Chương 59: Ý nghĩa
Phù Bạch Khúc
20/08/2021
Thích Bạch Trà chậm rãi ngẩng đầu: "Kỳ Dạ?"
Kỳ Dạ nói: "Ừ."
"Em đã từng nói cái tên này với anh rồi." Thích Bạch Trà chậm rì rì nói.
Kỳ Dạ nói: "Đúng vậy."
Tại thời điểm ghi hình chương trình tạp kỹ, Thích Bạch Trà đã từng đề cập với hắn. Khi đó Thích Bạch Trà đang kể chuyện xưa về hoàng triều Đại Lê cho các khách mời, có nhắc tới thừa tướng, tướng quân, ngoài ra còn có một bằng hữu giang hồ nữa. Thích Bạch Trà nói đến đó liền ngừng lại, trên người lộ ra một chút buồn bã.
Đêm hôm đó Kỳ Dạ hỏi cậu, vị bằng hữu giang hồ kia rốt cuộc là ai. Thích Bạch Trà nói, chỉ là một nhân vật lịch sử, tên Kỳ Dạ.
Trí nhớ của thần vô cùng tốt, hai người họ hiển nhiên vẫn nhớ rất rõ cuộc đối thoại này.
Thích Bạch Trà nhìn hắn: "Anh không phải hắn?"
Kỳ Dạ nói: "Không phải." Hàng vạn năm đó hắn chưa từng rời khỏi Thần Điện nửa bước, sau khi hạ phàm hóa thân thành con người đã tới xã hội hiện đại, sao có thể là một nhân vật 2500 năm trước.
Thích Bạch Trà vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thật sự không phải?"
Kỳ Dạ: "Đương nhiên không phải."
Thích Bạch Trà chăm chú nhìn hắn trong giây lát, xác nhận không nhìn ra dáng vẻ nói dối trên mặt hắn, lại lần nữa lưỡng lự, có chút thất vọng: "Cũng phải, ngoại hình hắn không đẹp bằng anh."
Lời này vốn là khen hắn, Kỳ Dạ lại không cảm thấy thoải mái. Biểu tình thất vọng trên mặt Thích Bạch Trà khiến hắn cảm thấy rất chua.
"Hắn là ai? Có quan hệ gì với em?" Kỳ Dạ truy hỏi.
Trước kia Kỳ Dạ không biết Thích Bạch Trà cũng là thần, còn nghĩ rằng cậu chỉ thích một nhân vật lịch sử, dù vậy cũng bắt đầu ghen tuông. Hiện giờ đã biết được thân phận Thích Bạch Trà, vậy suy ra đó không phải chỉ là một câu chuyện lịch sử, Thích Bạch Trà tất nhiên đã từng tiếp xúc với tên Kỳ Dạ kia.
Một phàm nhân, thế nhưng lại có thể khiến cho Trà Trà nhớ nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ vẫn chưa quên được, khi biết được hắn không phải Kỳ Dạ kia còn rất thất vọng.....
Bình dấm chua Kỳ Dạ đổ luôn rồi.
Thích Bạch Trà nói: "Hắn là một bằng hữu của em. Là bằng hữu đầu tiên em giao lưu khi đến thế gian."
Người đầu tiên.
Cái cụm từ này lại khiến Kỳ Dạ cắn răng.
"Rất lâu trước kia, khi em hành tẩu tại nhân gian, tựa như một vị khách qua đường trầm lặng. Hắn kiên quyết đòi đi theo em, bỏ cũng không được, thường xuyên qua lại liền trở thành bằng hữu." Thích Bạch Trà không có ý muốn giấu diếm, "Hắn rất hiểu em, có đôi khi em cảm thấy, hắn là tri kỷ của em."
"Tri kỷ?" Hai mắt Kỳ Dạ sắp phun ra lửa, một tay nắm chặt dạ minh châu được khảm trên tường, mu bàn tay nổi gân xanh chằng chịt, siết chặt thật chặt.
Thích Bạch Trà cúi đầu không nhìn thấy, cũng không phát giác giọng điệu Kỳ Dạ có gì không ổn, tiếp tục nói: "Đáng tiếc rằng tuổi thọ của con người quá ngắn, sau đó em lại quét mộ trăm năm cho hắn....."
"Quét mộ trăm năm?!" Kỳ Dạ kích động, không khống chế được lực đạo, dạ minh châu trên tường lập tức bị bóp nát.
Ánh sáng trong phòng lập tức tối sầm lại một mảng lớn.
