Chương 58: Tên
Phù Bạch Khúc
20/08/2021
Tuyết Thần các hạ khiến anh phải phạm tội
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Bầu trời trong xanh, mây trắng lượn lờ. Nơi này là Thần giới đã vắng vẻ từ lâu, an tĩnh tới mức một con chim bay qua cũng không có.
Phó Minh Dã bưng vẻ mặt đau khổ đứng giữa tầng mây.
Hắn không muốn đánh nhau một chút nào.
Nhưng hiển nhiên Thích Bạch Trà không nghĩ như vậy.
"Anh bó chân bó tay như vậy là đang xem thường em đúng không? Lấy bản lĩnh thật của anh ra đây xem nào." Người thanh niên xinh đẹp mặc sơ mi trắng kết hợp quần đùi đứng ở đối diện, trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp đều bị phác họa lên mấy dấu đỏ nhàn nhạt.
Ngay cả giọng nói cũng thấm hương vị sau khi thưởng thức tình dục.
Phó Minh Dã: Thế này thì bảo hắn hạ thủ làm sao.....
Thích Bạch Trà mặc kệ hắn đang nghĩ cái gì, một đòn công kích mãnh liệt như sấm sét đánh tới.
Ở đáy biển không thể phân thắng bại với Tà Thần, đó vẫn luôn là một cái gai trong lòng Thích Bạch Trà. Cậu là Tự Nhiên Chi Thần, không lý gì lại bại dưới tay một Kỳ Nguyện Chi Thần.
Thời thượng cổ, Thích Bạch Trà thường xuyên luận bàn với nhóm thần minh. Tuyết Thần không giỏi ứng chiến, luôn thắng ít thua nhiều, các bằng hữu đều chú ý đúng mực, nhường nhịn vị Tự Nhiên Chi Thần nhỏ tuổi nhất là cậu. Sau đó, nhóm bằng hữu lần lượt từng người từng người trầm miên, cậu không còn đối thủ nữa. Dưới thần minh đều là kiến cỏ, ngoại trừ sự tồn tại cường đại giống như Pascal đến từ dị thế. Nhưng Pascal quá mạnh, không hề có giá trị tham khảo.
An nhàn vạn năm, Thích Bạch Trà không có đánh giá chuẩn xác về thực lực của chính mình.
Hiếm lắm mới có một thần minh cùng đẳng cấp với cậu, chẳng phải là một cọc tiêu chuẩn sống sờ sờ đó sao?
Theo lẽ thường, Tự Nhiên Chi Thần có thực lực mạnh hơn Kỳ Nguyện Chi Thần, nhưng Tà Thần lại khác biệt so với các Kỳ Nguyện Chi Thần bình thường. Những Kỳ Nguyện Chi Thần khác được sinh ra từ những tín ngưỡng của sinh linh, tín ngưỡng biến mất, thần minh cũng sẽ ngã xuống. Tà Thần lại không giống vậy, hắn được sinh ra từ trọc khí Hỗn Độn, cắn nuốt tà niệm để củng cố sức mạnh, thuộc cùng đẳng cấp với Tuyết Thần hóa thân từ thanh khí, không ai hơn kém ai.
Chỉ là trọc khí phải dựng dục lâu năm, thời gian thành thần có hơi chậm.
Nói như vậy, luận về tuổi phôi thai, hai người bọn họ giống nhau, thậm chí còn được tính là song bào thai. Nhưng luận về tuổi tác từ khi được sinh ra, Tuyết Thần lớn hơn Tà Thần ước chừng phải đến mấy vạn tuổi.
Nhưng trong mấy vạn năm đó, phần lớn thời gian Tuyết Thần đều ngủ say giữa tuyết trắng bao phủ.
Phó Minh Dã thấy tinh thần chiến đấu của Thích Bạch Trà đang bùng cháy, cũng khơi gợi ý chí bản thân, nghiêm túc ứng đối: "Vậy thì anh chỉ có thể dốc toàn lực ứng chiến."
Thích Bạch Trà nói: "Đó là tốt nhất."
Đó là vị Tự Nhiên Chi Thần cuối cùng còn tồn tại trên đời đối chiến với vị Kỳ Nguyện Chi Thần đệ nhất thế gian.
Trận chiến diễn ra trên thần giới, không hề có bất cứ ảnh hưởng gì đến nhân gian. Đám nhân viên của tập đoàn Phó thị còn tưởng Phó tổng vẫn đang đưa người yêu du ngoạn vòng quanh thế giới chưa về, hồn nhiên không biết hai vị kia suýt chút nữa làm đảo lộn Thần giới.
Nói là dốc toàn lực ứng chiến, nhưng hai vị ai cũng luyến tiếc đối phương thực sự bị thương, lúc ra đòn gần sát lại nhanh tay thu về. Thời điểm khi Thích Bạch Trà thấy băng trùy sắp xuyên qua ngực Phó Minh Dã liền hóa tan vũ khí của mình, vì thế thành ra cậu nhào vào lồng ngực Phó Minh Dã. Khi tà khí của Phó Minh Dã chuẩn bị quấn lên eo Thích Bạch Trà liền kịp thời thu hồi, thay vào đó là dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của cậu.
Có thể phân thắng bại mới là lạ.
Phương pháp đối chiến này quả thực rất giống như đang tán tỉnh.
Hai người họ khôi phục toàn bộ thần lực, năng lượng và thể chất đều khác xưa. Đánh nửa ngày không những không tiêu hao nhiều sức lực, ngược lại còn bị câu dẫn khiến trong lòng ngứa ngáy.
Lúc này đây, tứ chi thỉnh thoảng cứ đụng vào nhau, anh ôm em một chút em liếc anh một cái, còn đánh thế nào được nữa. Phó Minh Dã chỉ nghĩ muốn ném đối phương lên giường, tiếp tục "thần tiên đánh nhau".
Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà trao đổi ánh mắt, phát hiện đối phương cũng đang có ý này.
Thích Bạch Trà mở miệng: "Hay là..... chúng ta trở về?" Về rồi lên giường đánh tiếp.
Phó Minh Dã: "Không, cứ ở đây đi."
