thấy thiếu một người…”
Cũng không biết Hoàng đế không nghe thấy hay không để trong lòng mà chẳng tiếp lời Lãnh Hoài An.
Lãnh Hoài An lại biết, đây là chàng thầm chấp nhận.
Lãnh Hoài An là thái giám chấp chưởng Tư lễ giám, có quyền thay mặt Hoàng đế, y cầm sổ con lui ra, trở lại phòng công văn, lập tức thêm tên Phó Nhiêu vào danh sách đi cùng của Thái Y viện.
Nơi này cách nền móng hoàng thành cực xa, khi Phó Nhiêu xuống khỏi long xa(*), trời cũng đã đầy trăng sao.
Gã sai vặt Phó gia đã được dặn từ sớm, bây giờ đang mở cửa chính dựng bàn thờ, chờ tuyên chỉ.
Gió đêm hơi lạnh, thổi mờ mắt Phó Nhiêu.
Gần về quê thì càng sợ, Phó Nhiêu mặt ngơ ngẩn đứng ở cửa, sau một lúc lâu cũng không bước nổi một bước, vẫn là Đào Nhi nghe tin đã nhào ra từ trong cánh cửa trước, trông thấy Phó Nhiêu toàn vẹn đứng đó, lao xuống bậc thang ôm nàng vào lòng, khóc lớn một lúc.
Giây lát, Trịnh thị được Phó Khôn và Chung ma ma đỡ đi ra, hai mẹ con nhìn nhau một lúc, hai mắt đẫm lệ.
Đầu tiên người một nhà cung kính tiếp chỉ, khi tiễn nội thị ra khỏi cửa, Chung ma ma lặng lẽ nhét một thỏi bạc cho gã, không biết nội thị kia vì lí do gì lại cười tủm tỉm đẩy về.
Phó Nhiêu ở bên cạnh cùng Phó Khôn một trái một phải đỡ Trịnh thị về phòng chính.
Đồ ban thưởng của Hoàng đế đều được đặt trước phòng chính, vàng ngọc châu báu, lăng la tơ lụa, cả phòng sáng rực.
Trịnh thị nhìn qua cũng không thấy vui, ngược lại biểu cảm lạnh nhạt, cũng không nhìn Phó Nhiêu một cái.
Phó Nhiêu tự biết đã chọc bà không vui, vội vàng quỳ gối dưới chân bà: “Mẹ, nữ nhi sai rồi, sau này nữ nhi sẽ ở trước mặt người, không đi đâu hết.”
Trịnh thị không tin lời này của nàng, chỉ lười biếng rút góc áo từ trong tay nàng ra, vẻ mặt lạnh băng nói: “Tính con cực kỳ giống tổ mẫu con, chẳng có ai khuyên được con, thôi, ta coi như không sinh ra nữ nhi như con, mặc con cả ngày treo đầu trên lưng quần, ta liều mạng thắp hương bái Phật giúp con, xin Phật Tổ ở chỗ con lâu một chút…”
Nói xong lời cuối cùng, bản thân bà đã khóc trước.
Phó Nhiêu thấy thế biết ngay vào quãng thời gian nàng rời nhà, Trịnh thị hẳn là trong lòng khó yên, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nàng ôm lấy đầu gối bà khóc ròng: “Nữ nhi không như vậy nữa… Mẹ đừng buồn, nếu nữ nhi còn chọc người không vui, người chỉ cần đánh nữ nhi…”
Rốt cuộc Trịnh thị vẫn mềm lòng, thấy nữ nhi mới bò ra từ đống người chết, lòng nghĩ mà sợ, bèn vội nâng nàng dậy, ôm vào lòng: “Thôi, mẹ còn có thể so đo với con thật sao…”
Bà vừa lau nước mắt cho nàng, cũng nhân tiện lau nước mắt cho mình: “Hôm nay con đã nhận lời, phải nói được làm được, mẹ cũng không có chuyện gì khác, chỉ có một chuyện, nhanh chóng làm xong chuyện hôn nhân của con và Hành Nhi, từ nay về sau mẹ coi như có mắt như mù, không khiến con chê bai nữa.”
Phó Nhiêu nghe xong lòng như rơi vào hầm băng.
Phó Khôn ở bên cạnh thấy vẻ mặt Phó Nhiêu không đúng, lập tức bảo vệ tỷ tỷ: “Mẫu thân, tỷ tỷ vừa về, còn chưa nghỉ ngơi tốt, chuyện hôn sự để nói sau.”