"Anh phản ứng lớn như vậy làm cái gì?" Thích Bạch Trà nghe thấy động tĩnh, vội bắt lấy tay hắn, "Tế bái bằng hữu mà thôi, người bình thường chỉ cần viếng mồ năm năm là xong, trăm năm đối em không tính là dài. Bằng hữu là bằng hữu, người yêu là người yêu, em thề rằng em không có loại cảm giác đó với hắn."
Kỳ Dạ vẫn đang ăn giấm: "Hắn có tài đức gì mà vẫn được em nhớ cho tới tận bây giờ."
"Anh lại còn nói, hắn thực sự có một công đức vô cùng lớn." Thích Bạch Trà nói.
"Công đức gì?"
"Anh đã từng nghe qua Tư Mã Phục chưa?"
Cái tên này, quả thực Kỳ Dạ đã từng nghe qua.
Tuy rằng hắn chỉ ngây ngốc ở nhân gian ba năm, cũng không quan tâm tới lịch sử của nhân loại, nhưng lại từng nghe qua cái tên Nhân Xương hoàng đế Tư Mã Phục. Tư Mã Phục quả thực rất nổi danh, xét về chiến tích, hắn là thiên cổ nhất đế, thánh minh nhân quân, về mặt tình cảm, sau khi Quý phi đã từ trần, nửa đời còn lại hắn không nạp thêm phi tần, không có con nối dõi, có thể nói hắn quả là một người một lòng trung trinh, vô cùng thâm tình.
Đây là nhân vật đứng đầu đề tài điện ảnh cổ trang.
Nhưng hắn lợi hại thế thì có sao? Trong mắt thần minh, hắn cũng chỉ là một con người bình thường không chịu nổi một tổn thương.
Kỳ Dạ không để bụng: "Từng nghe qua, sao vậy? Một tên phàm nhân hèn mọn, cũng đáng để em phải bận tâm....."
Thích Bạch Trà: "Ờ, đó là em."
Kỳ Dạ lập tức coi trọng: "Khi nào về anh sẽ đọc thuộc 《Tiểu sử về Nhân Xương Hoàng Đế》."
Hắn chợt phản ứng lại: "Em từng là hoàng đế, đã thế còn sủng ái một Quý phi?!"
Câu cuối cùng phản ứng rất lớn.
Thích Bạch Trà kêu hắn bình tĩnh: "Quả thực từng là hoàng đế, còn sủng ái Quý phi kia không phải là em, mà là Tư Mã Phục chân chính, em chỉ đi thu dọn cục diện rối rắm cho hắn thôi."
Kỳ Dạ nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thích Bạch Trà nói: "Chắc anh đã biết, 3000 thế giới có thể duy trì vận động, ngoại trừ sự bảo hộ của thần minh, còn phải dựa vào vận khí để chống đỡ. Người mang vận khí lớn chính là nhân vật chính trời sinh, có được cuộc sống huy hoàng, khởi động toàn bộ hoạt động sống của thế giới. Một khi xảy ra điều ngoài ý muốn, thế giới sẽ lập tức sụp đổ."
Kỳ Dạ đương nhiên biết. Đây là truyền thừa mà các thần minh từ khi ra đời đều đã hiểu rõ, được khắc sâu vào trong xương cốt.
"Tư Mã Phục chính là một đứa con có vận khí như vậy. Hắn là một vị quân vương chí cao vô thượng, mỗi một động tác nâng tay nhấc chân của hắn đều có thể thay đổi tuyến thế giới, năm đó hắn chính là người có vận khí lớn nhất của toàn bộ thế gian này." Thích Bạch Trà nói, "Cũng chính bởi lý do đó, hắn bị một kẻ xuyên nhanh theo dõi. Cái người gọi là Quý phi kia chính là linh hồn từ dị thế xuyên tới đây, ả lừa gạt chân tình của Tư Mã Phục sau đó giết chết hắn, ý đồ muốn cướp đi vận khí trên người hắn. Vận khí biến mất, thế giới của chúng ta liền sụp đổ, thần minh bản thổ cũng sẽ bị hủy diệt cùng thế giới."
Trừ khi trở thành Chủ Thần, mới có thể thoát khỏi thế giới bản thổ, không bị ràng buộc.
"Thế giới này suýt chút nữa đã bị hủy diệt vào 2500 năm trước." Thích Bạch Trà nhàn nhạt nói, "Tuy em hành tẩu tại nhân gian, nhưng không hề nhúng tay vào hoàng thất, cũng không biết tình huống phát sinh trong hoàng cung. Nếu không phải..... Bằng hữu cũ đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn tới kinh thành du ngoạn cùng em, em cũng sẽ không phát hiện ra điều dị thường trong cung. Cũng may em đã phát hiện, khi đến đó..... vẫn là không kịp nữa rồi, Tư Mã Phục đã chết. May mắn thay, kẻ xuyên nhanh kia còn chưa kịp hút đi vận khí, em diệt trừ ả ta, biến thành hoàng đế, ngồi ở cương vị đó suốt mười mấy năm trời, mới không để tuyến thế giới bị lệch quá xa so với quỹ đạo."
