Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng
Chương 13:
Lục Đậu Hồng Thang
01/08/2024
Những người bị lưu đày đến Tây Bắc không chỉ có phạm nhân của gia tộc Tùy Ngọc, còn có những người khác vì tội trộm cắp vặt vãnh mà bị nhốt trong lao, họ mang trên lưng một bó rơm dày đi trên con đường đầy tuyết.
Trời tuyết giá rét, lại không có áo bông chống lạnh, trên phố chẳng có mấy người, những người bán hàng rong buộc rơm, đi giày cỏ dựa vào tường sau để tránh gió, chỉ muốn chui vào tường đất, những người khác càng không muốn ra khỏi cửa.
Cảnh tượng ném trứng thối, ném lá rau thối, ném đá mà Tùy Ngọc tưởng tượng không hề xuất hiện, thậm chí không có ai vây xem, chỉ có những người sống trong những ngôi nhà ven đường nhìn chằm chằm qua khe cửa hoặc cửa sổ hở gió.
Tùy Ngọc nghiến chặt răng bước đi trong gió, cũng không còn tâm trạng ngắm cảnh, nàng nheo mắt nhìn lớp tuyết phủ dày hơn cả đế giày, khó khăn bước theo dấu chân của người đi trước.
"Cố chịu thêm chút nữa, đợi đến lúc nghỉ ngơi thì buộc rơm lên người” Tùy Hổ nói.
Tùy Ngọc không trả lời, nàng không dám mở miệng, vừa mở miệng là một luồng hơi nóng chạy ra.
Ra khỏi thành, bên ngoài thành đã có mấy trăm người chờ sẵn, có người đẩy xe, cũng có người chỉ đeo một cái gùi, những vật dụng chống lạnh đều mặc trên người.
Tùy Ngọc rụt cổ ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt thù hận, nàng sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi: "Trong số những người này có người bị nạn lũ lụt không?"
Tùy Hổ ậm ừ một tiếng.
Cai ngục giao xong cho quan binh áp giải rồi đi, quan binh mặc áo giáp, đội mũ da đi tới đếm đầu người, hắn vung roi thúc giục phạm nhân nam đi mở đường phía trước.
"Nhớ kéo theo đệ đệ con, dẫn nó đi cùng.” Tùy Hổ nhét Tùy Lương cho Tùy Ngọc, trước khi roi quất xuống thì nhanh chân đi về phía trước.
Tùy Ngọc nhìn Tùy Lương, đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi này không biết có thể sống sót đi đến Tây Bắc hay không. Nghĩ đến đây, nàng mềm lòng, nói: "Ban ngày đệ đi cùng ta, ban đêm thì đi cùng cha đệ. Biết chưa?"
Tùy Lương cúi đầu không dám nhìn nàng, còn rất kháng cự muốn rụt tay lại.
"Đệ sợ ta sao?" Tùy Ngọc hỏi.
Tùy Lương cứng người lại.
Tiếng còi vang lên, đoàn người bắt đầu di chuyển, Tùy Ngọc cũng vội vàng đi theo, nàng hạ giọng nói: "Đi theo ta cho đàng hoàng, không được làm loạn, không nghe lời ta sẽ ăn thịt đệ”
Nói xong thì nghe thấy một tiếng cười, Tùy Ngọc nhìn lại, là hai chị em Tùy Tuệ và Tùy Linh.
"Còn cười nổi sao?" Nàng không vui nói, lẩm bẩm: "Những người chúng ta bị nhà tỷ hại thảm rồi”
Trời tuyết giá rét, lại không có áo bông chống lạnh, trên phố chẳng có mấy người, những người bán hàng rong buộc rơm, đi giày cỏ dựa vào tường sau để tránh gió, chỉ muốn chui vào tường đất, những người khác càng không muốn ra khỏi cửa.
Cảnh tượng ném trứng thối, ném lá rau thối, ném đá mà Tùy Ngọc tưởng tượng không hề xuất hiện, thậm chí không có ai vây xem, chỉ có những người sống trong những ngôi nhà ven đường nhìn chằm chằm qua khe cửa hoặc cửa sổ hở gió.
Tùy Ngọc nghiến chặt răng bước đi trong gió, cũng không còn tâm trạng ngắm cảnh, nàng nheo mắt nhìn lớp tuyết phủ dày hơn cả đế giày, khó khăn bước theo dấu chân của người đi trước.
"Cố chịu thêm chút nữa, đợi đến lúc nghỉ ngơi thì buộc rơm lên người” Tùy Hổ nói.
Tùy Ngọc không trả lời, nàng không dám mở miệng, vừa mở miệng là một luồng hơi nóng chạy ra.
Ra khỏi thành, bên ngoài thành đã có mấy trăm người chờ sẵn, có người đẩy xe, cũng có người chỉ đeo một cái gùi, những vật dụng chống lạnh đều mặc trên người.
Tùy Ngọc rụt cổ ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt thù hận, nàng sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi: "Trong số những người này có người bị nạn lũ lụt không?"
Tùy Hổ ậm ừ một tiếng.
Cai ngục giao xong cho quan binh áp giải rồi đi, quan binh mặc áo giáp, đội mũ da đi tới đếm đầu người, hắn vung roi thúc giục phạm nhân nam đi mở đường phía trước.
"Nhớ kéo theo đệ đệ con, dẫn nó đi cùng.” Tùy Hổ nhét Tùy Lương cho Tùy Ngọc, trước khi roi quất xuống thì nhanh chân đi về phía trước.
Tùy Ngọc nhìn Tùy Lương, đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi này không biết có thể sống sót đi đến Tây Bắc hay không. Nghĩ đến đây, nàng mềm lòng, nói: "Ban ngày đệ đi cùng ta, ban đêm thì đi cùng cha đệ. Biết chưa?"
Tùy Lương cúi đầu không dám nhìn nàng, còn rất kháng cự muốn rụt tay lại.
"Đệ sợ ta sao?" Tùy Ngọc hỏi.
Tùy Lương cứng người lại.
Tiếng còi vang lên, đoàn người bắt đầu di chuyển, Tùy Ngọc cũng vội vàng đi theo, nàng hạ giọng nói: "Đi theo ta cho đàng hoàng, không được làm loạn, không nghe lời ta sẽ ăn thịt đệ”
Nói xong thì nghe thấy một tiếng cười, Tùy Ngọc nhìn lại, là hai chị em Tùy Tuệ và Tùy Linh.
"Còn cười nổi sao?" Nàng không vui nói, lẩm bẩm: "Những người chúng ta bị nhà tỷ hại thảm rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.