Thích Bạch Trà cả kinh: "Anh điên à? Chỗ này rõ như ban ngày." Tuy rằng chẳng có ai, nhưng loại vị trí trời xanh mây trắng ánh nắng vàng vàng như này cũng quá kích thích rồi.....
Chẳng lẽ cửa sổ sát đất cùng với ánh trăng chưa thỏa mãn được Phó tiên sinh?
Phó Minh Dã phất tay, ban ngày lập tức biến thành ban đêm, mây trắng biến thành mây đen, ánh sáng mặt trời cũng không thể nào xuyên qua nổi: "Trời tối rồi."
Thích Bạch Trà kinh ngạc nói: "Sao anh còn có cả năng lực chưởng quản ngày đêm?" Điều này hẳn là thuộc về phạm trù năng lực của Nhật Thần và Nguyệt Thần. Ngày đêm luân phiên vốn là quy luật của tự nhiên, Nhật Nguyệt Chi Thần dù đã ngủ say cũng sẽ không gây trở ngại đối với sự vận động của ban ngày và ban đêm. Nhưng đột nhiên biến ban ngày thành ban đêm, loại chuyện này chỉ có Nguyệt Thần mới có thể làm được.
Phó Minh Dã nói: "Anh không có năng lực này, anh chỉ dùng trọc khí nhiễm đen mây trắng thôi."
Trọc khí chính là một đám sương mù đen, có thể cắn nuốt vạn vật.
Thích Bạch Trà: "......" Mây trắng nghe xong muốn đánh người.
Phó Minh Dã hỏi: "Trà Trà, có thể chứ?"
Thích Bạch Trà: "..... Tùy anh."
Điểm mấu chốt quả thực sẽ được hạ thấp từng bước.
Nhớ trước đây, Phó Minh Dã yêu quý Thích Bạch Trà cỡ nào, ngoại trừ phòng ngủ sẽ không giải mã bất cứ địa đồ nào nữa. Sau đó có thêm cửa sổ sát đất, lại có thêm sofa, bây giờ thì trực tiếp chơi ngoài trời.
Thích Bạch Trà nhắm mắt than nhẹ: Hai chữ 'rụt rè' càng ngày càng cách xa cậu rồi.
_
Biển mây cuồn cuộn, không phân biệt ngày đêm.
Thích Bạch Trà dựa vào lồng ngực Phó Minh Dã nhẹ giọng hỏi: "Anh có muốn nhìn bổn tướng (dung mạo thật) của em không?"
Phó Minh Dã thấp giọng: "Trà Trà vốn dĩ trông như thế nào?"
Thích Bạch Trà nhắm mắt lại, trên người phát ra bạch quang nhàn nhạt.
Sau khi luồng ánh sáng tan đi, thanh niên tuấn mỹ nép trong lòng Phó Minh Dã trở thành một thiếu niên xinh đẹp tựa như băng tuyết.
Mái tóc dài màu tuyết trắng xõa đến cẳng chân, một thân băng cơ ngọc cốt được điểm xuyết với những trang sức bằng bạc, hai bên mắt cá chân đeo hai chuỗi lục lạc bằng bạc trắng. Thiếu niên môi hồng răng trắng, lãnh diễm vô song, đẹp tựa như một bức tranh vẽ bằng mực.
Cậu khẽ mở đôi hàng mi trắng tuyết, lộ ra đồng tử màu xanh băng tuyệt đẹp.
Vẫn là ngũ quan ấy nhưng trẻ hơn, khoác lên bộ trang phục này càng thêm hờ hững không dính bụi trần.
Tuy Phó Minh Dã sâu sắc biết rằng Trà Trà nhà mình là một đại mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên dung mạo bất phàm trong lòng ngực cũng không khỏi cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Câu đầu tiên của Phó Minh Dã chính là: "Không thể ngờ được em là vị thành niên, anh cảm thấy cứ như anh đang phạm tội."
Thích Bạch Trà: "..... Em lớn hơn anh tận vạn tuổi đấy, Phó tiên sinh."
"Nhưng ngoại hình của anh không nhỏ tuổi như em." Phó Minh Dã không nói hai lời liền khôi phục bổn tướng.
Bổn tướng của Tà Thần là một thanh niên đầu tuổi hai mươi, dung mạo vẫn tuấn mỹ như trước, không khác mấy so với hóa thân con người, dường như mới chỉ thay mỗi bộ trang phục.
Tóc ngắn trở thành tóc dài đen như mực, quấn lấy mái tóc trắng tuyết của Thích Bạch Trà, dệt thành những sợi tơ tình dày đặc.
Hắn mặc một bộ hắc y hoa văn phức tạp, thoạt nhìn có vẻ càng thêm tà khí tùy tiện.
Phó Minh Dã cười nói: "Nhìn xem, bổn tướng của anh lớn hơn em, gọi ca ca đi."
Thích Bạch Trà: "Đừng tưởng nhiễm đen mây trắng là anh có thể mơ mộng hão huyền."
Lời này được thốt ra từ Tuyết Thần với dung mạo thiếu niên, không hề có chút uy lực nào, nhìn nhìn còn thấy đáng yêu làm sao.
Phó Minh Dã rất hiếm lạ với bổn tướng của Tuyết Thần. Trà Trà phiên bản thiếu niên quá đáng yêu, hắn không chống đỡ nổi.
Phó Minh Dã ước lượng sợi tóc trắng tuyết của cậu: "Giống như người tuyết làm bằng thủy tinh."
Thích Bạch Trà: "Anh không cảm thấy lời này có vấn đề gì à?"
Phó Minh Dã xoa nắn gương mặt Thích Bạch Trà: "Người thủy tinh làm bằng tuyết."
Thích Bạch Trà: "......"
Phó tiên sinh coi cậu là búp bê để nghịch sao?
Phó Minh Dã bắt lấy cổ chân trắng nõn của Thích Bạch Trà: "Sao lại đeo lục lạc?"
"Cái này gọi là tịnh âm linh." Thích Bạch Trà phổ cập khoa học cho hắn, "Lúc em hóa hình không có mang giày, đeo chuỗi lục lạc này sẽ giúp cho lòng bàn chân em không dính phải một hạt bụi nhỏ nào khi hành tẩu."