"Nếu không phải hắn kéo em tới kinh thành, thế giới này đã bị hủy diệt từ lâu, em sẽ không sống tới tận bây giờ, anh cũng sẽ ngã xuống trong lúc đang ngủ mơ, còn đâu 2500 năm sau để hai chúng ta tương ngộ." Thích Bạch Trà chăm chú nhìn hắn, "Lúc này, anh có cảm thấy đó là công đức rất lớn lao hay không?"
Kỳ Dạ quay đầu đi: "..... Có." Để hắn và Trà Trà tương ngộ, công đức này quả thực rất vĩ đại.
Thích Bạch Trà nhìn hắn một lúc lâu, hơi hơi thất thần: "Anh thực sự không phải là hắn sao..... Em vốn không muốn nghĩ theo hướng này, nhưng càng nhìn càng thấy anh và hắn..... có vài phần giống nhau. Anh đừng giấu em."
Đây tuyệt đối không phải ảo giác. Khuôn mặt của hai người họ không giống nhau một chút nào, nhưng lại cho cậu một cảm giác..... rất vi diệu.
Kỳ Dạ xù lông: "Em lấy anh làm thế thân cho hắn sao! Anh đã nói là không phải, anh đâu còn chuyện gì để lừa em đâu. Ngược lại anh đang rất hy vọng người bầu bạn bên cạnh em lúc đó chính là anh, người khiến em nhớ kỹ nhiều năm như vậy chính là anh..... Nhưng lúc đó anh thực sự đang ngủ mà. Vạn năm nay anh không hề bước chân ra khỏi Thần Điện."
Tà Thần đại nhân vô cùng tủi thân.
"Không phải sao?" Thích Bạch Trà hoang mang nói, "Anh thực sự không có thói quen mộng du đó chứ? Hoặc là một sợi thần hồn hạ phàm đầu thai, sau khi trở về đã quên mất?"
Kỳ Dạ nghiêm mặt: "Anh khẳng định không có."
"Không có thì không có." Thích Bạch Trà vứt những chuyện đó ra sau đầu, khẽ cười nói, "Đã qua cả rồi."
Cậu cho Kỳ Dạ một cái ôm nhẹ nhàng: "Hiện tại em chỉ yêu mình anh, từ quá khứ đến tương lai, cũng chỉ yêu mình anh. Đừng để ở trong lòng."
Nỗi lòng tràn đầy buồn bực của Kỳ Dạ lúc này mới sơ tán đi chút ít. Hắn nổi giận nói: "Em cho rằng chỉ một cái ôm là có thể khiến anh tha thứ cho hành vi biến anh trở thành kẻ khác của em sao?"
"Vậy tiên sinh còn muốn em phải làm sao đây?" Thiếu niên dung mạo như băng tuyết ngồi lên đùi hắn, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết, hai tay ôm vòng qua cổ hắn, cúi đầu tựa vào trán hắn, giọng nói thuần khiết mà mê người, "..... Đã cho anh lật qua lật lại vài lần rồi, còn chưa đủ sao?"
Kỳ Dạ nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, máu chảy ngược.
Trà Trà xưa này đều cực kỳ rụt rè, cho dù ở thời điểm đã không còn chịu nổi được nữa, cũng chỉ thấp giọng thở gấp, chưa bao giờ nói ra lời gì thô tục.
Thiếu niên với dung nhan lãnh diễm và thuần khiết nhất, thốt ra những câu từ thẳng thắn và táo bạo nhất, khiến Kỳ Dạ thực sự.....
Không tiêu hóa kịp.
Kỳ Dạ bó tay hết cách: "Đủ, đủ rồi....."
Hắn cảm thấy Trà Trà không phải là thần, mà là yêu.
Trong thế giới con người có câu danh ngôn, nói thế nào nhỉ —— quả thực là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.
Thích Bạch Trà rũ xuống hàng mi dày, chuyển từ tư thế tựa vào trán Kỳ Dạ thành ghé vào vai hắn. Đương nhiên không có quần áo, ôm ấp trong khoảng cách da thịt dán vào nhau thế này thực sự là một tín hiệu rất nguy hiểm. Định lực của Kỳ Dạ trước mặt Thích Bạch Trà từ trước tới giờ đều bằng không, mỹ nhân trong ngực, nếu hắn vẫn không nhúc nhích thì thật sự rất xấu hổ.