Trịnh thị thấy nhi tử chặn ngang, mặt căng ra: “Con, thằng nhãi này, suốt ngày đối nghịch với ta…”
Phó Khôn sợ nhất là Trịnh thị lải nhải, chân mày đã nhăn lại, lập tức kéo Phó Nhiên dậy, vóc dáng cao gầy chắn trước mặt nàng, tư thế bất chấp mọi thứ: “Mẹ, hôm nay nhi tử nói lời này, người không thể ép tỷ tỷ gả chồng, lần trước là Từ Gia, người đó như nào mẹ cũng nhìn thấy rồi, giờ lại là Trần Hành kia, con không biết nhân phẩm hắn ra sao, nhưng chẳng lẽ không thể để tỷ tỷ tự chọn sao?”
Vốn Trịnh thị đã nhịn một bụng lửa giận, lúc này lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Tên khốn này, ta làm mẹ chẳng lẽ còn có thể hại nó sao, cả ngày ngươi đọc sách đâu biết lời nói của con người đáng sợ thế nào, ngươi cũng biết đường bên cạnh cứ ba ngày hai lần hỏi chuyện cưới xin của tỷ tỷ ngươi, hôm nay không phải là kéo tên nam nhân vợ mất tới nói chuyện, ngày mai lại muốn nhét tỷ tỷ ngươi đi làm thiếp cho người ta, ngươi cho rằng lòng ta được yên sao?”
Phó Khôn nghe nói có người kêu tỷ tỷ cậu đi làm thiếp, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, giận tím mặt nói: “Lật trời rồi, con chó con mèo gì cũng dám tới cửa, người giữ cửa đâu, lần tới thấy như vậy nữa thì đánh đuổi cho ta!”
Kẻ hầu ngoài phòng quỳ đầy đất, đều lo sợ nơm nớp.
Hai mẹ con ầm ĩ một trận, xong lại dừng miệng, một người quay lưng dựa vào ghế bành, im lặng giấu nước mắt.
Một người ngơ ngác không nói gì, suýt chút nữa cắn nát môi dưới.
“Đều do tên đốn mạt Từ Gia kia làm hại!” Đôi mắt đẹp của Phó Khôn lóe lên ánh sáng lạnh, hàm căng cứng.
Phó Nhiêu rơi vào hoang mang, giãy giụa hồi lâu, mới vừa tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn xuống thì thấy đệ đệ vẫn đang nắm cổ tay nàng, ngón tay gầy kiên cường trở nên trắng bệch, gân xanh hiện lên.
Phó Nhiêu vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, tách từng ngón tay siết chặt của cậu ra, bật cười nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa, hôm nay bệ hạ ban thưởng, chúng ta khóc lóc ở đây là bất kính với bệ hạ, thu nước mắt lại hết đi.”
Trịnh thị cũng biết nặng nhẹ, liếc mắt nhìn cái rương nặng kia, khẽ than: “Đó đều là do con lấy mạng đổi, Chung thị, ngươi sai người khiêng vào nhà kho, ghi vào danh sách, sau này làm của hồi môn cho Nhiêu Nhi.”
Trong lòng Phó Nhiêu biết cứ căng thẳng như vậy cũng không phải cách, cười khanh khách đi đến trước mặt Trịnh thị, đỡ bà vào hậu viện: “Mẹ, nữ nhi bảo đảm với người, chắc chắn sẽ tìm một phu quân cực cực kỳ tốt, người đừng gấp, nữ nhi sẽ khiến người nở mày nở mặt.”
Được đồng ý, nàng lại ôm cánh tay Trịnh thị làm nũng: “Mẹ, nữ nhi đã lâu không ăn đồ người làm, hôm nay người xào củ niễng thịt bằm nhé?”
Trịnh thị chịu thua với bộ dạng này của nàng nhất, hơn nữa cơn giận cũng nguôi ngoai, bà bóp mũi nàng, nở nụ cười trìu mến: “Chuẩn bị cho con đây, đói bụng rồi nhỉ…”
Tiếng cười của hai mẹ con càng lúc càng xa.
Phó Nhiêu mệt mỏi mấy tháng, chưa từng được ngủ ngon một giấc, một giấc này nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau mới tỉnh.
Buổi trưa, Lại bộ phát chiếu thư nhậm chức tới phủ, nói là triệu tập Phó Nhiêu đến Thái Y viện vào ba ngày sau.