Phó Minh Dã thưởng thức đôi chân mềm mềm mịn mịn của thiếu niên: "Chẳng trách em sạch sẽ như vậy."
"Anh đừng chạm vào." Thích Bạch Trà rụt rụt chân, "Ngứa."
Phó Minh Dã duỗi ngón tay khẽ gãi gãi vào gan bàn chân, Thích Bạch Trà rùng mình một cái, ủy khuất nói: "Anh còn biết làm phản?"
Phó Minh Dã thản nhiên nói: "Bộ dáng này của em, anh vừa nhìn đã muốn bắt nạt."
Trước đây luôn phải lo lắng rằng cơ thể con người yếu ớt, Phó Minh Dã cung phụng cậu như bảo bối, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ quăng ngã. Hiện tại biết rằng thực ra Trà Trà rất có năng lực, tình yêu đương nhiên không ít đi, thú vui tà ác lại muốn nhiều thêm một chút.
Thích Bạch Trà: "Có gì khác nhau đâu?"
Phó Minh Dã làm bộ suy tư, Thích Bạch Trà đang chờ câu trả lời, cổ chân bỗng nhiên bị tách ra, lưỡi dao sắc bén không kịp phòng bị tra vào vỏ, khiến thiếu niên khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng ngã vào vai Phó Minh Dã.
Phó Minh Dã cười cười trêu chọc: "So với lúc trước thì chặt hơn đấy."
Tai Thích Bạch Trà đỏ bừng, ghé vào vai hắn căm giận nói: "Tà Thần các hạ bây giờ không cảm thấy đang phạm tội với vị thành niên sao?"
Phó Minh Dã nắm chặt lấy cằm cậu, nhìn cậu: "Tuyết Thần các hạ khiến anh phải phạm tội."
Thích Bạch Trà cắn môi, dứt khoát nhắm mắt thừa nhận.
"Trà Trà đang suy nghĩ gì thế?" Phó Minh Dã trìu mến nhìn chăm chú thiếu niên tóc trắng tuyết mặt đỏ bừng trong lòng mình.
Thích Bạch Trà buồn bã nói: "Đang suy nghĩ xem, nếu em biến thành một ông lão đầu tóc bạc phơ thì liệu anh có hết gáy tại chỗ hay không."
Phó Minh Dã: "......"
Thay đổi, bọn họ đều thay đổi cả rồi.
Sau khi mây mưa gì đó kết thúc, Phó Minh Dã hỏi cậu: "Còn sức không?"
Thích Bạch Trà nâng nâng mí mắt: "Sao nào? Anh mệt rồi à?"
Phó Minh Dã mặt không đổi sắc: "Đương nhiên là không."
Khôi phục toàn bộ thần lực không phải là vấn đề như 1+1=2, loại chuyện này rất khó có thể khiến hai người họ phải tiêu hao nhiều sức lực.
Thích Bạch Trà "ồ" một tiếng: "Em còn tưởng anh không được."
Phó Minh Dã mỉm cười: "Trà Trà muốn thì cứ nói thẳng, không cần phải kích anh như vậy."
"Mây ở đây tuy mềm, nhưng vẫn không thoải mái bằng giường ở Thần Điện của anh." Phó Minh Dã đề nghị, "Trà Trà có muốn về Thần Điện của anh để tiếp tục hay không?"
"Tùy anh." Tuyết Thần vĩnh viễn theo chế độ Phật hệ, "Ôm em."
Phó Minh Dã hôn cậu một cái, bế thiếu niên "mảnh mai yếu ớt" lên.
_
Tà Thần Điện, từ trong ra ngoài chỉ hợp với một chữ, đen.
Thần Điện rất rộng lại trống trải, bất kể là sàn nhà, giường, bàn ghế, hay rèm treo đều mang phong cách cổ kính, chọn một màu thuần đen. Trong phòng không hề có lấy một tia sáng tự nhiên, thứ duy nhất dùng để chiếu sáng chính là những viên dạ minh châu, đặt giữa màu đen vô biên tựa như đôi mắt quỷ quái khiến người ta không rét mà run, người bình thường bị lạc vào chỗ này chắc không quá ba ngày đã cảm thấy áp lực vô cùng.
Theo quan điểm của nhà thiết kế, đây căn bản chính là một thảm họa.
Tà Thần lại có thể ở chỗ này ngủ tận vạn năm.
Phó Minh Dã từng vô số lần nghĩ muốn mang Trà Trà về Thần Điện, cả đời bầu bạn bên cậu, không ngờ tới cuối cùng lại dẫn cậu về nhà dưới tình huống này.
Thích Bạch Trà nhìn bốn phía xung quanh: "Thẩm mỹ của anh....."
"Nếu em không thích, anh sẽ sửa sang lại nơi này." Phó Minh Dã lập tức nói.
Hắn sinh hoạt ở thế giới loài người mấy năm, cũng biết rằng hoàn cảnh nơi cư trú của hắn tuyệt đối không thể tính là đẹp.
"Cũng không tệ lắm, tương phản với Tuyết Thần Điện của em, Tuyết Thần Điện là một mảng thuần trắng." Thích Bạch Trà nói tiếp.
Phó Minh Dã nhắm mắt thổi phồng: "Tuyệt phối."
Tà Thần hiển nhiên không để bụng đến cách bài trí Thần Điện. Nơi này chỉ có công năng duy nhất đối với hắn chính là ngủ, cho nên chỉ có một chiếc giường mang đủ tâm tư, vừa rộng vừa thoải mái, nằm lên quả nhiên còn mềm mại hơn mấy đám mây kia.
Thích Bạch Trà thử thử: "Anh cũng biết hưởng thụ đấy chứ."
"Đương nhiên." Phó Minh Dã nói, "Anh ngủ ở cái giường này mấy vạn năm rồi đấy."
Ngủ mấy vạn năm.....
Cộng lại Tà Thần cũng mấy vạn tuổi rồi ha.
Thích Bạch Trà trầm ngâm: "Hóa ra trước đây anh nói anh thích ngủ là thật."