Nhưng Thích Bạch Trà đã nhẹ giọng nói một câu: "Mệt lắm, không làm nữa. Để em ôm một lát."
Kỳ Dạ liền ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Thích Bạch Trà khen thưởng hôn hôn vào vành tai hắn: "Tiên sinh thật tốt."
Mặt Kỳ Dạ đỏ lên: "Sao không gọi Phó tiên sinh nữa?"
Thiếu đi một cái họ, lời xưng hô này dường như mang đến một loại cảm giác thân mật khác.
"Anh không phải họ Phó. Nếu vẫn gọi anh là Phó tiên sinh thành ra lại không thật." Thích Bạch Trà nói, "Kỳ tiên sinh lại không thuận miệng lắm. Đơn giản gọi tiên sinh trực tiếp là được rồi."
"Được rồi." Kỳ Dạ nói, "Xưng hô của em thì không cần phải đổi."
Cho dù là Thích Bạch Trà hay Tuyết Trà, đều là Trà Trà của hắn.
"Em rất thích cái tên này, cứ dùng vậy đi." Thích Bạch Trà thấp giọng, "Pháp tắc ban tên cho em, em không có cảm giác gì lắm, trước kia cũng từng dùng rất nhiều tên, phần lớn đều quên rồi. Bây giờ tiện thể có cái tên này, về sau cũng không cần thay đổi nữa."
"Sao? Em thích cái tên này?" Thích Bạch Trà, quả thực nghe rất êm tai.
Đương nhiên, cho dù cậu tên là gì, Kỳ Dạ đều sẽ cảm thấy vô cùng dễ nghe.
"Thực ra thì không phải. Em cũng chỉ tùy tiện lấy cái tên này. Hình như là vào năm 1932..... Em ở quán trà, nhìn thấy người khác pha một ấm trà, liền đặt cái tên này. Bản thân nó không có ý nghĩa gì quá lớn."
"Có điều." Thích Bạch Trà đối mặt nhìn hắn, "Thời điểm em gặp anh đã dùng cái tên này, vì vậy nó liền có rất nhiều ý nghĩa kỷ niệm. Lúc trước không biết anh là thần, em cũng đã nghĩ rằng sau này sẽ không đổi tên nữa. Chờ tới sau này cảnh đời đổi dời, chỉ có cái tên này mới có thể chứng minh chúng ta từng ở bên nhau."
Kỳ Dạ bật cười: "Em đấy." Thực sự khiến hắn..... vừa yêu vừa thương.
"Trà Trà, gọi tên anh đi." Kỳ Dạ vuốt ve mái tóc dài của cậu, "Phó Minh Dã là tên của người khác, anh dùng một nguyện vọng để đổi lấy thân phận của hắn ta. Anh vẫn luôn rất muốn nghe em gọi anh bằng tên thật."
Thích Bạch Trà gọi một tiếng: "Kỳ Dạ."
Thanh âm của thiếu niên rất dễ nghe, ẩn chứa tất cả tình cảm dịu dàng lưu luyến.
Kỳ Dạ hài lòng mỹ mãn: "Hôm này chính là đỉnh cao trong thần sinh của anh."
"Đúng rồi." Kỳ Dạ bình tĩnh lại cuối cùng cũng bắt đầu nhớ tới chuyện cũ, "Lúc trước em bị gãy xương..... Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Kỳ Dạ vẫn luôn không tìm được kẻ đã khiến Thích Bạch Trà bị thương. Vốn tưởng rằng Trà Trà không biết nội tình, nhưng hiện tại đã biết Thích Bạch Trà là thần, có thể tổn thương đến cậu tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Kỳ Dạ nhắc tới, Thích Bạch Trà cũng nhớ ra. Cậu khó hiểu hỏi: "Anh không nhận được tin nhắn Thiên Thần ở thế giới 108 gửi tới sao? Ma Vương Pascal ở thế giới 108 xuyên qua lỗ hổng thời không tiến vào thế giới chúng ta, Thiên Thần các hạ đã từng nhắc nhở."
Kỳ Dạ: "......"
"Em sẽ không tức giận đâu." Thích Bạch Trà vô cùng am hiểu lòng người, "Đây chẳng qua chỉ là một trong những sự kiện anh lướt qua vô số lần nhưng lười quan tâm, em không để ý đâu, dù sao anh cũng chẳng đánh lại Pascal."
Kỳ Dạ không dám lừa gạt: "Không phải anh lười quan tâm....."
Thích Bạch Trà: "Ồ?" Ngạc nhiên chưa, Tà Thần vậy mà vẫn có lúc quan tâm chuyện gì đó?
Kỳ Dạ nói: "Anh cài đặt chặn tin nhắn." Căn bản có muốn xem cũng không thấy để mà xem.