Thứ cùng được đưa tới còn có quan phục, yêu bài tiến cung và công văn các thứ. Cấp quan của Điển Dược sứ rất thấp, chỉ có bát phẩm.
Trịnh thị biết được Phó Nhiêu phải vào cung làm nữ y, lại buồn bực nửa ngày, thuận tay mở quan phục ra nhìn: “To như vậy, không vừa với vóc người con.” Bà quyết tâm sửa nhỏ lại giúp Phó Nhiêu.
Ngày hôm sau nữa, Phó Nhiêu mặc bổ tử chim hoàng anh màu xanh lục, lại đội mũ quan, hệt như một chàng trai tuấn tú, cầm yêu bài, vô cùng nghiêm túc vào cung làm nhiệm vụ.
Thái Y viện nằm hết trong góc Đông Nam của hoàng thành, từ cổng Đại Minh vào cung, rẽ về hướng Đông, phía sau nha thự Lễ bộ, đi non nửa khắc là tới. Một tiểu hoàng môn được Lãnh Hoài An dặn dò chờ nàng từ cổng Chính Dương, dẫn nàng vào Thái Y viện điểm danh, Đàm Chính Lâm bận rộn công việc nên không gặp nàng, là Hạ Du đón người vào, dẫn đến sân phía Đông của Thái Y viện.
Sân hình chữ nhật cực kì rộng thoáng, mùi thuốc đầy phòng.
Phía dưới Điển Dược cục còn có một kho dược liệu thô, Điển Dược cục chịu trách nhiệm chế thuốc, kho dược liệu thô thì cất giữ các loại dược liệu, kho dược liệu thô chiếm chỗ cực lớn, điều kiện cất giữ cực kì cao, còn đặc biệt mở một sân ở ngoài cung.
Trong Điển Dược cục có hai Điển Dược sứ, một người chịu trách nhiệm phối thuốc cho hoàng cung và vương công đại thần, người còn lại chịu trách nhiệm sửa sang công văn, tiếp nhận sự vụ công văn y học các cấp, hoặc đối phó với sự kiện bất ngờ xảy ra.
Phó Nhiêu đến, coi như là thêm một người giúp đỡ.
“Ngươi không cần để ý chuyện gì khác, chỉ cần giúp đỡ chúng ta soạn sách thuốc xong là được.”
Lần này Hạ Du đến Gia Châu một chuyến, trở về tích lũy không ít chính vụ trên bàn, nhiều ngày qua hắn bận đến chân không chạm đất, vội vàng đưa Phó Nhiêu đến đây, giao cho nội thị chăm sóc nàng là rời đi ngay.
Thái Y viện khác với các nha thự khác, bình thường giao tiếp với hậu cung, ở đây nội thị và quan viên cùng nhau xử lý.
Hạ Du lưu tâm nàng là cô nương, cũng không để nàng trực đêm, mỗi ngày nàng điểm danh vào giờ Thìn, rời đi vào giờ Thân, nếu có việc vào buổi tối thì đến hay không đều được, sai người báo một tiếng là được, cực kỳ khoan dung với vị nữ y là nàng.
Mấy ngày này Phó Nhiêu làm quen với sự vụ của Thái Y viện, cũng coi như mở rộng tầm mắt, y thư y điển trong Thái Y viện cực kỳ đầy đủ, danh sách các loại dược liệu cần gì cũng có, Phó Nhiêu hô lên mình tới đúng chỗ rồi, đâm đầu thẳng vào Điển Dược cục, hưng phấn ba ngày không hồi phủ.
Nàng ở ngoài tầm tay của Trịnh thị, lại biết nàng là kẻ mê thuốc nên bà cũng mặc kệ, Hoàng đế bên kia lại không vui.
Đã nhiều ngày, Lãnh Hoài An trong tối ngoài sáng tạo cơ hội mấy lần, không phải đến Điển Dược cục lấy an thần dược, chính là mượn cớ lên cơn, để người của Điển Dược cục đến thưa lại, nhưng lần nào cũng bị Phó Nhiêu thành công tránh được.
Lãnh Hoài An không thể nhịn được nữa chất vấn tiểu hoàng môn truyền lời: “Huyện chúa đang bận cái gì vậy?”
Tiểu hoàng môn đáp với vẻ mặt đau khổ: “Nhiều ngày qua Huyện chúa đều ở tàng thư phòng đọc sách, mất ăn mất ngủ, bọn nô tài không gọi được ngài ấy.”
Lãnh Hoài An câm nín một hồi lâu.