"Ngoại trừ chuyện anh là Tà Thần, anh đã giấu diếm em cái gì bao giờ?" Phó Minh Dã nói, "Bây giờ chuyện này anh cũng nói cho em rồi. Anh không giữ lại chuyện gì đối với em nha."
Thích Bạch Trà ăn ngay nói thật: "Lúc ấy em cho rằng anh là một tay ăn chơi đàng điếm, ngày nào cũng ngủ với mỹ nam, mỗi ngày đổi một bạn giường....."
Lời còn chưa dứt đã bị Phó Minh Dã ấn xuống giường.
"Anh biết rồi, vậy thì sau này ngày nào anh cũng sẽ ngủ với mỹ nam." Phó Minh Dã nghiến răng nghiến lợi, "Không đổi bạn giường."
_
Phó Minh Dã dường như rất quyết tâm ép khô Thích Bạch Trà. Tuyết Thần đại nhân cũng không phải nhân vật nhoài mềm trong cứng, tính tình quật cường, tuyệt đối không chịu thua. Mấy lần bị bức đến nỗi rơi nước mắt, thở không nổi, lấy lại chút sức lực liền trào phúng một câu: "Chỉ vậy thôi sao? Anh được không đấy?"
Tinh lực của thần quả là vô tận.
Bọn họ đến giờ mới biết được hóa ra trước kia đôi bên đều khắc chế đến mức lợi hại như vậy.
Trong thời điểm gián đoạn giữa chừng, Phó Minh Dã cũng sẽ ôm Thích Bạch Trà nhẹ nhàng nói nói vài câu.
Phó Minh Dã nói đến chuyện tình tứ giác của thần minh thế giới 493, sau đó hỏi Thích Bạch Trà: "Em nói xem vì sao Tinh Linh Thần lại chọn Huyết Thần?"
Thích Bạch Trà không có hứng thú đối với chuyện thần nhà người ta, mềm như bông dựa vào vai Phó Minh Dã: "Chúng ta không phải đương sự, ai mà biết được."
"Đoán đi." Phó Minh Dã duỗi tay cuốn cuốn lọn tóc của Thích Bạch Trà, chơi vô cùng vui vẻ.
Thích Bạch Trà tùy tiện đoán bừa: "Tinh Linh Thần là một nhan khống, với chiều cao của Người Lùn Thần chắc không đủ tư cách?"
Phó Minh Dã: Quá chân thật.
"Vậy Hải Thần kia thì sao?" Phó Minh Dã nói, "Hải Thần là vị cường đại nhất ở thế giới 493, ngoại hình chắc cũng không đến nỗi nào."
Thích Bạch Trà nói: "Chẳng phải rất dễ đoán sao? Hải Thần từng cầm tù Tinh Linh Thần, đây cũng chẳng phải kịch bản cường thủ hào đoạt (đã giải thích ở chương trước), thế nên phải loại trừ tên pháo hôi có dục vọng chiếm hữu này đầu tiên."
Phó Minh Dã lẳng lặng ôm chặt Thích Bạch Trà.
.....Trong đầu Tà Thần đại nhân đã từng có ý niệm cầm tù hiện tại đang rất hoảng hốt.
Hắn đã từng rất nhiều lần nghĩ muốn mang Trà Trà về Thần Điện, vĩnh viễn ở bên nhau, giống y như hành vi pháo hôi của vị Hải Thần kia.
Nhưng may mắn hắn không làm vậy. Bằng không hắn có lẽ đã sớm bị Trà Trà loại trừ.
Phó Minh Dã thử hỏi: "Vậy nếu anh đối xử với em như thế..... Đương nhiên anh tuyệt đối không bao giờ làm thế với em! Anh chỉ nói là nếu, anh hạn chế tự do của em, nhốt em ở Thần Điện để vĩnh viễn bên cạnh anh..... Em sẽ không yêu anh sao?"
"Sẽ không."
"Ỏ?"
"Không có cái nếu này." Thích Bạch Trà nói, "Em chỉ yêu anh, nếu anh chết em đã nghĩ sẵn sẽ trầm miên. Trong lòng mang gông xiềng, thiếu mất chiếc chìa khóa là anh, liền vĩnh viễn không còn là một khối. Nếu anh còn tồn tại, ở lại với anh trong Thần Điện này mãi mãi thì có gì không tốt? Nhân gian nào có cảnh sắc nào tốt hơn anh đâu."
Lông mày thiếu niên hơi cong cong: "Một bên tình nguyện mới gọi là cường thủ đoạt hào, hai ta là lưỡng tình tương duyệt, em nguyện ý để anh quy định phạm vi hoạt động."
Thời điểm khi mới bắt đầu động lòng, chính tiên sinh của cậu đã đưa cậu ra khỏi ngục tù cô độc hằng mấy vạn năm.
Cùng nhau bế quan thì có sao.
Phó Minh Dã nghe được mà run rẩy, một bụng xúc động không lời nào có thể diễn tả được, dứt khoát phủ lên một nụ hôn, dùng hành động để yêu thương cậu.
Tiếng chuông bạc trên cổ chân thanh thúy dễ nghe, leng keng leng keng, rung lên một hồi lâu. Thích Bạch Trà vẫn luôn tỉnh táo không khỏi có chút choáng váng, đã quên mất hôm nay là ngày nào.
Tiếng lục lạc dần ngưng lại.
Thiếu niên mềm nhũn trong ngực người thanh niên, thanh âm lành lạnh đều bị nhuốm bởi dục vọng, mềm mại lại có chút quyến rũ: "Đột nhiên nhớ tới, em còn chưa hỏi tên anh."
"Em tên Tuyết Trà, tên anh là gì?" Cậu nhẹ giọng hỏi.
Ngón tay Tà Thần khẽ vuốt ve sống lưng trắng tuyết của thiếu niên, khơi dậy một trận tê dại.
Thích Bạch Trà nghe hắn khẽ nói: "Kỳ Dạ."
"......"
Kỳ Dạ rõ ràng cảm thấy thân thể thiếu niên trong ngực mình cứng lại rồi.
+++++++
Giồi ôiiiiiii T_T văn miêu tả của tôi dốt lắm cả nhà ơi.....