Thích Bạch Trà: "......"
Quả nhiên vẫn còn rất tức giận.
Kỳ Dạ nói: "Ừ."
"Em đã từng nói cái tên này với anh rồi." Thích Bạch Trà chậm rì rì nói.
Kỳ Dạ nói: "Đúng vậy."
Tại thời điểm ghi hình chương trình tạp kỹ, Thích Bạch Trà đã từng đề cập với hắn. Khi đó Thích Bạch Trà đang kể chuyện xưa về hoàng triều Đại Lê cho các khách mời, có nhắc tới thừa tướng, tướng quân, ngoài ra còn có một bằng hữu giang hồ nữa. Thích Bạch Trà nói đến đó liền ngừng lại, trên người lộ ra một chút buồn bã.
Đêm hôm đó Kỳ Dạ hỏi cậu, vị bằng hữu giang hồ kia rốt cuộc là ai. Thích Bạch Trà nói, chỉ là một nhân vật lịch sử, tên Kỳ Dạ.
Trí nhớ của thần vô cùng tốt, hai người họ hiển nhiên vẫn nhớ rất rõ cuộc đối thoại này.
Thích Bạch Trà nhìn hắn: "Anh không phải hắn?"
Kỳ Dạ nói: "Không phải." Hàng vạn năm đó hắn chưa từng rời khỏi Thần Điện nửa bước, sau khi hạ phàm hóa thân thành con người đã tới xã hội hiện đại, sao có thể là một nhân vật 2500 năm trước.
Thích Bạch Trà vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thật sự không phải?"
Kỳ Dạ: "Đương nhiên không phải."
Thích Bạch Trà chăm chú nhìn hắn trong giây lát, xác nhận không nhìn ra dáng vẻ nói dối trên mặt hắn, lại lần nữa lưỡng lự, có chút thất vọng: "Cũng phải, ngoại hình hắn không đẹp bằng anh."
Lời này vốn là khen hắn, Kỳ Dạ lại không cảm thấy thoải mái. Biểu tình thất vọng trên mặt Thích Bạch Trà khiến hắn cảm thấy rất chua.
"Hắn là ai? Có quan hệ gì với em?" Kỳ Dạ truy hỏi.
Trước kia Kỳ Dạ không biết Thích Bạch Trà cũng là thần, còn nghĩ rằng cậu chỉ thích một nhân vật lịch sử, dù vậy cũng bắt đầu ghen tuông. Hiện giờ đã biết được thân phận Thích Bạch Trà, vậy suy ra đó không phải chỉ là một câu chuyện lịch sử, Thích Bạch Trà tất nhiên đã từng tiếp xúc với tên Kỳ Dạ kia.
Một phàm nhân, thế nhưng lại có thể khiến cho Trà Trà nhớ nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ vẫn chưa quên được, khi biết được hắn không phải Kỳ Dạ kia còn rất thất vọng.....
Bình dấm chua Kỳ Dạ đổ luôn rồi.
Thích Bạch Trà nói: "Hắn là một bằng hữu của em. Là bằng hữu đầu tiên em giao lưu khi đến thế gian."
Người đầu tiên.
Cái cụm từ này lại khiến Kỳ Dạ cắn răng.
"Rất lâu trước kia, khi em hành tẩu tại nhân gian, tựa như một vị khách qua đường trầm lặng. Hắn kiên quyết đòi đi theo em, bỏ cũng không được, thường xuyên qua lại liền trở thành bằng hữu." Thích Bạch Trà không có ý muốn giấu diếm, "Hắn rất hiểu em, có đôi khi em cảm thấy, hắn là tri kỷ của em."
"Tri kỷ?" Hai mắt Kỳ Dạ sắp phun ra lửa, một tay nắm chặt dạ minh châu được khảm trên tường, mu bàn tay nổi gân xanh chằng chịt, siết chặt thật chặt.
Thích Bạch Trà cúi đầu không nhìn thấy, cũng không phát giác giọng điệu Kỳ Dạ có gì không ổn, tiếp tục nói: "Đáng tiếc rằng tuổi thọ của con người quá ngắn, sau đó em lại quét mộ trăm năm cho hắn....."
"Quét mộ trăm năm?!" Kỳ Dạ kích động, không khống chế được lực đạo, dạ minh châu trên tường lập tức bị bóp nát.
Ánh sáng trong phòng lập tức tối sầm lại một mảng lớn.
"Anh phản ứng lớn như vậy làm cái gì?" Thích Bạch Trà nghe thấy động tĩnh, vội bắt lấy tay hắn, "Tế bái bằng hữu mà thôi, người bình thường chỉ cần viếng mồ năm năm là xong, trăm năm đối em không tính là dài. Bằng hữu là bằng hữu, người yêu là người yêu, em thề rằng em không có loại cảm giác đó với hắn."
