Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng
Chương 14:
Lục Đậu Hồng Thang
01/08/2024
Tùy Tuệ thu lại nụ cười, đột nhiên mất hết tinh thần, vai cũng rũ xuống.
"Các ngươi sống dựa vào thế của cha ta, cũng đã được lợi không ít. Sao lúc sung sướng thì không ai kêu đi?" Tùy Linh không nhịn được cãi lại, từ trong lao ra gặp ca ca, nàng lại cảm thấy có chỗ dựa, thấy một di nương sinh ra cũng dám vênh mặt trước mặt chị nàng, nàng khinh thường hừ một tiếng.
"Linh Nhi!” Tùy Tuệ tăng giọng gọi một tiếng.
Tùy Linh quay đầu không nói gì.
Tùy Ngọc cũng im miệng, không muốn phí sức cãi nhau, nàng nói là sự thật, Tùy Linh nói cũng là sự thật.
Nhưng nàng thực sự oan uổng, chỉ có thể than một tiếng xui xẻo.
Hơi thở phả ra ngưng tụ thành sương giá đóng trên lông mày, dần dần, trên tóc cũng phủ một lớp sương trắng, nước mũi không biết từ lúc nào đã chảy xuống, Tùy Ngọc giơ tay lau đi, tiện tay quệt lên tuyết, lúc đứng dậy lại đưa tay quệt một cái lên mặt Tùy Lương. Nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ hét lên ghê tởm. Nhưng sau khi bị giam trong lao gần một tháng, nàng không còn chê bai bất cứ thứ gì nữa.
Không biết đi được bao lâu, bên đường xuất hiện một cái đình, quan binh thổi còi, tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Tùy Ngọc vội vàng đặt bó rơm trên lưng xuống, kéo rơm nhét vào bên trong áo gai dày, nhét đầy bên trong rồi lại nhét vào trong quần.
Tùy Hổ đi tới thấy nàng không hề kiêng dè cởi dây lưng, nhíu mày định nói gì đó rồi lại nuốt xuống, ông ta cởi bó rơm trên lưng, ôm đứa con trai ngốc nghếch vào lòng, nhét rơm vào trong quần áo của nó.
"Đừng chỉ lo cho mình, cũng phải chăm sóc đệ đệ con một chút” Tùy Hổ vừa làm vừa dặn dò.
"Không phải còn có cha sao?" Tùy Ngọc cởi giày cỏ, tất chân ướt đẫm, nàng vò rơm mềm nhét vào dưới chân.
Tùy Hổ nghe lời này thấy chói tai, luôn cảm thấy đứa con gái này đã thay đổi quá nhiều, tình cảm tỷ đệ gì cũng không còn quan tâm.
"Sao chúng ta đến tận mùa đông mới lên đường?" Tùy Ngọc làm xong, nắm một nắm tuyết xoa tay xoa mặt, đi một đường như thế này dù có sống sót thì tay chân mặt mũi cũng sẽ đầy những vết thương do lạnh cóng.
"Càng đi về phía bắc càng lạnh, tuyết dày có thể chôn vùi người, lúc này lên đường, đến Trường An cũng sắp vào xuân rồi” Tùy Hổ đẩy Tùy Lương qua, nói: "Xoa cho đệ đệ con nữa, con là chị nó, phải chăm sóc nó cho tốt”
"Người có thể chăm sóc tốt cho nó thì nghe lời cha đã treo cổ chết rồi” Tùy Ngọc chế giễu.
"Các ngươi sống dựa vào thế của cha ta, cũng đã được lợi không ít. Sao lúc sung sướng thì không ai kêu đi?" Tùy Linh không nhịn được cãi lại, từ trong lao ra gặp ca ca, nàng lại cảm thấy có chỗ dựa, thấy một di nương sinh ra cũng dám vênh mặt trước mặt chị nàng, nàng khinh thường hừ một tiếng.
"Linh Nhi!” Tùy Tuệ tăng giọng gọi một tiếng.
Tùy Linh quay đầu không nói gì.
Tùy Ngọc cũng im miệng, không muốn phí sức cãi nhau, nàng nói là sự thật, Tùy Linh nói cũng là sự thật.
Nhưng nàng thực sự oan uổng, chỉ có thể than một tiếng xui xẻo.
Hơi thở phả ra ngưng tụ thành sương giá đóng trên lông mày, dần dần, trên tóc cũng phủ một lớp sương trắng, nước mũi không biết từ lúc nào đã chảy xuống, Tùy Ngọc giơ tay lau đi, tiện tay quệt lên tuyết, lúc đứng dậy lại đưa tay quệt một cái lên mặt Tùy Lương. Nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ hét lên ghê tởm. Nhưng sau khi bị giam trong lao gần một tháng, nàng không còn chê bai bất cứ thứ gì nữa.
Không biết đi được bao lâu, bên đường xuất hiện một cái đình, quan binh thổi còi, tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Tùy Ngọc vội vàng đặt bó rơm trên lưng xuống, kéo rơm nhét vào bên trong áo gai dày, nhét đầy bên trong rồi lại nhét vào trong quần.
Tùy Hổ đi tới thấy nàng không hề kiêng dè cởi dây lưng, nhíu mày định nói gì đó rồi lại nuốt xuống, ông ta cởi bó rơm trên lưng, ôm đứa con trai ngốc nghếch vào lòng, nhét rơm vào trong quần áo của nó.
"Đừng chỉ lo cho mình, cũng phải chăm sóc đệ đệ con một chút” Tùy Hổ vừa làm vừa dặn dò.
"Không phải còn có cha sao?" Tùy Ngọc cởi giày cỏ, tất chân ướt đẫm, nàng vò rơm mềm nhét vào dưới chân.
Tùy Hổ nghe lời này thấy chói tai, luôn cảm thấy đứa con gái này đã thay đổi quá nhiều, tình cảm tỷ đệ gì cũng không còn quan tâm.
"Sao chúng ta đến tận mùa đông mới lên đường?" Tùy Ngọc làm xong, nắm một nắm tuyết xoa tay xoa mặt, đi một đường như thế này dù có sống sót thì tay chân mặt mũi cũng sẽ đầy những vết thương do lạnh cóng.
"Càng đi về phía bắc càng lạnh, tuyết dày có thể chôn vùi người, lúc này lên đường, đến Trường An cũng sắp vào xuân rồi” Tùy Hổ đẩy Tùy Lương qua, nói: "Xoa cho đệ đệ con nữa, con là chị nó, phải chăm sóc nó cho tốt”
"Người có thể chăm sóc tốt cho nó thì nghe lời cha đã treo cổ chết rồi” Tùy Ngọc chế giễu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.