19/08/2021
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Bầu trời trong xanh, mây trắng lượn lờ. Nơi này là Thần giới đã vắng vẻ từ lâu, an tĩnh tới mức một con chim bay qua cũng không có.
Phó Minh Dã bưng vẻ mặt đau khổ đứng giữa tầng mây.
Hắn không muốn đánh nhau một chút nào.
Nhưng hiển nhiên Thích Bạch Trà không nghĩ như vậy.
"Anh bó chân bó tay như vậy là đang xem thường em đúng không? Lấy bản lĩnh thật của anh ra đây xem nào." Người thanh niên xinh đẹp mặc sơ mi trắng kết hợp quần đùi đứng ở đối diện, trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp đều bị phác họa lên mấy dấu đỏ nhàn nhạt.
Ngay cả giọng nói cũng thấm hương vị sau khi thưởng thức tình dục.
Phó Minh Dã: Thế này thì bảo hắn hạ thủ làm sao.....
Thích Bạch Trà mặc kệ hắn đang nghĩ cái gì, một đòn công kích mãnh liệt như sấm sét đánh tới.
Ở đáy biển không thể phân thắng bại với Tà Thần, đó vẫn luôn là một cái gai trong lòng Thích Bạch Trà. Cậu là Tự Nhiên Chi Thần, không lý gì lại bại dưới tay một Kỳ Nguyện Chi Thần.
Thời thượng cổ, Thích Bạch Trà thường xuyên luận bàn với nhóm thần minh. Tuyết Thần không giỏi ứng chiến, luôn thắng ít thua nhiều, các bằng hữu đều chú ý đúng mực, nhường nhịn vị Tự Nhiên Chi Thần nhỏ tuổi nhất là cậu. Sau đó, nhóm bằng hữu lần lượt từng người từng người trầm miên, cậu không còn đối thủ nữa. Dưới thần minh đều là kiến cỏ, ngoại trừ sự tồn tại cường đại giống như Pascal đến từ dị thế. Nhưng Pascal quá mạnh, không hề có giá trị tham khảo.
An nhàn vạn năm, Thích Bạch Trà không có đánh giá chuẩn xác về thực lực của chính mình.
Hiếm lắm mới có một thần minh cùng đẳng cấp với cậu, chẳng phải là một cọc tiêu chuẩn sống sờ sờ đó sao?
Theo lẽ thường, Tự Nhiên Chi Thần có thực lực mạnh hơn Kỳ Nguyện Chi Thần, nhưng Tà Thần lại khác biệt so với các Kỳ Nguyện Chi Thần bình thường. Những Kỳ Nguyện Chi Thần khác được sinh ra từ những tín ngưỡng của sinh linh, tín ngưỡng biến mất, thần minh cũng sẽ ngã xuống. Tà Thần lại không giống vậy, hắn được sinh ra từ trọc khí Hỗn Độn, cắn nuốt tà niệm để củng cố sức mạnh, thuộc cùng đẳng cấp với Tuyết Thần hóa thân từ thanh khí, không ai hơn kém ai.
Chỉ là trọc khí phải dựng dục lâu năm, thời gian thành thần có hơi chậm.
Nói như vậy, luận về tuổi phôi thai, hai người bọn họ giống nhau, thậm chí còn được tính là song bào thai. Nhưng luận về tuổi tác từ khi được sinh ra, Tuyết Thần lớn hơn Tà Thần ước chừng phải đến mấy vạn tuổi.
Nhưng trong mấy vạn năm đó, phần lớn thời gian Tuyết Thần đều ngủ say giữa tuyết trắng bao phủ.
Phó Minh Dã thấy tinh thần chiến đấu của Thích Bạch Trà đang bùng cháy, cũng khơi gợi ý chí bản thân, nghiêm túc ứng đối: "Vậy thì anh chỉ có thể dốc toàn lực ứng chiến."
Thích Bạch Trà nói: "Đó là tốt nhất."
Đó là vị Tự Nhiên Chi Thần cuối cùng còn tồn tại trên đời đối chiến với vị Kỳ Nguyện Chi Thần đệ nhất thế gian.
Trận chiến diễn ra trên thần giới, không hề có bất cứ ảnh hưởng gì đến nhân gian. Đám nhân viên của tập đoàn Phó thị còn tưởng Phó tổng vẫn đang đưa người yêu du ngoạn vòng quanh thế giới chưa về, hồn nhiên không biết hai vị kia suýt chút nữa làm đảo lộn Thần giới.
Nói là dốc toàn lực ứng chiến, nhưng hai vị ai cũng luyến tiếc đối phương thực sự bị thương, lúc ra đòn gần sát lại nhanh tay thu về. Thời điểm khi Thích Bạch Trà thấy băng trùy sắp xuyên qua ngực Phó Minh Dã liền hóa tan vũ khí của mình, vì thế thành ra cậu nhào vào lồng ngực Phó Minh Dã. Khi tà khí của Phó Minh Dã chuẩn bị quấn lên eo Thích Bạch Trà liền kịp thời thu hồi, thay vào đó là dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của cậu.
Có thể phân thắng bại mới là lạ.
Phương pháp đối chiến này quả thực rất giống như đang tán tỉnh.
Hai người họ khôi phục toàn bộ thần lực, năng lượng và thể chất đều khác xưa. Đánh nửa ngày không những không tiêu hao nhiều sức lực, ngược lại còn bị câu dẫn khiến trong lòng ngứa ngáy.
Lúc này đây, tứ chi thỉnh thoảng cứ đụng vào nhau, anh ôm em một chút em liếc anh một cái, còn đánh thế nào được nữa. Phó Minh Dã chỉ nghĩ muốn ném đối phương lên giường, tiếp tục "thần tiên đánh nhau".
Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà trao đổi ánh mắt, phát hiện đối phương cũng đang có ý này.
Thích Bạch Trà mở miệng: "Hay là..... chúng ta trở về?" Về rồi lên giường đánh tiếp.
Phó Minh Dã: "Không, cứ ở đây đi."