Kỳ Dạ vẫn đang ăn giấm: "Hắn có tài đức gì mà vẫn được em nhớ cho tới tận bây giờ."
"Anh lại còn nói, hắn thực sự có một công đức vô cùng lớn." Thích Bạch Trà nói.
"Công đức gì?"
"Anh đã từng nghe qua Tư Mã Phục chưa?"
Cái tên này, quả thực Kỳ Dạ đã từng nghe qua.
Tuy rằng hắn chỉ ngây ngốc ở nhân gian ba năm, cũng không quan tâm tới lịch sử của nhân loại, nhưng lại từng nghe qua cái tên Nhân Xương hoàng đế Tư Mã Phục. Tư Mã Phục quả thực rất nổi danh, xét về chiến tích, hắn là thiên cổ nhất đế, thánh minh nhân quân, về mặt tình cảm, sau khi Quý phi đã từ trần, nửa đời còn lại hắn không nạp thêm phi tần, không có con nối dõi, có thể nói hắn quả là một người một lòng trung trinh, vô cùng thâm tình.
Đây là nhân vật đứng đầu đề tài điện ảnh cổ trang.
Nhưng hắn lợi hại thế thì có sao? Trong mắt thần minh, hắn cũng chỉ là một con người bình thường không chịu nổi một tổn thương.
Kỳ Dạ không để bụng: "Từng nghe qua, sao vậy? Một tên phàm nhân hèn mọn, cũng đáng để em phải bận tâm....."
Thích Bạch Trà: "Ờ, đó là em."
Kỳ Dạ lập tức coi trọng: "Khi nào về anh sẽ đọc thuộc 《Tiểu sử về Nhân Xương Hoàng Đế》."
Hắn chợt phản ứng lại: "Em từng là hoàng đế, đã thế còn sủng ái một Quý phi?!"
Câu cuối cùng phản ứng rất lớn.
Thích Bạch Trà kêu hắn bình tĩnh: "Quả thực từng là hoàng đế, còn sủng ái Quý phi kia không phải là em, mà là Tư Mã Phục chân chính, em chỉ đi thu dọn cục diện rối rắm cho hắn thôi."
Kỳ Dạ nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thích Bạch Trà nói: "Chắc anh đã biết, 3000 thế giới có thể duy trì vận động, ngoại trừ sự bảo hộ của thần minh, còn phải dựa vào vận khí để chống đỡ. Người mang vận khí lớn chính là nhân vật chính trời sinh, có được cuộc sống huy hoàng, khởi động toàn bộ hoạt động sống của thế giới. Một khi xảy ra điều ngoài ý muốn, thế giới sẽ lập tức sụp đổ."
Kỳ Dạ đương nhiên biết. Đây là truyền thừa mà các thần minh từ khi ra đời đều đã hiểu rõ, được khắc sâu vào trong xương cốt.
"Tư Mã Phục chính là một đứa con có vận khí như vậy. Hắn là một vị quân vương chí cao vô thượng, mỗi một động tác nâng tay nhấc chân của hắn đều có thể thay đổi tuyến thế giới, năm đó hắn chính là người có vận khí lớn nhất của toàn bộ thế gian này." Thích Bạch Trà nói, "Cũng chính bởi lý do đó, hắn bị một kẻ xuyên nhanh theo dõi. Cái người gọi là Quý phi kia chính là linh hồn từ dị thế xuyên tới đây, ả lừa gạt chân tình của Tư Mã Phục sau đó giết chết hắn, ý đồ muốn cướp đi vận khí trên người hắn. Vận khí biến mất, thế giới của chúng ta liền sụp đổ, thần minh bản thổ cũng sẽ bị hủy diệt cùng thế giới."
Trừ khi trở thành Chủ Thần, mới có thể thoát khỏi thế giới bản thổ, không bị ràng buộc.
"Thế giới này suýt chút nữa đã bị hủy diệt vào 2500 năm trước." Thích Bạch Trà nhàn nhạt nói, "Tuy em hành tẩu tại nhân gian, nhưng không hề nhúng tay vào hoàng thất, cũng không biết tình huống phát sinh trong hoàng cung. Nếu không phải..... Bằng hữu cũ đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn tới kinh thành du ngoạn cùng em, em cũng sẽ không phát hiện ra điều dị thường trong cung. Cũng may em đã phát hiện, khi đến đó..... vẫn là không kịp nữa rồi, Tư Mã Phục đã chết. May mắn thay, kẻ xuyên nhanh kia còn chưa kịp hút đi vận khí, em diệt trừ ả ta, biến thành hoàng đế, ngồi ở cương vị đó suốt mười mấy năm trời, mới không để tuyến thế giới bị lệch quá xa so với quỹ đạo."