Triệu Phó Nhiêu vào cung, là bảo nàng nghiên cứu y điển sao?
Thái Y viện hơn một trăm người, có thể thiếu một mình nàng sao?
Phó Nhiêu bên này rõ ràng dầu muối không vào, dây dưa nữa cũng không phải cách.
Đúng là ứng với câu “Hoàng đế không vội thái giám đã vội” kia, Lãnh Hoài An thấy Hoàng đế ngày ngày cắm trong Ngự thư phòng, lo chàng nhịn hỏng người, vì thế nghĩ ra một cách.
Ngày đó y lăn lộn ở hậu cung hơn nửa ngày, chọn hai cung nữ, đêm ngày bảy tháng Mười cười tủm tỉm dẫn người đến ngự tiền.
Qua mấy hôm nữa là cuộc đi săn mùa thu, nội các và lục bộ đã quyết định sơ điều lệ, vừa mới dâng sổ con cho Hoàng đế, giao cho chàng thẩm duyệt.
Ngày, hành trình, hậu cần phía sau, quan viên đi cùng, cùng danh sách quan viên ở lại các bộ, trong danh sách đều tường tận.
Đi săn mùa thu mỗi năm thanh thế đều rất lớn, nữ quyến trong phủ quan lại tứ phẩm trở lên đều có thể đi theo.
Năm trước do chiến sự Tây Nam nên bị gác lại một năm, năm nay nữ quyến các phủ đều tâm tư như sấm dậy, tranh cướp chỗ trong danh sách, cứ thế rất nhiều đại thần ầm ĩ trước mặt chàng, xin mở thêm số lượng.
Hoàng đế lật danh mục người đi cùng, ánh mắt dừng trên hàng Thái Y viện, nhíu mày.
Động tĩnh lăn lộn nhiều ngày qua của Lãnh Hoài An không phải chàng không biết, tiểu nha đầu kia lại cứng mềm không ăn.
Tất nhiên trong lòng không thoải mái.
Trước mắt hình như có bóng người đung đưa, ngước mắt, thấy hai cung nữ mặc áo hồng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, lượn lờ đi đến.
Đầu tiên ánh mắt của Hoàng đế hơi sửng sốt, chợt lửa giận vọt đến giữa mày, lập tức ném sổ con lên người Lãnh Hoài An: “Ngươi bớt tự cho mình là thông minh đi!”
Thái dương của Lãnh Hoài An bị đập trúng, y không chút hoang mang nhận lấy sổ con ôm vào ngực, quỳ xuống cười hì hì: “Bệ hạ, tuy lão nô không mấy thông minh, nhưng biết đâu, có thể, lỡ như ngài…”
Theo tầm mắt Hoàng đế, y dừng mắt trên người hai cung nữ kia, giả ngu hỏi: “Bệ hạ, đây là người lão nô ngàn dặm chọn lựa ra được, ngài có hài lòng không?”
Hoàng đế câm nín, nhìn chằm chằm y một lát, từ kẽ răng phun ra hai chữ: “Đi ra ngoài!”
Hai cung nữ kia sợ tới mức mặt hoa phai màu, cuống quýt che mặt lui ra.
Lãnh Hoài An thầm chống trán, ôm sổ con đứng dậy thỉnh tội: “Bệ hạ, ngài đừng tức giận, hai cung nữ kia tuy không bì được vẻ đoan trang rực rỡ của Huyện chúa, nhưng cũng giống đến ba phần, nếu không lọt vào được mắt xanh của ngài, sau này lão nô không tự chủ trương nữa.”
Nói xong, y mở sổ con trong lồng ngực ra, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, sổ con này ngài có xem qua chưa, có gì thay đổi không?”
Hoàng đế lạnh mặt tiếp tục lật xem tấu chương, không để ý đến y.
Lãnh Hoài An tâm sáng như gương, thu lại sổ con vào lồng ngực, cười ha ha nói: “Thật ra lão nô cảm thấy thiếu một người…”
Cũng không biết Hoàng đế không nghe thấy hay không để trong lòng mà chẳng tiếp lời Lãnh Hoài An.
Lãnh Hoài An lại biết, đây là chàng thầm chấp nhận.
Lãnh Hoài An là thái giám chấp chưởng Tư lễ giám, có quyền thay mặt Hoàng đế, y cầm sổ con lui ra, trở lại phòng công văn, lập tức thêm tên Phó Nhiêu vào danh sách đi cùng của Thái Y viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.