Thích Bạch Trà cả kinh: "Anh điên à? Chỗ này rõ như ban ngày." Tuy rằng chẳng có ai, nhưng loại vị trí trời xanh mây trắng ánh nắng vàng vàng như này cũng quá kích thích rồi.....
Chẳng lẽ cửa sổ sát đất cùng với ánh trăng chưa thỏa mãn được Phó tiên sinh?
Phó Minh Dã phất tay, ban ngày lập tức biến thành ban đêm, mây trắng biến thành mây đen, ánh sáng mặt trời cũng không thể nào xuyên qua nổi: "Trời tối rồi."
Thích Bạch Trà kinh ngạc nói: "Sao anh còn có cả năng lực chưởng quản ngày đêm?" Điều này hẳn là thuộc về phạm trù năng lực của Nhật Thần và Nguyệt Thần. Ngày đêm luân phiên vốn là quy luật của tự nhiên, Nhật Nguyệt Chi Thần dù đã ngủ say cũng sẽ không gây trở ngại đối với sự vận động của ban ngày và ban đêm. Nhưng đột nhiên biến ban ngày thành ban đêm, loại chuyện này chỉ có Nguyệt Thần mới có thể làm được.
Phó Minh Dã nói: "Anh không có năng lực này, anh chỉ dùng trọc khí nhiễm đen mây trắng thôi."
Trọc khí chính là một đám sương mù đen, có thể cắn nuốt vạn vật.
Thích Bạch Trà: "......" Mây trắng nghe xong muốn đánh người.
Phó Minh Dã hỏi: "Trà Trà, có thể chứ?"
Thích Bạch Trà: "..... Tùy anh."
Điểm mấu chốt quả thực sẽ được hạ thấp từng bước.
Nhớ trước đây, Phó Minh Dã yêu quý Thích Bạch Trà cỡ nào, ngoại trừ phòng ngủ sẽ không giải mã bất cứ địa đồ nào nữa. Sau đó có thêm cửa sổ sát đất, lại có thêm sofa, bây giờ thì trực tiếp chơi ngoài trời.
Thích Bạch Trà nhắm mắt than nhẹ: Hai chữ 'rụt rè' càng ngày càng cách xa cậu rồi.
_
Biển mây cuồn cuộn, không phân biệt ngày đêm.
Thích Bạch Trà dựa vào lồng ngực Phó Minh Dã nhẹ giọng hỏi: "Anh có muốn nhìn bổn tướng (dung mạo thật) của em không?"
Phó Minh Dã thấp giọng: "Trà Trà vốn dĩ trông như thế nào?"
Thích Bạch Trà nhắm mắt lại, trên người phát ra bạch quang nhàn nhạt.
Sau khi luồng ánh sáng tan đi, thanh niên tuấn mỹ nép trong lòng Phó Minh Dã trở thành một thiếu niên xinh đẹp tựa như băng tuyết.
Mái tóc dài màu tuyết trắng xõa đến cẳng chân, một thân băng cơ ngọc cốt được điểm xuyết với những trang sức bằng bạc, hai bên mắt cá chân đeo hai chuỗi lục lạc bằng bạc trắng. Thiếu niên môi hồng răng trắng, lãnh diễm vô song, đẹp tựa như một bức tranh vẽ bằng mực.
Cậu khẽ mở đôi hàng mi trắng tuyết, lộ ra đồng tử màu xanh băng tuyệt đẹp.
Vẫn là ngũ quan ấy nhưng trẻ hơn, khoác lên bộ trang phục này càng thêm hờ hững không dính bụi trần.
Tuy Phó Minh Dã sâu sắc biết rằng Trà Trà nhà mình là một đại mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên dung mạo bất phàm trong lòng ngực cũng không khỏi cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Câu đầu tiên của Phó Minh Dã chính là: "Không thể ngờ được em là vị thành niên, anh cảm thấy cứ như anh đang phạm tội."
Thích Bạch Trà: "..... Em lớn hơn anh tận vạn tuổi đấy, Phó tiên sinh."
"Nhưng ngoại hình của anh không nhỏ tuổi như em." Phó Minh Dã không nói hai lời liền khôi phục bổn tướng.
Bổn tướng của Tà Thần là một thanh niên đầu tuổi hai mươi, dung mạo vẫn tuấn mỹ như trước, không khác mấy so với hóa thân con người, dường như mới chỉ thay mỗi bộ trang phục.
Tóc ngắn trở thành tóc dài đen như mực, quấn lấy mái tóc trắng tuyết của Thích Bạch Trà, dệt thành những sợi tơ tình dày đặc.
Hắn mặc một bộ hắc y hoa văn phức tạp, thoạt nhìn có vẻ càng thêm tà khí tùy tiện.
Phó Minh Dã cười nói: "Nhìn xem, bổn tướng của anh lớn hơn em, gọi ca ca đi."
Thích Bạch Trà: "Đừng tưởng nhiễm đen mây trắng là anh có thể mơ mộng hão huyền."
Lời này được thốt ra từ Tuyết Thần với dung mạo thiếu niên, không hề có chút uy lực nào, nhìn nhìn còn thấy đáng yêu làm sao.
Phó Minh Dã rất hiếm lạ với bổn tướng của Tuyết Thần. Trà Trà phiên bản thiếu niên quá đáng yêu, hắn không chống đỡ nổi.
Phó Minh Dã ước lượng sợi tóc trắng tuyết của cậu: "Giống như người tuyết làm bằng thủy tinh."
Thích Bạch Trà: "Anh không cảm thấy lời này có vấn đề gì à?"
Phó Minh Dã xoa nắn gương mặt Thích Bạch Trà: "Người thủy tinh làm bằng tuyết."
Thích Bạch Trà: "......"
Phó tiên sinh coi cậu là búp bê để nghịch sao?
Phó Minh Dã bắt lấy cổ chân trắng nõn của Thích Bạch Trà: "Sao lại đeo lục lạc?"
"Cái này gọi là tịnh âm linh." Thích Bạch Trà phổ cập khoa học cho hắn, "Lúc em hóa hình không có mang giày, đeo chuỗi lục lạc này sẽ giúp cho lòng bàn chân em không dính phải một hạt bụi nhỏ nào khi hành tẩu."