"Nếu không phải hắn kéo em tới kinh thành, thế giới này đã bị hủy diệt từ lâu, em sẽ không sống tới tận bây giờ, anh cũng sẽ ngã xuống trong lúc đang ngủ mơ, còn đâu 2500 năm sau để hai chúng ta tương ngộ." Thích Bạch Trà chăm chú nhìn hắn, "Lúc này, anh có cảm thấy đó là công đức rất lớn lao hay không?"
Kỳ Dạ quay đầu đi: "..... Có." Để hắn và Trà Trà tương ngộ, công đức này quả thực rất vĩ đại.
Thích Bạch Trà nhìn hắn một lúc lâu, hơi hơi thất thần: "Anh thực sự không phải là hắn sao..... Em vốn không muốn nghĩ theo hướng này, nhưng càng nhìn càng thấy anh và hắn..... có vài phần giống nhau. Anh đừng giấu em."
Đây tuyệt đối không phải ảo giác. Khuôn mặt của hai người họ không giống nhau một chút nào, nhưng lại cho cậu một cảm giác..... rất vi diệu.
Kỳ Dạ xù lông: "Em lấy anh làm thế thân cho hắn sao! Anh đã nói là không phải, anh đâu còn chuyện gì để lừa em đâu. Ngược lại anh đang rất hy vọng người bầu bạn bên cạnh em lúc đó chính là anh, người khiến em nhớ kỹ nhiều năm như vậy chính là anh..... Nhưng lúc đó anh thực sự đang ngủ mà. Vạn năm nay anh không hề bước chân ra khỏi Thần Điện."
Tà Thần đại nhân vô cùng tủi thân.
"Không phải sao?" Thích Bạch Trà hoang mang nói, "Anh thực sự không có thói quen mộng du đó chứ? Hoặc là một sợi thần hồn hạ phàm đầu thai, sau khi trở về đã quên mất?"
Kỳ Dạ nghiêm mặt: "Anh khẳng định không có."
"Không có thì không có." Thích Bạch Trà vứt những chuyện đó ra sau đầu, khẽ cười nói, "Đã qua cả rồi."
Cậu cho Kỳ Dạ một cái ôm nhẹ nhàng: "Hiện tại em chỉ yêu mình anh, từ quá khứ đến tương lai, cũng chỉ yêu mình anh. Đừng để ở trong lòng."
Nỗi lòng tràn đầy buồn bực của Kỳ Dạ lúc này mới sơ tán đi chút ít. Hắn nổi giận nói: "Em cho rằng chỉ một cái ôm là có thể khiến anh tha thứ cho hành vi biến anh trở thành kẻ khác của em sao?"
"Vậy tiên sinh còn muốn em phải làm sao đây?" Thiếu niên dung mạo như băng tuyết ngồi lên đùi hắn, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết, hai tay ôm vòng qua cổ hắn, cúi đầu tựa vào trán hắn, giọng nói thuần khiết mà mê người, "..... Đã cho anh lật qua lật lại vài lần rồi, còn chưa đủ sao?"
Kỳ Dạ nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, máu chảy ngược.
Trà Trà xưa này đều cực kỳ rụt rè, cho dù ở thời điểm đã không còn chịu nổi được nữa, cũng chỉ thấp giọng thở gấp, chưa bao giờ nói ra lời gì thô tục.
Thiếu niên với dung nhan lãnh diễm và thuần khiết nhất, thốt ra những câu từ thẳng thắn và táo bạo nhất, khiến Kỳ Dạ thực sự.....
Không tiêu hóa kịp.
Kỳ Dạ bó tay hết cách: "Đủ, đủ rồi....."
Hắn cảm thấy Trà Trà không phải là thần, mà là yêu.
Trong thế giới con người có câu danh ngôn, nói thế nào nhỉ —— quả thực là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.
Thích Bạch Trà rũ xuống hàng mi dày, chuyển từ tư thế tựa vào trán Kỳ Dạ thành ghé vào vai hắn. Đương nhiên không có quần áo, ôm ấp trong khoảng cách da thịt dán vào nhau thế này thực sự là một tín hiệu rất nguy hiểm. Định lực của Kỳ Dạ trước mặt Thích Bạch Trà từ trước tới giờ đều bằng không, mỹ nhân trong ngực, nếu hắn vẫn không nhúc nhích thì thật sự rất xấu hổ.
Nhưng Thích Bạch Trà đã nhẹ giọng nói một câu: "Mệt lắm, không làm nữa. Để em ôm một lát."