Phó Minh Dã thưởng thức đôi chân mềm mềm mịn mịn của thiếu niên: "Chẳng trách em sạch sẽ như vậy."
"Anh đừng chạm vào." Thích Bạch Trà rụt rụt chân, "Ngứa."
Phó Minh Dã duỗi ngón tay khẽ gãi gãi vào gan bàn chân, Thích Bạch Trà rùng mình một cái, ủy khuất nói: "Anh còn biết làm phản?"
Phó Minh Dã thản nhiên nói: "Bộ dáng này của em, anh vừa nhìn đã muốn bắt nạt."
Trước đây luôn phải lo lắng rằng cơ thể con người yếu ớt, Phó Minh Dã cung phụng cậu như bảo bối, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ quăng ngã. Hiện tại biết rằng thực ra Trà Trà rất có năng lực, tình yêu đương nhiên không ít đi, thú vui tà ác lại muốn nhiều thêm một chút.
Thích Bạch Trà: "Có gì khác nhau đâu?"
Phó Minh Dã làm bộ suy tư, Thích Bạch Trà đang chờ câu trả lời, cổ chân bỗng nhiên bị tách ra, lưỡi dao sắc bén không kịp phòng bị tra vào vỏ, khiến thiếu niên khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng ngã vào vai Phó Minh Dã.
Phó Minh Dã cười cười trêu chọc: "So với lúc trước thì chặt hơn đấy."
Tai Thích Bạch Trà đỏ bừng, ghé vào vai hắn căm giận nói: "Tà Thần các hạ bây giờ không cảm thấy đang phạm tội với vị thành niên sao?"
Phó Minh Dã nắm chặt lấy cằm cậu, nhìn cậu: "Tuyết Thần các hạ khiến anh phải phạm tội."
Thích Bạch Trà cắn môi, dứt khoát nhắm mắt thừa nhận.
"Trà Trà đang suy nghĩ gì thế?" Phó Minh Dã trìu mến nhìn chăm chú thiếu niên tóc trắng tuyết mặt đỏ bừng trong lòng mình.
Thích Bạch Trà buồn bã nói: "Đang suy nghĩ xem, nếu em biến thành một ông lão đầu tóc bạc phơ thì liệu anh có hết gáy tại chỗ hay không."
Phó Minh Dã: "......"
Thay đổi, bọn họ đều thay đổi cả rồi.
Sau khi mây mưa gì đó kết thúc, Phó Minh Dã hỏi cậu: "Còn sức không?"
Thích Bạch Trà nâng nâng mí mắt: "Sao nào? Anh mệt rồi à?"
Phó Minh Dã mặt không đổi sắc: "Đương nhiên là không."
Khôi phục toàn bộ thần lực không phải là vấn đề như 1+1=2, loại chuyện này rất khó có thể khiến hai người họ phải tiêu hao nhiều sức lực.
Thích Bạch Trà "ồ" một tiếng: "Em còn tưởng anh không được."
Phó Minh Dã mỉm cười: "Trà Trà muốn thì cứ nói thẳng, không cần phải kích anh như vậy."
"Mây ở đây tuy mềm, nhưng vẫn không thoải mái bằng giường ở Thần Điện của anh." Phó Minh Dã đề nghị, "Trà Trà có muốn về Thần Điện của anh để tiếp tục hay không?"
"Tùy anh." Tuyết Thần vĩnh viễn theo chế độ Phật hệ, "Ôm em."
Phó Minh Dã hôn cậu một cái, bế thiếu niên "mảnh mai yếu ớt" lên.
_
Tà Thần Điện, từ trong ra ngoài chỉ hợp với một chữ, đen.
Thần Điện rất rộng lại trống trải, bất kể là sàn nhà, giường, bàn ghế, hay rèm treo đều mang phong cách cổ kính, chọn một màu thuần đen. Trong phòng không hề có lấy một tia sáng tự nhiên, thứ duy nhất dùng để chiếu sáng chính là những viên dạ minh châu, đặt giữa màu đen vô biên tựa như đôi mắt quỷ quái khiến người ta không rét mà run, người bình thường bị lạc vào chỗ này chắc không quá ba ngày đã cảm thấy áp lực vô cùng.
Theo quan điểm của nhà thiết kế, đây căn bản chính là một thảm họa.
Tà Thần lại có thể ở chỗ này ngủ tận vạn năm.
Phó Minh Dã từng vô số lần nghĩ muốn mang Trà Trà về Thần Điện, cả đời bầu bạn bên cậu, không ngờ tới cuối cùng lại dẫn cậu về nhà dưới tình huống này.
Thích Bạch Trà nhìn bốn phía xung quanh: "Thẩm mỹ của anh....."
"Nếu em không thích, anh sẽ sửa sang lại nơi này." Phó Minh Dã lập tức nói.
Hắn sinh hoạt ở thế giới loài người mấy năm, cũng biết rằng hoàn cảnh nơi cư trú của hắn tuyệt đối không thể tính là đẹp.
"Cũng không tệ lắm, tương phản với Tuyết Thần Điện của em, Tuyết Thần Điện là một mảng thuần trắng." Thích Bạch Trà nói tiếp.
Phó Minh Dã nhắm mắt thổi phồng: "Tuyệt phối."
Tà Thần hiển nhiên không để bụng đến cách bài trí Thần Điện. Nơi này chỉ có công năng duy nhất đối với hắn chính là ngủ, cho nên chỉ có một chiếc giường mang đủ tâm tư, vừa rộng vừa thoải mái, nằm lên quả nhiên còn mềm mại hơn mấy đám mây kia.
Thích Bạch Trà thử thử: "Anh cũng biết hưởng thụ đấy chứ."
"Đương nhiên." Phó Minh Dã nói, "Anh ngủ ở cái giường này mấy vạn năm rồi đấy."
Ngủ mấy vạn năm.....
Cộng lại Tà Thần cũng mấy vạn tuổi rồi ha.
Thích Bạch Trà trầm ngâm: "Hóa ra trước đây anh nói anh thích ngủ là thật."