Kỳ Dạ liền ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Thích Bạch Trà khen thưởng hôn hôn vào vành tai hắn: "Tiên sinh thật tốt."
Mặt Kỳ Dạ đỏ lên: "Sao không gọi Phó tiên sinh nữa?"
Thiếu đi một cái họ, lời xưng hô này dường như mang đến một loại cảm giác thân mật khác.
"Anh không phải họ Phó. Nếu vẫn gọi anh là Phó tiên sinh thành ra lại không thật." Thích Bạch Trà nói, "Kỳ tiên sinh lại không thuận miệng lắm. Đơn giản gọi tiên sinh trực tiếp là được rồi."
"Được rồi." Kỳ Dạ nói, "Xưng hô của em thì không cần phải đổi."
Cho dù là Thích Bạch Trà hay Tuyết Trà, đều là Trà Trà của hắn.
"Em rất thích cái tên này, cứ dùng vậy đi." Thích Bạch Trà thấp giọng, "Pháp tắc ban tên cho em, em không có cảm giác gì lắm, trước kia cũng từng dùng rất nhiều tên, phần lớn đều quên rồi. Bây giờ tiện thể có cái tên này, về sau cũng không cần thay đổi nữa."
"Sao? Em thích cái tên này?" Thích Bạch Trà, quả thực nghe rất êm tai.
Đương nhiên, cho dù cậu tên là gì, Kỳ Dạ đều sẽ cảm thấy vô cùng dễ nghe.
"Thực ra thì không phải. Em cũng chỉ tùy tiện lấy cái tên này. Hình như là vào năm 1932..... Em ở quán trà, nhìn thấy người khác pha một ấm trà, liền đặt cái tên này. Bản thân nó không có ý nghĩa gì quá lớn."
"Có điều." Thích Bạch Trà đối mặt nhìn hắn, "Thời điểm em gặp anh đã dùng cái tên này, vì vậy nó liền có rất nhiều ý nghĩa kỷ niệm. Lúc trước không biết anh là thần, em cũng đã nghĩ rằng sau này sẽ không đổi tên nữa. Chờ tới sau này cảnh đời đổi dời, chỉ có cái tên này mới có thể chứng minh chúng ta từng ở bên nhau."
Kỳ Dạ bật cười: "Em đấy." Thực sự khiến hắn..... vừa yêu vừa thương.
"Trà Trà, gọi tên anh đi." Kỳ Dạ vuốt ve mái tóc dài của cậu, "Phó Minh Dã là tên của người khác, anh dùng một nguyện vọng để đổi lấy thân phận của hắn ta. Anh vẫn luôn rất muốn nghe em gọi anh bằng tên thật."
Thích Bạch Trà gọi một tiếng: "Kỳ Dạ."
Thanh âm của thiếu niên rất dễ nghe, ẩn chứa tất cả tình cảm dịu dàng lưu luyến.
Kỳ Dạ hài lòng mỹ mãn: "Hôm này chính là đỉnh cao trong thần sinh của anh."
"Đúng rồi." Kỳ Dạ bình tĩnh lại cuối cùng cũng bắt đầu nhớ tới chuyện cũ, "Lúc trước em bị gãy xương..... Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Kỳ Dạ vẫn luôn không tìm được kẻ đã khiến Thích Bạch Trà bị thương. Vốn tưởng rằng Trà Trà không biết nội tình, nhưng hiện tại đã biết Thích Bạch Trà là thần, có thể tổn thương đến cậu tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Kỳ Dạ nhắc tới, Thích Bạch Trà cũng nhớ ra. Cậu khó hiểu hỏi: "Anh không nhận được tin nhắn Thiên Thần ở thế giới 108 gửi tới sao? Ma Vương Pascal ở thế giới 108 xuyên qua lỗ hổng thời không tiến vào thế giới chúng ta, Thiên Thần các hạ đã từng nhắc nhở."
Kỳ Dạ: "......"
"Em sẽ không tức giận đâu." Thích Bạch Trà vô cùng am hiểu lòng người, "Đây chẳng qua chỉ là một trong những sự kiện anh lướt qua vô số lần nhưng lười quan tâm, em không để ý đâu, dù sao anh cũng chẳng đánh lại Pascal."
Kỳ Dạ không dám lừa gạt: "Không phải anh lười quan tâm....."
Thích Bạch Trà: "Ồ?" Ngạc nhiên chưa, Tà Thần vậy mà vẫn có lúc quan tâm chuyện gì đó?
Kỳ Dạ nói: "Anh cài đặt chặn tin nhắn." Căn bản có muốn xem cũng không thấy để mà xem.
Thích Bạch Trà: "......"
Quả nhiên vẫn còn rất tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.