"Ngoại trừ chuyện anh là Tà Thần, anh đã giấu diếm em cái gì bao giờ?" Phó Minh Dã nói, "Bây giờ chuyện này anh cũng nói cho em rồi. Anh không giữ lại chuyện gì đối với em nha."
Thích Bạch Trà ăn ngay nói thật: "Lúc ấy em cho rằng anh là một tay ăn chơi đàng điếm, ngày nào cũng ngủ với mỹ nam, mỗi ngày đổi một bạn giường....."
Lời còn chưa dứt đã bị Phó Minh Dã ấn xuống giường.
"Anh biết rồi, vậy thì sau này ngày nào anh cũng sẽ ngủ với mỹ nam." Phó Minh Dã nghiến răng nghiến lợi, "Không đổi bạn giường."
_
Phó Minh Dã dường như rất quyết tâm ép khô Thích Bạch Trà. Tuyết Thần đại nhân cũng không phải nhân vật nhoài mềm trong cứng, tính tình quật cường, tuyệt đối không chịu thua. Mấy lần bị bức đến nỗi rơi nước mắt, thở không nổi, lấy lại chút sức lực liền trào phúng một câu: "Chỉ vậy thôi sao? Anh được không đấy?"
Tinh lực của thần quả là vô tận.
Bọn họ đến giờ mới biết được hóa ra trước kia đôi bên đều khắc chế đến mức lợi hại như vậy.
Trong thời điểm gián đoạn giữa chừng, Phó Minh Dã cũng sẽ ôm Thích Bạch Trà nhẹ nhàng nói nói vài câu.
Phó Minh Dã nói đến chuyện tình tứ giác của thần minh thế giới 493, sau đó hỏi Thích Bạch Trà: "Em nói xem vì sao Tinh Linh Thần lại chọn Huyết Thần?"
Thích Bạch Trà không có hứng thú đối với chuyện thần nhà người ta, mềm như bông dựa vào vai Phó Minh Dã: "Chúng ta không phải đương sự, ai mà biết được."
"Đoán đi." Phó Minh Dã duỗi tay cuốn cuốn lọn tóc của Thích Bạch Trà, chơi vô cùng vui vẻ.
Thích Bạch Trà tùy tiện đoán bừa: "Tinh Linh Thần là một nhan khống, với chiều cao của Người Lùn Thần chắc không đủ tư cách?"
Phó Minh Dã: Quá chân thật.
"Vậy Hải Thần kia thì sao?" Phó Minh Dã nói, "Hải Thần là vị cường đại nhất ở thế giới 493, ngoại hình chắc cũng không đến nỗi nào."
Thích Bạch Trà nói: "Chẳng phải rất dễ đoán sao? Hải Thần từng cầm tù Tinh Linh Thần, đây cũng chẳng phải kịch bản cường thủ hào đoạt (đã giải thích ở chương trước), thế nên phải loại trừ tên pháo hôi có dục vọng chiếm hữu này đầu tiên."
Phó Minh Dã lẳng lặng ôm chặt Thích Bạch Trà.
.....Trong đầu Tà Thần đại nhân đã từng có ý niệm cầm tù hiện tại đang rất hoảng hốt.
Hắn đã từng rất nhiều lần nghĩ muốn mang Trà Trà về Thần Điện, vĩnh viễn ở bên nhau, giống y như hành vi pháo hôi của vị Hải Thần kia.
Nhưng may mắn hắn không làm vậy. Bằng không hắn có lẽ đã sớm bị Trà Trà loại trừ.
Phó Minh Dã thử hỏi: "Vậy nếu anh đối xử với em như thế..... Đương nhiên anh tuyệt đối không bao giờ làm thế với em! Anh chỉ nói là nếu, anh hạn chế tự do của em, nhốt em ở Thần Điện để vĩnh viễn bên cạnh anh..... Em sẽ không yêu anh sao?"
"Sẽ không."
"Ỏ?"
"Không có cái nếu này." Thích Bạch Trà nói, "Em chỉ yêu anh, nếu anh chết em đã nghĩ sẵn sẽ trầm miên. Trong lòng mang gông xiềng, thiếu mất chiếc chìa khóa là anh, liền vĩnh viễn không còn là một khối. Nếu anh còn tồn tại, ở lại với anh trong Thần Điện này mãi mãi thì có gì không tốt? Nhân gian nào có cảnh sắc nào tốt hơn anh đâu."
Lông mày thiếu niên hơi cong cong: "Một bên tình nguyện mới gọi là cường thủ đoạt hào, hai ta là lưỡng tình tương duyệt, em nguyện ý để anh quy định phạm vi hoạt động."
Thời điểm khi mới bắt đầu động lòng, chính tiên sinh của cậu đã đưa cậu ra khỏi ngục tù cô độc hằng mấy vạn năm.
Cùng nhau bế quan thì có sao.
Phó Minh Dã nghe được mà run rẩy, một bụng xúc động không lời nào có thể diễn tả được, dứt khoát phủ lên một nụ hôn, dùng hành động để yêu thương cậu.
Tiếng chuông bạc trên cổ chân thanh thúy dễ nghe, leng keng leng keng, rung lên một hồi lâu. Thích Bạch Trà vẫn luôn tỉnh táo không khỏi có chút choáng váng, đã quên mất hôm nay là ngày nào.
Tiếng lục lạc dần ngưng lại.
Thiếu niên mềm nhũn trong ngực người thanh niên, thanh âm lành lạnh đều bị nhuốm bởi dục vọng, mềm mại lại có chút quyến rũ: "Đột nhiên nhớ tới, em còn chưa hỏi tên anh."
"Em tên Tuyết Trà, tên anh là gì?" Cậu nhẹ giọng hỏi.
Ngón tay Tà Thần khẽ vuốt ve sống lưng trắng tuyết của thiếu niên, khơi dậy một trận tê dại.
Thích Bạch Trà nghe hắn khẽ nói: "Kỳ Dạ."
"......"
Kỳ Dạ rõ ràng cảm thấy thân thể thiếu niên trong ngực mình cứng lại rồi.
+++++++
Giồi ôiiiiiii T_T văn miêu tả của tôi dốt lắm cả nhà ơi.....
19/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.